"Giới Hạn Của Chúng Ta"
Tác giả: Hyeon
Ngôn tình
Chương 1: Quyết Định Lạ Thường
Hương kéo nhẹ tấm rèm cửa sổ, ánh nắng dịu dàng của buổi chiều len lỏi vào căn phòng nhỏ. Những ngày cuối năm khiến không khí như lặng đi, pha chút se lạnh, vừa đủ để gợi nên cảm giác muốn thay đổi. Đã lâu lắm rồi, cô không làm điều gì mới mẻ. Vẫn là những ngày đi học, về nhà, và ngồi lì bên bàn học với cuốn nhật ký.
Hôm nay, Hương quyết định phá lệ. Cô đứng trước tủ quần áo, chọn một chiếc váy dài màu xanh nhạt – thứ mà cô chưa từng mặc vì nghĩ rằng nó "quá nổi bật" so với phong cách giản dị của mình. Kết hợp cùng chiếc áo khoác màu trắng và đôi giày búp bê, cô khẽ mỉm cười trong gương. "Hôm nay, mình sẽ thử một lần sống khác," cô nghĩ.
Điểm đến trong đầu cô là trung tâm thương mại mới mở ở thành phố. Đó là nơi mà bạn bè cô đã kể rất nhiều, nhưng cô chưa từng đặt chân tới. Hương muốn thử cảm giác hòa vào dòng người, cảm nhận nhịp sống bận rộn và tự thưởng cho bản thân vài món đồ nhỏ xinh.
---
Chương 2: Hành Trình Đầy Sắc Màu
Trên chuyến xe buýt, Hương ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh đường phố. Những cửa hàng dọc hai bên đường đã treo đầy đèn lấp lánh, chuẩn bị cho mùa lễ hội. Những gia đình đi dạo, những cặp đôi nắm tay nhau, và tiếng cười rộn ràng vang lên trong không khí. Hương cảm thấy một chút bồi hồi, một chút mong chờ.
Khi bước vào trung tâm thương mại, Hương lập tức bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn và rực rỡ. Từ những gian hàng thời trang sang trọng đến khu vực bày bán những món đồ thủ công nhỏ xinh, mọi thứ đều sáng lấp lánh dưới ánh đèn trần. Cô bước từng bước chậm rãi, mắt nhìn quanh để thưởng thức tất cả.
---
Chương 3: Những Lựa Chọn Đầu Tiên
Gian hàng đầu tiên mà Hương ghé vào là một cửa hàng thời trang. Một chiếc áo len màu kem, với họa tiết đan đơn giản, nằm ngay vị trí trung tâm. Hương bước tới, chạm nhẹ vào lớp vải mềm mại. "Có vẻ hợp với mình," cô thầm nghĩ, nhưng vẫn ngập ngừng.
Cô nhân viên bán hàng mỉm cười, khuyến khích:
"Chị cứ thử đi ạ, chiếc này đang là mẫu mới nhất trong mùa đông năm nay."
Hương quyết định thử, và khi nhìn mình trong gương, cô thấy một hình ảnh thật khác. Chiếc áo ôm vừa vặn, khiến cô trông dịu dàng và ấm áp hơn. Cô gật đầu, quyết định mua ngay chiếc áo đầu tiên.
---
Chương 4: Quầy Trang Sức Bí Ẩn
Sau khi rời khỏi cửa hàng thời trang, Hương bị thu hút bởi một quầy trang sức nhỏ nằm ở góc trung tâm. Những món đồ ở đây không lộng lẫy như vàng bạc đá quý, nhưng lại có nét đẹp giản dị, gần gũi. Một sợi dây chuyền bạc với mặt đá trong suốt nằm lặng lẽ trên chiếc giá gỗ.
"Em thử sợi này xem," người bán hàng, một cô gái trẻ, nói với nụ cười thân thiện.
Hương cầm sợi dây chuyền lên, cảm nhận sự mát lạnh của viên đá trên tay. Khi đeo lên cổ, cô thấy mình bỗng có một cảm giác tự tin lạ kỳ. Cô không nghĩ ngợi lâu, quyết định mua luôn món đồ ấy như một món quà tự thưởng.
---
Chương 5: Khu Phố Ăn Uống
Khi đã dạo qua vài gian hàng, Hương bắt đầu thấy đói. Khu ẩm thực ở tầng dưới tràn ngập mùi thơm của các món ăn. Từ bánh mì nướng phô mai, trà sữa, đến những món ăn Nhật, Hàn bày biện đẹp mắt, mọi thứ đều hấp dẫn.
Hương chọn một tô mì udon nóng hổi, ngồi xuống góc bàn gần cửa sổ. Trong khi nhấm nháp từng miếng mì, cô ngắm nhìn những người qua lại. Không hiểu sao, cô cảm thấy bình yên lạ thường. Giữa dòng người đông đúc, cô vẫn tìm được một khoảng lặng cho riêng mình.
---
Chương 6: Cửa Hàng Giày Và Ký Ức Đầu Đời
Sau khi ăn xong, Hương quyết định ghé thăm cửa hàng giày ở góc hành lang. Cửa kính trưng bày những đôi giày xinh xắn với đủ kiểu dáng và màu sắc, từ giày bốt cao cổ đến những đôi giày búp bê thanh lịch. Hương bước vào, đôi mắt dừng lại ở một đôi giày thể thao màu trắng với phần đế được viền một dải xanh nhạt – màu sắc yêu thích của cô.
