CHƯƠNG I: BÓNG HỒNG TRONG ĐÊM TRĂNG
Trời đêm tĩnh lặng, những tia sáng bạc dịu dàng của vầng trăng chiếu xuống mặt hồ nhỏ giữa khu rừng hồng. Cảnh vật như một bức tranh thanh bình, nhưng có điều gì đó không ổn. Gió không thổi, lá không rung, và bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Trên mặt nước lung linh, một chú mèo trắng đang vươn người, bàn chân nhẹ nhàng chạm vào làn nước, tạo nên những gợn sóng lấp lánh như dải ngân hà. Đôi mắt nó sáng lên như hai viên ngọc trai, chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước. Nhưng cái phản chiếu ấy… không phải của nó.
Hình ảnh trong nước là một thứ méo mó. Không phải khuôn mặt dễ thương của chú mèo mà là đôi mắt của một ai đó - sâu hun hút, đen như vực thẳm. Bất chợt, một cánh hoa hồng từ trên cao rơi xuống, nhẹ nhàng đáp lên mặt nước. Nhưng thay vì nổi lên, cánh hoa ấy chìm dần, như bị kéo xuống bởi một bàn tay vô hình.
Chú mèo khựng lại, đôi tai dựng lên cảnh giác. Nó ngẩng đầu, nhìn về phía những bụi hồng rực rỡ xung quanh hồ. Từ trong bóng tối, những cặp mắt dần xuất hiện, lấp lánh nhưng không mang hơi ấm. Chúng nhìn chằm chằm, như đang theo dõi từng chuyển động của chú mèo.
Ở giữa hồ, bông hồng ấy đột nhiên trồi lên, nhưng giờ đây đã đổi màu - đỏ sậm, gần như đen, như thấm đẫm máu. Làn nước cũng đổi màu, những gợn sóng không còn lấp lánh mà trở nên đặc quánh, dần dần lan ra như vết mực.
Một giọng nói vang lên, dịu dàng nhưng sắc lạnh, vọng ra từ đâu đó trong những cánh hoa hồng:
“Ngươi đã đến.”
Chú mèo giật mình, quay ngoắt lại. Nhưng không có ai, chỉ có những bông hoa hồng. Từng cánh hoa nở rộ, nhưng bên trong không phải nhụy vàng mà là những con mắt. Chúng dõi theo chú mèo, không rời.
Hồ nước bắt đầu sôi lên, những bong bóng lớn vỡ tan thành những âm thanh kỳ dị. Giữa làn nước đỏ thẫm ấy, một hình dáng mờ ảo xuất hiện. Đó không phải người, cũng chẳng phải thú. Là một thực thể, bị bao phủ bởi những dây leo và hoa hồng. Gương mặt nó nửa chìm nửa hiện, nhưng đôi mắt đen sâu như hút cả ánh sáng.
“Ngươi có nhớ ta không?” giọng nói lại vang lên, giờ đây gần hơn, rõ hơn.
Chú mèo không đáp, chỉ đứng im, ánh mắt không giấu được sợ hãi. Những bụi hoa xung quanh bắt đầu chuyển động, như bị một bàn tay vô hình điều khiển. Những cánh hoa rụng xuống, xoáy vào nhau thành những vòng tròn lớn, như thể đang mở ra cánh cửa dẫn tới một nơi khác.
Không gian trở nên mờ ảo, giữa ranh giới của thực và mộng. Hình dáng kỳ dị ấy tiến gần hơn, mỗi bước chân như khiến mặt đất rung chuyển. Chú mèo lùi lại, nhưng dường như không còn đường thoát.
“Ngươi đã quên. Nhưng ta thì không bao giờ quên.”
Mặt nước giờ đây không còn là mặt nước, mà là một tấm gương khổng lồ phản chiếu những ký ức mơ hồ. Trong tấm gương, có hình bóng một người trẻ tuổi, đôi tay run rẩy cầm một đóa hồng trắng. Người ấy đứng giữa khu rừng, đôi mắt đẫm lệ, nhìn về phía hồ. Nhưng ngay sau đó, hình ảnh ấy tan biến, thay thế bằng những hình ảnh khác - bóng tối, máu, và sự phản bội.
Chú mèo kêu lên một tiếng, âm thanh vang vọng khắp không gian. Nhưng dường như không ai nghe thấy.
“Đêm nay, mọi thứ sẽ trở lại đúng vị trí,” giọng nói kia khẳng định, không còn chút nhẹ nhàng nào.
Những cánh hoa hồng xung quanh bắt đầu rơi xuống như mưa, phủ kín mặt đất. Từ trong bóng tối, những bàn tay gầy guộc, đầy gai nhọn vươn ra, chầm chậm tiến về phía chú mèo.
Dưới ánh trăng, khu rừng hồng vốn xinh đẹp giờ đây trở nên ghê rợn. Một nơi mà ánh sáng không bao giờ chạm tới, và những bí mật đã bị chôn vùi giờ đang quay lại, đòi hỏi một lời giải đáp.
Đêm ấy, chỉ có ánh trăng là nhân chứng duy nhất cho những gì đã xảy ra. Và sáng hôm sau, khu rừng hồng chìm vào sự im lặng vĩnh cửu. Nhưng giữa những bụi hồng, nếu ai đó tinh ý, sẽ thấy một bông hồng đỏ rực hơn tất cả, như mang trong mình một câu chuyện không bao giờ được kể trọn vẹn.
