1. Gặp gỡ
Những tia nắng đầu hạ len lỏi qua khung cửa sổ phòng học, đậu lên mái tóc đen mượt của Isagi Yoichi, tạo nên một hình ảnh trầm tĩnh như một bức tranh sơn dầu. Là học sinh cuối cấp nổi bật của trường, Isagi là hình mẫu lý tưởng mà ai cũng ngưỡng mộ: học giỏi, điềm tĩnh và luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác.
Hôm nay, lớp học đột nhiên có một học sinh mới. Kaiser Michael, với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh sắc lạnh, bước vào phòng học trong ánh nhìn tò mò của mọi người. Dáng vẻ tự tin pha chút ngạo mạn của cậu nhanh chóng thu hút sự chú ý. Nhưng Isagi lại nhìn thấy điều gì đó khác trong ánh mắt ấy—một chút u buồn sâu kín.
“Đây là Kaiser Michael, học sinh chuyển đến từ Đức. Hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ cậu ấy,” giáo viên giới thiệu.
Khi ánh mắt của Kaiser lướt qua lớp học và dừng lại ở Isagi, một cảm giác kỳ lạ lóe lên trong tâm trí cậu—như thể cậu đã tìm được điều gì đó mà bản thân chưa từng biết mình đang tìm kiếm.
---
2. Tâm hồn tổn thương
Kaiser nổi tiếng khắp trường chỉ sau vài ngày nhờ vẻ ngoài và thái độ kiêu ngạo. Nhưng Isagi, với sự nhạy cảm của mình, nhận ra rằng đằng sau sự tự mãn đó là một tâm hồn bị bóp nghẹt bởi áp lực gia đình.
Một chiều muộn, Isagi vô tình bắt gặp Kaiser đứng lặng lẽ bên hồ nước trong khuôn viên trường. Cậu ngước nhìn mặt hồ phẳng lặng, đôi tay siết chặt thành nắm đấm.
“Cậu ổn chứ?” Isagi hỏi, giọng điềm tĩnh như thường lệ.
Kaiser giật mình, quay lại. Lần đầu tiên, cậu nhìn thấy Isagi ở khoảng cách gần như vậy. Ánh mắt của người đối diện không hề dò xét hay thương hại, chỉ đơn thuần là sự quan tâm.
“Anh nghĩ tôi trông như thế nào? Một kẻ hoàn hảo?” Kaiser cười nhạt. “Tôi chỉ là một con rối của kỳ vọng.”
Isagi không đáp. Thay vào đó, anh ngồi xuống bên cạnh Kaiser, im lặng lắng nghe.
“Tôi đã mơ ước được sống tự do. Nhưng họ… họ không cho phép,” giọng Kaiser lạc đi, đôi mắt đỏ ngầu như đang cố kìm nén.
“Vậy cậu đã làm gì cho giấc mơ của mình chưa?” Isagi hỏi nhẹ nhàng.
Câu hỏi đó đánh thức điều gì đó trong Kaiser.
---
3. Gần gũi
Những ngày sau đó, Kaiser thường xuyên tìm đến Isagi. Dù là trong thư viện, sân thể thao hay quán café gần trường, sự hiện diện của Isagi khiến Kaiser thấy an tâm lạ thường. Cả hai dần trở thành một cặp đôi kỳ lạ: một người điềm tĩnh và trưởng thành, một người bồng bột và nồng nhiệt.
Một ngày nọ, Kaiser đưa Isagi đến sân thượng trường. Cả hai cùng ngồi trên lan can, gió mát thổi qua làm tóc cả hai rối tung.
“Anh có bao giờ sợ không?” Kaiser đột nhiên hỏi.
“Sợ chứ. Nhưng sợ hãi là một phần của cuộc sống. Cậu không cần phải chống lại nó một mình.”
Kaiser im lặng. Cậu nhìn Isagi, ánh mắt như khắc ghi từng lời nói.
“Anh đúng là khác biệt,” Kaiser lẩm bẩm, một nụ cười nhẹ thoáng qua môi.
---
4. Lời hứa mùa hạ
Thời gian trôi qua, Isagi càng nhận ra rằng Kaiser không chỉ là một người bạn mà còn là một phần đặc biệt trong cuộc sống của anh. Những lần Kaiser cười, ánh mắt cậu sáng bừng như bầu trời sau cơn mưa, khiến Isagi không khỏi rung động.
Một buổi chiều hạ, khi ánh nắng nhuộm vàng cả khuôn viên trường, Kaiser bất ngờ kéo tay Isagi lại giữa sân trường vắng vẻ.
“Anh có biết không, tuổi thơ tôi đầy những nỗi cô đơn. Nhưng nhờ anh, tôi biết thế nào là được ôm ấp, được an ủi.”
Isagi ngỡ ngàng nhìn Kaiser, trái tim anh đập rộn ràng.
“Anh đã cứu tôi khỏi bóng tối, Yoichi. Và tôi thề, cả đời này, tôi sẽ ôm lấy anh, như cách anh đã từng ôm lấy tâm hồn tôi.”
Lời nói ấy vang lên giữa không gian yên tĩnh, như một lời hứa mãi mãi khắc sâu trong lòng họ.
---
Mùa hạ năm đó, không chỉ hoa phượng nở rộ mà cả tình cảm dịu dàng giữa hai con người cũng đâm chồi. Cả Isagi và Kaiser đều biết, mùa hạ ấy sẽ không bao giờ tàn trong tim họ.