Cô cúi xuống, cầm đôi giày trên tay, lòng chợt nhớ về mẹ. Ngày còn nhỏ, mẹ là người luôn dắt Hương đi mua sắm mỗi dịp cuối tuần. Khi ấy, mẹ sẽ chọn cho cô một đôi giày mới mỗi năm, luôn nói:
“Con gái của mẹ phải đi những đôi giày thật tốt, vì mỗi bước đi đều là hành trình cho tương lai.”
Hương khẽ cười, lắc đầu để xua đi dòng ký ức. Cô thử đôi giày mới, cảm thấy vô cùng thoải mái và nhẹ nhàng, như thể mọi gánh nặng trong lòng cũng trút bỏ. “Mẹ, nếu mẹ ở đây, chắc mẹ sẽ thích đôi giày này,” cô thầm thì, rồi quyết định mua nó.
---
Chương 7: Góc Sách Cũ Và Cuộc Gặp Gỡ Lạ Lùng
Sau khi mua giày, Hương định ra về nhưng chợt nhìn thấy một bảng hiệu nhỏ với dòng chữ "Hiệu Sách Cũ - Kỷ Niệm Bỏ Quên." Hiệu sách nằm khiêm tốn ở cuối tầng ba, như một thế giới khác biệt giữa không gian hào nhoáng của trung tâm thương mại.
Bước vào, Hương bị bao trùm bởi mùi giấy cũ quen thuộc. Những giá sách gỗ cao ngất xếp đầy những cuốn sách từ cổ điển đến hiện đại. Cô dừng lại trước một kệ sách nhỏ, tay vô thức lướt qua từng gáy sách.
“Em thích đọc sách à?” – một giọng nói vang lên từ phía sau.
Hương quay lại, thấy một chàng trai trẻ, dáng vẻ thư sinh, tay đang cầm một cuốn sách cũ với bìa đã sờn. Anh mỉm cười, chỉ vào cuốn sách trên tay cô.
“Cuốn này hay lắm, nói về những cuộc hành trình khám phá bản thân.”
Hương cảm thấy chút bối rối nhưng cũng tò mò. Họ bắt đầu trò chuyện về sách, về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, và không hiểu sao Hương cảm thấy như đã quen anh từ rất lâu. Trước khi rời đi, anh đưa cho cô một mẩu giấy nhỏ, trên đó viết dòng chữ:
“Nếu em muốn tìm thêm sách hay, có thể đến thư viện phố Đông. Anh sẽ ở đó vào chiều thứ bảy.”
Hương khẽ gật đầu, cầm lấy mẩu giấy và cảm thấy buổi chiều của mình trở nên thú vị hơn bao giờ hết.
---
Chương 8: Bài Học Từ Chiếc Gương
Khi về đến nhà, Hương ngồi xuống giường, mở từng món đồ đã mua ra. Chiếc áo len màu kem, đôi giày trắng, sợi dây chuyền bạc, và cuốn sách cũ – tất cả đều như những mảnh ghép của một ngày đặc biệt.
Cô đeo sợi dây chuyền lên cổ, mặc thử chiếc áo len và đi đôi giày mới. Đứng trước gương, cô không còn thấy một cô gái rụt rè, nhút nhát nữa, mà là một người con gái tự tin hơn, rạng rỡ hơn.
Trong khoảnh khắc đó, Hương nhận ra rằng đôi khi hạnh phúc không phải là điều gì quá lớn lao hay xa xỉ. Nó có thể chỉ là một buổi chiều đi dạo, tự thưởng cho mình những món đồ nhỏ nhắn, và tìm thấy niềm vui từ những điều giản dị nhất.
---
Chương 9: Thư Viện Phố Đông
Hương không ngừng suy nghĩ về mẩu giấy nhỏ mà chàng trai lạ mặt đã đưa. Chiều thứ bảy, như lời hẹn, cô mặc chiếc áo len màu kem vừa mua, đeo sợi dây chuyền bạc và mang đôi giày trắng mới. Nhìn mình trong gương trước khi ra khỏi nhà, cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Thư viện phố Đông nằm trong một con ngõ nhỏ, được bao phủ bởi những giàn hoa giấy rực rỡ. Cánh cửa gỗ cũ kĩ nhưng đầy hoài niệm mở ra một không gian yên tĩnh với mùi hương nhẹ của sách cũ. Hương bước vào, lòng tự hỏi liệu chàng trai ấy có thực sự ở đây hay không.
Cô đi qua từng dãy kệ sách, ánh mắt lướt qua những tiêu đề nhưng tâm trí lại đặt ở nơi khác. Và rồi, ở góc khuất gần cửa sổ, cô nhìn thấy anh – vẫn dáng vẻ thư sinh, vẫn nụ cười ấm áp đó.
“Em đến rồi,” anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự chào đón.
Hương khẽ gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Trước mặt họ là một chiếc bàn gỗ nhỏ, với hai cốc cà phê sữa mà anh đã chuẩn bị sẵn.
“Thư viện này là nơi yêu thích của anh,” anh bắt đầu câu chuyện. “Anh thích sự yên tĩnh và cảm giác được lạc trong thế giới của những cuốn sách.”
Hương mỉm cười, cảm thấy mình như đang bước vào một không gian riêng tư mà anh chỉ chia sẻ với rất ít người. Họ trò chuyện về những cuốn sách yêu thích, về những ước mơ, và cả những kỷ niệm đẹp đẽ từ thời thơ ấu.