°°°°°°°°°°°°°°
CHƯƠNG II: KHÚC CA CỦA BÓNG TỐI
Sáng hôm sau, khu rừng hồng ngập trong sương mờ, mang vẻ đẹp chết chóc kỳ lạ. Không một tiếng chim, không một âm thanh xào xạc của gió. Mọi thứ như bị thời gian đóng băng.
Bông hồng đỏ rực giữa bụi hồng, nổi bật như một lời nhắc nhở câm lặng về đêm kinh hoàng vừa qua. Nhưng khi ánh nắng yếu ớt chiếu xuống, một vệt máu đen chảy từ cuống hoa thấm vào đất, tạo nên một cảm giác bất an sâu thẳm.
Từ lòng hồ, những vòng tròn nhỏ lan ra, phá tan bề mặt nước vốn phẳng lặng. Từ trong làn nước, một đôi mắt hé mở – sâu thẳm, lạnh lẽo, và trống rỗng. Không phải là sinh vật từ thế giới này, mà là một phần của bóng tối đêm qua.
---
Ở rìa khu rừng, một chàng trai trẻ với chiếc áo choàng xám bạc bước đi chậm rãi, đôi mắt dõi theo con đường mòn dẫn đến hồ nước. Anh lặng lẽ đi qua những bụi hồng, ngón tay vuốt nhẹ cánh hoa, cảm nhận sự sống bị rút cạn trong từng nhị hoa.
“Chúng đã tỉnh giấc,” anh thì thầm, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. “Người giữ chìa khóa vẫn chưa trở về.”
Đôi chân anh dẫn lối đến bông hồng đỏ rực giữa bụi hồng. Cúi xuống, anh đặt bàn tay lên cánh hoa, cảm nhận nhịp đập yếu ớt đang vọng lại từ bên trong. Một ký ức mơ hồ lướt qua tâm trí anh: những khuôn mặt, những lời thề, và một sự phản bội chìm trong máu.
“Lần này, ngươi sẽ không thoát,” anh thì thầm, nhưng không rõ là đang nói với ai.
---
Tại hồ nước, chú mèo trắng vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát. Nhưng điều lạ lùng là bộ lông trắng muốt của nó giờ đây vương một vệt đỏ, tựa như máu đã thấm vào từng sợi lông. Ánh mắt nó không còn mang sự trong sáng của một sinh vật bình thường, mà như chứa đựng hàng ngàn câu chuyện chưa kể.
Làn nước trong hồ đột ngột chuyển động. Từ trong sâu thẳm, bóng dáng mờ ảo đêm qua dần hiện lên. Thực thể ấy giờ đây rõ nét hơn: một thân hình cao lớn, được bao phủ bởi những dây leo gai góc, những bông hồng nở rộ trên cơ thể nó. Gương mặt bị che khuất bởi chiếc mặt nạ gãy đôi, chỉ để lộ đôi mắt đen sâu thẳm.
“Ngươi đã quên tất cả,” thực thể ấy cất giọng, trầm và lạnh.
Chú mèo bước tới gần, mỗi bước đi của nó khiến mặt đất rung chuyển, như thể nó đang kéo theo sức nặng của một thế giới bị lãng quên. Đôi mắt của nó gặp ánh mắt của thực thể ấy. Và rồi, một giọng nói vang lên – không phải từ chú mèo, cũng không phải từ thực thể.
“Chìa khóa vẫn còn đó. Cánh cửa chưa đóng lại.”
Lời nói như một mệnh lệnh vang vọng khắp khu rừng. Gió bắt đầu thổi, cuốn theo những cánh hoa hồng rụng xuống mặt đất. Những dây gai leo từ từ bò ra, quấn lấy thân cây, bầu trời chuyển màu đỏ rực như máu.
Người lạ mặt xuất hiện từ trong bóng tối. Anh đứng trước hồ, nhìn thẳng vào thực thể đang trỗi dậy.
“Ngươi vẫn chưa đủ mạnh,” anh nói, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng ẩn chứa sự kiên quyết.
Thực thể kia không đáp, chỉ giơ cánh tay lên. Những dây leo từ mặt đất vươn lên, lao thẳng về phía chàng trai. Nhưng anh không hề di chuyển. Trong tay anh, một chiếc chìa khóa bạc lấp lánh hiện ra.
“Ký ức này đã khóa lại quá lâu,” anh nói, đôi mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ. “Ngươi muốn mở ra, nhưng đã quên cái giá phải trả.”
Chú mèo trắng đứng im, đôi mắt quan sát từng hành động của chàng trai. Nó không còn là một sinh vật đơn thuần, mà như một phần của câu chuyện bị chôn giấu.
---
Bông hồng đỏ trên mặt đất bắt đầu héo rũ, từng cánh hoa chuyển màu đen, rồi tan thành bụi. Làn nước trong hồ bỗng dừng lại, không còn một gợn sóng. Bóng dáng thực thể kia mờ dần, tan biến vào không gian như một làn khói.
Gã lạ mặt thở dài, cất chìa khóa vào túi áo. Anh quay lại nhìn chú mèo, đôi mắt chứa đựng sự phức tạp không thể giải thích.
“Ngươi là người giữ câu chuyện này, nhưng cũng là người đã phá hủy nó,” anh nói, rồi quay lưng bước đi, để lại chú mèo đứng lặng bên hồ nước.
Khi anh rời khỏi, ánh trăng chiếu xuống hồ lần nữa, soi rọi bóng dáng cô độc của chú mèo. Nhưng lần này, nó không còn trắng muốt, mà dần chuyển sang màu xám, như thể ký ức đen tối của khu rừng đã ăn sâu vào linh hồn nó.
-𝒂𝒄𝒓𝒆𝒛
-𝙀𝙉𝘿-