---
1. Mùa Đông Hôm Ấy
Mùa đông năm ấy rất lạnh. Những cơn gió quét qua thành phố, cắt vào da thịt như hàng vạn lưỡi dao nhỏ. Cô ngồi trên băng ghế đá giữa công viên, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không mờ mịt. Hơi thở cô hòa vào làn sương lạnh, tan biến vào hư vô.
Anh đi ngang qua, rồi dừng lại.
"Em không lạnh sao?"
Cô ngước mắt nhìn anh—một chàng trai xa lạ với ánh mắt dịu dàng đến lạ.
“Lạnh chứ.” Cô đáp, nhưng vẫn ngồi yên, không có ý định rời đi.
Anh thở dài, rồi tháo chiếc khăn len đang quàng trên cổ, nhẹ nhàng choàng lên vai cô.
“Giữ lấy đi.”
Cô cười, một nụ cười mỏng manh như một mảnh thủy tinh sắp vỡ.
Cô không biết rằng, khoảnh khắc ấy chính là khởi đầu của một câu chuyện. Một câu chuyện mà sau này, dù có đi bao xa, anh cũng không thể quên.
---
2. Những Ngày Bên Nhau
Họ gặp lại nhau nhiều lần, như thể số phận đã an bài sẵn từ trước. Những buổi sáng mùa đông, họ cùng nhau đi dạo trên những con phố dài phủ đầy sương sớm. Những đêm muộn, họ ngồi bên bờ hồ, lặng im nhìn mặt nước gợn sóng.
Anh tên Minh. Cô tên An.
“Em lúc nào cũng có vẻ buồn.” Anh nói, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Cô cười nhạt. “Có lẽ em sinh ra đã như vậy.”
Minh không hỏi thêm. Anh chỉ ở bên cạnh cô, lặng lẽ như một người canh giữ những nỗi đau mà cô không bao giờ chịu nói ra.
Họ yêu nhau không ồn ào, không lời hứa hẹn, không cả tương lai. Họ chỉ có hiện tại, và từng giây phút bên nhau đều như một giấc mơ đẹp.
Nhưng những giấc mơ, rồi cũng phải kết thúc.
---
3. Bí Mật Của An
Những lần An bất chợt biến mất. Những ngày cô im lặng, ánh mắt xa xăm như đang trôi dạt đến một thế giới khác. Minh cảm nhận được, nhưng anh không ép cô phải nói.
Cho đến một ngày, anh nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
“Chúng tôi cần người thân của bệnh nhân An đến ngay.”
Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt. Anh chạy đến, bước chân cuống cuồng như sợ rằng nếu chậm thêm một giây, cô sẽ biến mất mãi mãi.
An nằm trên giường bệnh, da xanh xao đến đáng sợ. Khi nhìn thấy anh, cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy yếu ớt hơn bao giờ hết.
"Anh không nên yêu em." Giọng cô khẽ như tiếng gió thoảng.
Anh ngồi xuống, nắm chặt lấy tay cô.
“Nhưng anh yêu mất rồi.”
Cô quay đi, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má gầy guộc.
Bác sĩ nói cô mắc bệnh tim bẩm sinh. Rằng cô đã biết từ lâu. Rằng thời gian của cô không còn nhiều nữa.
Minh cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Nhưng anh không khóc. Không phải bây giờ.
Bởi vì anh biết, thời gian họ có bên nhau đã chẳng còn bao nhiêu.
---
4. Những Ngày Cuối Cùng
Từ ngày đó, Minh không rời An dù chỉ một giây. Anh đưa cô đi đến những nơi cô muốn đến, làm những điều cô chưa từng làm.
Họ cùng nhau vẽ một bức tranh, cô vẽ bầu trời, anh vẽ những ngôi nhà.
“Sau này, nếu anh xây một ngôi nhà, hãy đặt một ô cửa sổ lớn, thật lớn.”
“Để làm gì?”
“Để nếu có ai giống em, họ có thể ngồi đó và mơ.”
Minh gật đầu. Nhưng trong lòng anh đau đến mức không thở nổi.
Anh không nói ra, nhưng mỗi đêm, khi An đã ngủ, anh ngồi lặng lẽ bên cạnh cô, nhìn cô thật lâu, như thể chỉ cần chớp mắt, cô sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Anh muốn giữ cô lại.
Nhưng làm sao giữ được một người không thuộc về thế gian này nữa?
---
5. Người Ở Lại
An ra đi vào một ngày xuân.
Bầu trời hôm ấy trong xanh đến lạ, những cánh hoa anh đào bay lượn trong gió như một bản nhạc cuối cùng tiễn đưa cô.
Cô nằm trong vòng tay anh, hơi thở yếu ớt, đôi mắt nhìn anh đầy nuối tiếc.
“Anh có hối hận không?” Giọng cô nhẹ như một giấc mơ.
Minh nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay anh run lên.
“Không. Chưa từng.”
Cô mỉm cười, đôi mắt khẽ khàng khép lại.
Và rồi, tất cả trở nên im lặng.
Minh vẫn ngồi đó, ôm lấy cô, rất lâu.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Cho đến khi thế giới chỉ còn lại một mình anh.
---
6. Cánh Cửa Sổ Mở Ra Bầu Trời
Nhiều năm sau, người ta kể về một kiến trúc sư đã dành cả cuộc đời để xây một ngôi nhà có một ô cửa sổ thật lớn.
Mỗi ngày, anh ngồi bên ô cửa ấy, nhìn lên bầu trời.
Anh không biết mình đang chờ điều gì.
Có lẽ là một giấc mơ còn dang dở.
Hoặc có lẽ...
Là một người đã mãi mãi không thể quay về.