---
Chương 10: Lời Mời Bất Ngờ
Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng vàng nhạt phủ lên từng trang sách trên bàn, anh nhìn Hương và nói:
“Tuần sau, ở gần đây có một hội chợ sách cũ. Em muốn đi cùng anh không?”
Hương bất ngờ trước lời mời. Trước giờ, cô luôn né tránh những buổi gặp gỡ đông người, nhưng lần này, cô lại gật đầu. Có lẽ, sự hiện diện của anh đã mang đến cho cô cảm giác an toàn mà cô chưa từng có trước đây.
Trên đường về, Hương không ngừng nghĩ về anh. Anh không chỉ là người lạ mà cô tình cờ gặp, mà còn giống như một mảnh ghép mà cô đã thiếu trong cuộc sống của mình – một người có thể đồng cảm và thấu hiểu cô.
---
Chương 11: Hội Chợ Sách Cũ
Tuần sau, Hương đến hội chợ sách cùng anh. Không gian nơi đây tràn ngập sắc màu và âm thanh của những người yêu sách. Các quầy hàng xếp đầy những cuốn sách đủ mọi thể loại, từ sách văn học đến sách triết học, từ sách cũ đến sách mới.
Anh dẫn Hương đi qua từng quầy, giải thích cho cô về những cuốn sách mà anh yêu thích. Ở một quầy nhỏ, Hương nhìn thấy một cuốn sách với tựa đề “Những Giấc Mơ Không Tên.” Cô cầm lên, cảm nhận bìa sách nhẵn mịn và khẽ lật từng trang.
“Cuốn này hợp với em,” anh nói. “Nó kể về một cô gái cũng từng tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống, giống như em.”
Hương khẽ cười, không hỏi làm sao anh biết cô đang tìm kiếm điều gì. Có lẽ, ánh mắt của cô đã nói lên tất cả.
---
Chương 12: Một Chút Gió Đông
Sau khi rời hội chợ sách, họ đi dạo quanh khu phố. Những cơn gió đông se lạnh thổi qua, nhưng Hương không thấy lạnh. Cô kéo chiếc khăn choàng sát người, tay vẫn giữ chặt cuốn sách mà anh đã tặng.
“Anh có thường đi hội chợ sách không?” Hương hỏi, phá tan sự im lặng.
“Thỉnh thoảng thôi,” anh trả lời. “Nhưng hôm nay đặc biệt hơn, vì có em.”
Câu nói của anh khiến tim Hương đập nhanh hơn. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ khẽ mỉm cười và bước tiếp.
Họ chia tay nhau khi trời đã tối. Trước khi rời đi, anh nói:
“Anh rất vui vì hôm nay. Hẹn gặp em vào lần tới nhé.”
Hương gật đầu, quay lưng bước đi, nhưng lòng cô lại mong chờ lần gặp tiếp theo hơn bao giờ hết.
---
Chương 13: Những Lá Thư Không Tên
Sau buổi đi hội chợ sách, Hương bắt đầu nhận được những lá thư nhỏ được kẹp trong cuốn sách cô đang đọc. Chúng được viết bằng nét chữ gọn gàng, đầy cảm xúc và luôn để lại những câu hỏi mở, như thể người viết đang trò chuyện với cô qua những dòng chữ.
Lá thư đầu tiên xuất hiện giữa những trang sách của cuốn “Những Giấc Mơ Không Tên”:
> “Có bao giờ em cảm thấy những cuốn sách giống như một người bạn thân, luôn im lặng lắng nghe, nhưng lại hiểu em hơn bất kỳ ai không?”
Hương ngạc nhiên. Cô không biết anh đã để lá thư này vào sách từ khi nào, nhưng cô cảm thấy một sự kết nối đặc biệt qua những câu hỏi anh đặt ra.
Lá thư tiếp theo đến vào ngày thứ ba, khi cô mở đến trang 128 của cuốn sách. Lần này, nội dung lại càng khiến Hương tò mò hơn:
> “Nếu em có thể sống trong một thế giới khác – bất kỳ thế giới nào từ những trang sách em yêu thích – em sẽ chọn nơi nào? Và tại sao?”
Hương không trả lời anh trực tiếp, nhưng trong lòng cô đã có câu trả lời: cô muốn sống trong thế giới mà mỗi ngày đều là một hành trình mới mẻ, giống như những ngày gần đây của cô khi quen biết anh.
---
Chương 14: Cuộc Hẹn Tại Quán Cà Phê Nhỏ
Một buổi chiều thứ bảy, anh nhắn tin mời Hương đến một quán cà phê nhỏ nằm ở góc phố. Quán mang tên "Gió Nhẹ," với không gian ấm cúng và những bản nhạc jazz nhẹ nhàng.
Hương bước vào, thấy anh đã ngồi sẵn ở góc quán, bên cạnh là một tách cà phê nóng đang bốc khói. Trên bàn là một cuốn sách bìa cứng với những dòng chữ in nổi, có vẻ như anh đang đọc dở.
“Em đến rồi,” anh mỉm cười chào cô. “Anh vừa nghĩ đến em.”
Câu nói của anh khiến Hương bối rối, nhưng cô nhanh chóng ngồi xuống và mỉm cười đáp lại.
Họ trò chuyện, lần này không chỉ về sách mà còn về cuộc sống. Anh kể rằng anh từng làm việc ở một nhà xuất bản, nhưng sau đó rời đi vì cảm thấy cuộc sống quá bận rộn và mất phương hướng.
“Vậy còn em?” anh hỏi. “Em đã tìm thấy điều gì thực sự khiến mình hạnh phúc chưa?”
Hương im lặng một lúc. Cô không chắc liệu mình đã tìm thấy hay chưa, nhưng cô biết rằng những ngày gần đây, khi được gặp anh, cô đã cảm thấy một sự thay đổi lớn lao trong lòng mình.
---
Chương 15: Một Ngày Trời Mưa
Vài tuần sau, trời đổ mưa lớn. Hương ngồi bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa rơi lộp độp trên kính. Cô nhớ lại buổi chiều đi dạo cùng anh, những câu chuyện của họ và cách anh khiến cô cảm thấy mình đặc biệt hơn bao giờ hết.
Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ anh:
“Chiều nay, em có rảnh không? Anh muốn mời em đi dạo dưới mưa.”
Hương bất ngờ. Đi dạo dưới mưa không phải điều cô thường làm, nhưng sự tò mò và mong chờ khiến cô không thể từ chối.
Họ gặp nhau tại một công viên nhỏ. Dưới làn mưa, anh đưa cho cô một chiếc ô, nhưng cả hai cùng cười và quyết định không mở ô. Họ bước đi chậm rãi, nói về những kỷ niệm của ngày bé, những điều mà mỗi người thường làm trong những ngày mưa.
“Em có biết tại sao anh thích mưa không?” anh hỏi.
“Vì sao?”
“Vì mưa làm mọi thứ trở nên thật hơn. Không ai giấu được cảm xúc của mình dưới mưa.”
Hương ngước nhìn anh, cảm thấy câu nói ấy như dành cho chính cô.
---
Chương 16: Lời Tỏ Bày
Khi mưa bắt đầu ngớt, họ đứng dưới một gốc cây lớn. Anh quay sang nhìn Hương, đôi mắt đầy sự chân thành.
“Hương,” anh nói, giọng trầm ấm. “Anh không chắc mình có đủ can đảm để nói điều này, nhưng… từ ngày gặp em, anh cảm thấy cuộc sống của mình thay đổi. Em là người đầu tiên khiến anh cảm thấy mọi thứ trở nên có ý nghĩa.”
Hương nhìn anh, trái tim đập mạnh. Cô không biết phải nói gì, nhưng ánh mắt cô đã thay lời đồng ý.
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, và nói:
“Anh muốn cùng em viết tiếp câu chuyện này, nếu em đồng ý.”
Hương khẽ gật đầu, nụ cười nở trên môi. Cô biết rằng, từ giây phút ấy, họ đã bước vào một chương mới – một câu chuyện không còn chỉ của riêng cô hay anh, mà là của cả hai.
---
Chương 17: Cơn Sóng Ngầm
Những ngày đầu sau khi Hương và anh chính thức hẹn hò, mọi thứ diễn ra như một giấc mơ. Họ cùng nhau đọc sách, đi dạo, và tận hưởng những khoảnh khắc yên bình. Nhưng, giống như mọi câu chuyện, hạnh phúc luôn có những thử thách của nó.
Một ngày nọ, khi đang cùng anh đi dạo qua trung tâm thương mại – nơi họ từng có những kỷ niệm đẹp, Hương bất ngờ nhìn thấy một cô gái tiến về phía anh. Cô ấy có mái tóc dài, ánh mắt sắc sảo và dáng vẻ tự tin.
“Anh Khoa?” Cô gái gọi tên anh, giọng đầy ngạc nhiên nhưng cũng xen lẫn chút trách móc.
Hương quay sang nhìn anh, đôi mắt cô đầy sự tò mò. Cô gái kia là ai? Tại sao cô ấy lại gọi anh bằng cái tên thân mật như vậy?
“Kỳ… Em làm gì ở đây?” Anh hỏi, giọng anh bất giác trùng xuống.
“Tôi chỉ tình cờ ghé qua đây thôi. Không ngờ lại gặp anh. Cô gái này là…” Cô ấy liếc nhìn Hương, nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
Hương cảm thấy một cơn sóng ngầm đang dâng trào trong lòng. Cô không hỏi, chỉ lặng lẽ quan sát.
“Đây là Hương, bạn gái anh.” Anh đáp, nắm chặt tay Hương như muốn khẳng định điều đó.
Nhưng cô gái kia chỉ cười khẩy, khoanh tay trước ngực. “Bạn gái? Anh không nghĩ mình nợ tôi một lời giải thích sao, Khoa? Chúng ta đã kết thúc khi nào?”
Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào lòng Hương. Cô nhìn anh, chờ đợi một lời giải thích, nhưng anh lại chỉ đứng lặng, ánh mắt đầy sự bối rối.
---
Chương 18: Sự Thật Bị Che Giấu
Sau khi cô gái kia rời đi, Hương không thể kiềm chế được nữa. Cô buông tay anh ra, đứng đối diện với anh giữa dòng người đông đúc của trung tâm thương mại.
“Cô ấy là ai?” Hương hỏi, giọng cô run lên.
“Là… người yêu cũ của anh,” anh đáp, giọng anh trầm hẳn. “Anh xin lỗi vì đã không nói với em trước. Anh nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi…”
“Vậy tại sao cô ấy lại nói như vậy? Rằng anh chưa từng kết thúc với cô ấy?”
Anh im lặng, không trả lời. Hương cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Sự im lặng của anh như một lời thú nhận rằng mọi chuyện không hề đơn giản như anh đã nói.
Hương quay lưng bước đi, không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc, đã đặt niềm tin vào một người mà cô chưa thực sự hiểu rõ.
---
Chương 19: Những Ngày Xa Cách
Những ngày sau đó, Hương không trả lời bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ anh. Cô vùi đầu vào công việc, cố gắng quên đi hình bóng của anh. Nhưng, dù cố gắng đến đâu, hình ảnh anh vẫn hiện lên trong tâm trí cô – nụ cười ấm áp, ánh mắt chân thành, và cả những lời nói khiến cô tin tưởng.
Một buổi tối, Hương nhận được một lá thư. Không phải tin nhắn, không phải cuộc gọi, mà là một lá thư tay được gửi đến tận nhà cô.
> “Hương,
Anh biết mình đã làm tổn thương em. Nhưng xin em hãy nghe anh nói. Chuyện giữa anh và Kỳ đã kết thúc từ lâu, nhưng cô ấy không chấp nhận điều đó. Anh đã cố gắng rời đi, nhưng có lẽ anh đã không đủ dứt khoát. Anh không muốn mất em, nhưng anh cũng hiểu rằng em cần thời gian.
Nếu em vẫn còn muốn nghe anh giải thích, anh sẽ chờ em ở quán cà phê 'Gió Nhẹ' vào tối thứ bảy. Nếu em không đến, anh sẽ hiểu. Nhưng dù thế nào, anh vẫn mong em biết rằng anh yêu em.”
Hương đọc đi đọc lại lá thư, lòng cô tràn ngập cảm xúc lẫn lộn. Cô không biết mình nên làm gì – đối mặt với anh hay bỏ lại tất cả để bảo vệ trái tim mình?
---
Chương 20: Quyết Định
Tối thứ bảy, Hương đứng trước quán cà phê "Gió Nhẹ." Cô đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng cô quyết định phải đối mặt với anh, dù kết quả có ra sao.
Anh đã ngồi đó, ở góc quen thuộc, ánh mắt đầy lo lắng khi nhìn thấy cô bước vào.
“Hương, anh xin lỗi,” anh nói ngay khi cô ngồi xuống. “Anh không cố ý giấu em chuyện này. Chỉ là… anh sợ mất em.”
“Vậy tại sao anh không nói với em từ đầu?” Cô hỏi, giọng cô không còn lạnh lùng như trước. “Nếu anh thành thật, có lẽ mọi chuyện đã khác.”
“Anh biết,” anh thừa nhận. “Anh đã sai. Nhưng anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội để sửa chữa.”
Hương nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm sự thật trong đó. Cô thấy sự chân thành, nhưng cô cũng thấy nỗi sợ – sợ mất cô, và có lẽ, cả sợ mất chính bản thân mình.
“Em cần thời gian,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Anh hãy chứng minh rằng em có thể tin anh.”
Anh gật đầu, chấp nhận lời nói của cô. Và từ hôm đó, họ bắt đầu lại từ đầu, không phải như những người yêu nhau, mà như hai con người đang cố gắng tìm lại niềm tin đã mất.
---
Chương 21: Sóng Gió Gia Đình
Sau buổi gặp gỡ hôm ấy, Hương và Khoa dần tìm cách hàn gắn mối quan hệ. Tuy nhiên, khi mọi thứ tưởng như đang dần ổn định, sóng gió mới lại ập đến.
Một buổi chiều cuối tuần, Hương được mẹ mời về nhà dùng bữa cơm gia đình. Tưởng chừng như một buổi họp mặt bình thường, nhưng ngay khi bước vào cửa, cô đã ngỡ ngàng khi thấy một người đàn ông trung niên ngồi cạnh mẹ cô – đó là cha của Khoa.
“Hương, đây là chú Hùng, đối tác làm ăn của gia đình mình,” mẹ cô giới thiệu.
Hương sững người. Cô không biết rằng Khoa là con trai của một người có ảnh hưởng lớn như vậy. Nhưng điều khiến cô lo lắng hơn là ánh mắt của chú Hùng khi nhìn cô – lạnh lùng, đầy sự soi mói.
Sau bữa cơm, chú Hùng kéo Hương ra ngoài, nói thẳng:
“Tôi biết con trai tôi đang qua lại với cô. Nhưng để tôi nói rõ: cô không phù hợp với gia đình này. Nếu cô có chút tự trọng, hãy rời xa nó.”
Hương cắn môi, không biết nên đáp lại thế nào. Cô hiểu rằng mình chỉ là một nhân viên bình thường, gia cảnh cũng không khá giả. Nhưng tình yêu giữa cô và Khoa là thật.
“Tôi yêu anh ấy,” cô nói, cố giữ sự bình tĩnh. “Và tôi nghĩ anh ấy cũng yêu tôi.”
“Yêu?” Chú Hùng nhếch mép. “Cô nghĩ tình yêu là đủ để sống sao? Thế giới này không đơn giản như vậy đâu, cô gái.”
Hương không đáp lại. Cô lặng lẽ rời khỏi nhà, lòng ngổn ngang.
---
Chương 22: Áp Lực Công Việc
Trong khi Hương phải đối mặt với áp lực từ gia đình Khoa, anh cũng đang phải đối mặt với một thử thách lớn trong công việc. Công ty của anh vừa ký một hợp đồng quan trọng với đối tác nước ngoài, và anh được giao nhiệm vụ quản lý dự án.
Tuy nhiên, một sai sót nhỏ trong quá trình xử lý giấy tờ đã khiến dự án gặp trục trặc. Ban lãnh đạo yêu cầu anh phải giải quyết vấn đề trong vòng một tuần, nếu không anh sẽ bị giáng chức.
Những ngày này, Khoa gần như không còn thời gian dành cho Hương. Anh thức khuya, vùi đầu vào công việc, và đôi khi quên cả nhắn tin cho cô.
Một tối, khi Hương nhắn tin hỏi thăm, anh chỉ trả lời cụt ngủn:
“Anh bận lắm, để khi khác nhé.”
Cô hiểu anh đang chịu áp lực, nhưng không khỏi cảm thấy bị bỏ rơi.
---
Chương 23: Hiểu Lầm Chồng Chất
Một ngày nọ, trong lúc Hương đang làm việc tại cửa hàng sách, cô bất ngờ nhận được một bức ảnh từ số điện thoại lạ. Trong ảnh là Khoa và một cô gái khác đang đi cùng nhau, nụ cười của cô gái ấy trông rất thân thiết.
Tim Hương nhói lên. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể ngăn được những suy nghĩ tiêu cực.
Tối hôm đó, khi Khoa gọi điện, cô không nhắc đến bức ảnh mà chỉ hỏi:
“Hôm nay anh đi đâu thế?”
“Anh ở công ty cả ngày,” Khoa đáp nhanh, không để ý đến sự ngập ngừng trong giọng cô.
Hương cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô không biết phải đối diện với anh thế nào.
---
Chương 24: Sự Thật Phơi Bày
Một tuần sau, Hương quyết định đến thẳng công ty của Khoa để tìm anh. Khi đến nơi, cô thấy anh đang ngồi trong quán cà phê gần đó, đối diện là cô gái trong bức ảnh.
Hương bước vào, lòng đầy giận dữ. “Khoa, em có thể nói chuyện với anh không?”
Anh ngẩng lên, bất ngờ khi thấy cô. “Hương? Sao em lại ở đây?”
“Cô ấy là ai?” Hương chỉ vào cô gái kia, không che giấu sự tức giận.
Cô gái bật cười, nhưng Khoa vội vàng giải thích:
“Đây là Linh, đồng nghiệp của anh. Cô ấy đang giúp anh xử lý hợp đồng.”
“Vậy tại sao anh không nói với em? Tại sao phải giấu giếm?”
“Anh không giấu, chỉ là anh không muốn làm em lo lắng.”
Hương nhìn anh, ánh mắt đầy thất vọng. “Khoa, em không cần anh bảo vệ em bằng cách giấu em mọi thứ. Em chỉ cần sự thật, dù nó khó khăn thế nào.”
Khoa im lặng. Anh nhận ra rằng, trong nỗ lực bảo vệ mối quan hệ của họ, anh đã vô tình đẩy Hương ra xa.
---
Chương 25: Quyết Định Cuối Cùng
Sau ngày hôm đó, Hương và Khoa quyết định tạm dừng gặp nhau để suy nghĩ về mối quan hệ của họ.
Một buổi chiều, khi Hương đang ngồi đọc sách trong quán cà phê, cô nhận được một bức thư từ nhân viên phục vụ.
> “Hương,
Anh xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra. Anh đã sai khi nghĩ rằng chỉ cần yêu em là đủ mà không cần chia sẻ với em những khó khăn của anh.
Nếu em vẫn còn tin anh, hãy cho anh một cơ hội. Lần này, anh sẽ không để em phải gánh chịu bất kỳ nỗi đau nào nữa.”
Hương đọc lá thư, lòng cô tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn.
Liệu cô có nên cho anh một cơ hội nữa, hay rời đi để tìm kiếm một hạnh phúc khác?
---
Chương 26: Những Bí Mật Chưa Được Giải Đáp
Sau những ngày xa cách, Hương và Khoa cố gắng quay lại bên nhau. Nhưng trong sâu thẳm, cả hai đều hiểu rằng mối quan hệ của họ đang dần chạm đến giới hạn. Không chỉ là áp lực công việc, gia đình mà còn là những bí mật mỗi người cố tình che giấu.
Một buổi tối, khi Khoa mời Hương đến nhà dùng bữa, cô vô tình nhìn thấy một khung ảnh nhỏ trên bàn làm việc của anh. Trong ảnh là Khoa thời trẻ cùng một người phụ nữ lớn tuổi trông rất nghiêm nghị. Khoa thấy cô đang cầm khung ảnh, vội vàng tiến đến, giật lấy nó.
“Đừng đụng vào nó,” giọng anh cứng lại, điều mà Hương chưa từng thấy trước đây.
Hương ngạc nhiên. “Đó là ai, Khoa? Tại sao anh lại phản ứng như vậy?”
Khoa không trả lời. Anh lẳng lặng cất khung ảnh vào ngăn tủ, như thể muốn chôn vùi nó.
“Anh không muốn nói thì thôi,” Hương thở dài, nhưng lòng cô đầy nghi ngờ.
---
Chương 27: Bí Mật Gia Đình
Vài ngày sau, Hương tình cờ nghe được từ một người bạn làm chung với cô, rằng gia đình Khoa từng có một vụ tai tiếng lớn trong quá khứ. Cha anh, chú Hùng, bị cáo buộc lừa đảo trong một dự án lớn nhưng cuối cùng được tha bổng nhờ mối quan hệ quyền lực.
Điều đó khiến Hương chợt nhận ra, có thể Khoa đang gánh áp lực không chỉ từ gia đình mà còn từ danh tiếng đã hoen ố ấy.
Hương quyết định đối mặt với anh. Một tối, cô hỏi thẳng:
“Khoa, gia đình anh có chuyện gì mà anh chưa kể cho em đúng không? Em muốn biết tất cả.”
Khoa trầm ngâm, rồi thở dài. “Hương, anh không muốn em bị cuốn vào những rắc rối của gia đình anh. Cha anh từng dính líu đến một vụ bê bối lớn. Dù ông ấy không bị kết án, nhưng điều đó đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh từ nhỏ. Anh phải cố gắng gấp nhiều lần để chứng minh mình không giống ông ấy.”
Hương nắm lấy tay anh, ánh mắt đầy sự cảm thông. “Em không quan tâm gia đình anh thế nào. Em chỉ cần biết anh là người như thế nào. Nhưng, anh phải để em bước vào cuộc sống của anh, đừng đẩy em ra xa.”
Khoa gật đầu. Nhưng cả hai đều không biết rằng, những sóng gió phía trước còn khắc nghiệt hơn nhiều.
---
Chương 28: Biến Cố Công Việc
Công việc của Hương tại cửa hàng sách vốn dĩ bình yên, nhưng một ngày nọ, cô nhận được tin rằng cửa hàng sẽ phải đóng cửa vì không còn khả năng duy trì kinh doanh. Cô cảm thấy như mất đi một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, nơi đã cho cô niềm vui và cả những kỷ niệm đẹp.
Trong khi đó, Khoa lại đối mặt với một vụ kiện bất ngờ. Một đối tác cũ tố cáo công ty anh gian lận trong hợp đồng, và anh bị kéo vào như một phần của cuộc điều tra.
Cả hai người đều rơi vào trạng thái căng thẳng, nhưng thay vì chia sẻ, họ dần giữ những nỗi lo lắng cho riêng mình.
---
Chương 29: Giới Hạn Vỡ Nát
Một tối, Hương đến nhà Khoa mà không báo trước. Cô muốn tạo một bất ngờ nhỏ để động viên anh. Nhưng khi bước vào nhà, cô thấy Khoa đang ngồi uống rượu một mình, xung quanh là đống giấy tờ ngổn ngang.
“Khoa, anh sao vậy?” cô hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Anh mệt mỏi, Hương ạ,” Khoa nói, giọng khàn đặc. “Mọi thứ như đang sụp đổ. Công việc, gia đình… Anh không biết mình còn chịu đựng được bao lâu nữa.”
“Vậy thì hãy nói với em. Em ở đây để giúp anh mà,” Hương tiến đến gần anh, đặt tay lên vai anh.
Nhưng Khoa bất ngờ gạt tay cô ra. “Em không hiểu đâu, Hương. Cuộc sống của anh phức tạp hơn em nghĩ. Em không cần phải gánh thêm những rắc rối này.”
“Anh nghĩ em không hiểu?” Hương bật khóc. “Em đã luôn ở bên anh, cố gắng chia sẻ với anh, nhưng anh lại đẩy em ra xa. Anh nghĩ em không đủ mạnh mẽ sao?”
Khoa nhìn cô, ánh mắt đầy hối hận. Nhưng thay vì xin lỗi, anh chỉ nói:
“Có lẽ, chúng ta nên tạm rời xa nhau một thời gian. Anh cần thời gian để giải quyết mọi thứ.”
Lời nói ấy như một nhát dao đâm vào trái tim Hương. Cô không đáp lại, chỉ lặng lẽ quay lưng bước đi, nước mắt rơi lã chã.
---
Chương 30: Hành Trình Riêng
Thời gian trôi qua, cả Hương và Khoa đều tập trung vào việc vượt qua những thử thách riêng. Hương tìm được một công việc mới tại một nhà xuất bản, nơi cô bắt đầu khám phá khả năng viết lách của mình.
Khoa, sau nhiều nỗ lực, đã chứng minh được sự trong sạch của mình và công ty trong vụ kiện. Nhưng những ngày xa cách ấy đã để lại trong lòng anh một khoảng trống lớn – khoảng trống mà chỉ Hương mới có thể lấp đầy.
Một ngày nọ, khi Hương đang chuẩn bị cho buổi ra mắt cuốn sách đầu tiên của mình, cô nhận được một bó hoa từ Khoa. Kèm theo đó là một tấm thiệp:
> “Hương,
Anh đã sai khi để em đi. Anh nhận ra rằng, dù cuộc sống có khó khăn thế nào, chỉ cần có em, anh đều có thể vượt qua. Nếu em sẵn sàng, anh muốn bắt đầu lại từ đầu, lần này với tất cả sự thật và lòng chân thành.”
Hương cầm tấm thiệp, lòng cô tràn ngập những cảm xúc không tên.
Liệu cô có nên quay lại với anh, hay để tình yêu ấy mãi là một ký ức đẹp?
---
Chương 31: Rẽ Lối Để Tìm Mình
Sau ngày nhận được tấm thiệp, Hương quyết định không trả lời. Cô cần thời gian để suy nghĩ, để hiểu rõ bản thân mình và tình cảm với Khoa. Cô yêu anh, nhưng cô không thể bước vào mối quan hệ này nếu cả hai vẫn chưa thực sự trưởng thành và sẵn sàng đối mặt với tất cả.
Hương chọn rời đi. Cô chuyển đến một thành phố mới để làm việc tại nhà xuất bản lớn, nơi cô có thể tập trung vào niềm đam mê viết lách. Trong khi đó, Khoa cũng quyết định dành thời gian để làm rõ mọi vấn đề trong công việc và gia đình.
---
Chương 32: Những Năm Tháng Xa Cách
Năm thứ nhất
Hương tập trung vào công việc, bắt đầu viết nên những cuốn sách lấy cảm hứng từ chính cuộc đời mình. Nhưng mỗi lần nhìn thấy những câu chuyện tình dang dở trong tác phẩm, cô lại nhớ đến Khoa. Cô tự hỏi liệu anh đang sống thế nào, có còn nhớ đến cô không.
Về phía Khoa, anh dồn hết tâm huyết để xây dựng lại công ty. Anh không dám liên lạc với Hương, bởi anh hiểu rằng cô cần không gian để tìm lại chính mình. Nhưng trong lòng, anh luôn giữ một niềm hy vọng mơ hồ rằng sẽ có ngày họ gặp lại.
Năm thứ hai
Hương bắt đầu đi du lịch, khám phá thế giới để tìm cảm hứng mới. Những chuyến đi giúp cô trưởng thành hơn, nhìn nhận mọi thứ một cách sâu sắc hơn. Nhưng ở một góc nào đó trong tim, hình bóng của Khoa vẫn luôn tồn tại.
Khoa, sau khi công ty đã ổn định, bắt đầu giúp cha giải quyết những rắc rối còn tồn đọng trong gia đình. Anh muốn xóa bỏ mọi gánh nặng quá khứ để có thể đối diện với Hương một cách trọn vẹn, nếu họ có cơ hội gặp lại.
Năm thứ ba
Hương trở về quê nhà sau một hành trình dài. Cô không còn là cô gái ngây thơ, dễ tổn thương ngày nào. Cô đã học cách mạnh mẽ, độc lập và biết trân trọng bản thân hơn.
Khoa, giờ đây là một người đàn ông trưởng thành, không còn bị áp lực gia đình và công việc đè nặng. Anh vẫn không yêu ai khác, bởi trong lòng anh, Hương là người duy nhất anh muốn bên cạnh.
---
Chương 33: Tái Ngộ
Một buổi sáng đầu đông, Hương quyết định quay lại quán cà phê cũ nơi cô và Khoa từng hẹn hò. Cô không nghĩ rằng mình sẽ gặp anh ở đó, nhưng khi bước vào quán, ánh mắt cô bắt gặp một hình bóng quen thuộc.
Khoa đang ngồi ở góc quán, tay cầm một cuốn sách của cô. Anh ngẩng lên, đôi mắt đầy bất ngờ và vui mừng khi thấy cô.
“Hương,” anh gọi tên cô, như thể sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh.
Hương bước đến, mỉm cười. “Anh đọc sách của em à?”
“Anh đã đọc tất cả các cuốn em viết,” anh đáp, ánh mắt không rời khỏi cô. “Anh luôn tin rằng sẽ có ngày em trở về.”
Cả hai ngồi xuống, nói chuyện như những người bạn cũ. Họ kể cho nhau nghe về những gì đã trải qua trong ba năm qua, những bài học, những đau khổ và cả những hy vọng.
“Khoa,” Hương nói, giọng trầm ấm. “Em đã nghĩ rất nhiều. Dù em cố gắng quên, nhưng anh vẫn luôn là người em không thể nào xóa bỏ. Em không biết anh có còn cảm thấy như vậy không.”
Khoa nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định. “Hương, anh đã chờ em ba năm. Và anh sẽ chờ em thêm ba năm nữa, nếu em cần. Nhưng bây giờ, nếu em sẵn sàng, anh muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu.”
Hương cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô gật đầu, đôi mắt ngấn nước nhưng nụ cười lại rạng rỡ hơn bao giờ hết.
---
Chương 34: Bắt Đầu Lại Từ Đầu
Tình yêu của họ lần này không còn là sự bồng bột, mà là sự thấu hiểu và đồng hành. Họ học cách chia sẻ mọi điều, từ những khó khăn nhỏ nhặt nhất đến những ước mơ lớn lao.
Hương và Khoa không vội vã. Họ từ từ xây dựng lại mối quan hệ, cùng nhau vượt qua những thử thách mới trong cuộc sống.
Ba năm xa cách không làm họ quên nhau, mà chỉ khiến họ nhận ra rằng tình yêu thật sự có thể vượt qua mọi giới hạn. Và lần này, họ biết chắc rằng họ đã tìm thấy nhau – không phải vì định mệnh, mà vì cả hai đã lựa chọn giữ lấy tình yêu ấy, dù phải trả giá bằng thời gian, nỗi đau và cả sự trưởng thành.
Kết thúc
Hương và Khoa, sau tất cả, đã hiểu rằng tình yêu không chỉ là những phút giây lãng mạn, mà là sự kiên nhẫn, thấu hiểu và sẵn sàng cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn. Và chính điều đó đã giúp họ có được một tình yêu đẹp hơn bao giờ hết.