Tôi đặt ly cà phê xuống bàn, hơi nóng bốc lên làm mờ kính. Trong tiếng máy xay đều đều của quán, tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích từ góc phòng. Khẽ quay đầu, một bé gái mặc váy vàng đang chơi với búp bê dưới chân bàn số 5. Tôi mỉm cười, nhưng khi chớp mắt, bé đã biến mất. *Lại ảo giác nữa rồi*, tôi tự nhủ, tay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út. Đây là lần thứ ba tuần này.
---
**Chương 1: Nghi Thức Buổi Sáng**
6h30: Thức dậy, tôi đếm từng viên thuốc trong hộp nhựa màu xanh. Một viên màu trắng cho ảo thanh, một viên hồng cho hoang tưởng - như lời bác sĩ dặn. Tôi nuốt chửng chúng với ngụm nước cam, vị chua làm tỉnh người.
7h00: Đứng trước gương tắm, tôi hát vang bài hát thiếu nhi. "Nếu không nghe thấy giọng mình, tôi sẽ nghe thấy giọng họ," bác sĩ từng giải thích. Hơi nước phủ kính, tôi vẽ hình trái tim rồi xóa nhanh trước khi thấy bóng ai đó phía sau.
8h30: Trên đường đến văn phòng, tôi đeo tai nghe chống ồn. Nhịp piano êm dịu lấn át tiếng thì thầm từ biển quảng cáo điện tử. "Đừng nghe," tôi lẩm bẩm, ngón tay gõ nhịp lên đùi theo điệu nhạc.
---
**Chương 2: Những Mảnh Vỡ Trong Công Việc**
"Anh Kiên, check mail giúp tôi bản concept mới nhé!" Hà - đồng nghiệp cùng phòng - đặt tách trà trên bàn tôi. Tôi gật đầu, mắt dán vào màn hình. Dòng chữ trong email nhảy múa, xoắn xuýt thành hình con rắn. Tôi nheo mắt, lẩy nhẹ viên bi stress bằng cao su.
"Kiên? Anh ổn chứ?" Giọng Hà vang lên. Tôi giật mình, phát hiện mình đang cầm tập tài liệu ướt đẫm mồ hôi. "À, tại máy lag," tôi cười gượng, lau vội lòng bàn tay vào quần.
Buổi trưa, trong toilet công ty, tôi nhìn chằm chằm vào vết nứt hình zigzag trên tường. "Họ đang dùng nó để nghe lén," tiếng nói thì thào từ ống thông gió. Tôi rút điện thoại chụp ảnh gửi cho bác sĩ: "Lần này là thật hay ảo?"
---
**Chương 3: Bữa Tối Với Những Người Bạn Vô Hình**
Tôi xếp bát đũa cho hai người. "Hôm nay mình có món canh chua cá lóc em thích," tôi nói với chiếc ghế trống đối diện. Trên TV, bản tin thời sự phát đi phát lại cảnh tai nạn năm nào.
"Anh vẫn uống thuốc đều chứ?" Giọng mẹ vọng từ di ảnh trên tủ. Tôi gắp miếng cá vào bát: "Dạ, có mẹ ạ."
Đột nhiên, tường nhà rung lên. Những bóng đen lượn lờ dưới sàn. Tôi bật điện thoại phát nhạc Bolero, giọng hát Ngọc Sơn át đi tiếng gõ cửa tưởng tượng. "Chỉ là gió thôi," tôi nói to hơn cả tiếng nhạc.
---
**Chương 4: Trò Chơi Xếp Hình**
23h00: Tôi ngồi trước bàn làm việc, xếp từng mảnh ghép hình thành phố về đêm. Đây là liệu pháp bác sĩ gợi ý - tập trung vào điều cụ thể để tránh suy nghĩ lan man. Mảnh ghép số 147 khớp vào chỗ trống, tạo thành ánh đèn đường vàng cam.
"Đẹp quá nhỉ?" Tôi quay sang hỏi. Chiếc ghế bành đung đưa nhẹ như có ai vừa đứng dậy. Tôi mở sổ tay ghi: "Ngày 14/11: Ảo thị 2 lần, không hoang tưởng. Đã hoàn thành puzzle 1000 mảnh."
Giường ngủ được kê sát tường. Tôi để đèn ngủ hình mặt trăng, treo chuông gió trước cửa sổ. "Nếu họ đến, mình sẽ nghe tiếng chuông trước," tôi tự an ủi.
---
**Chương 5: Những Người Hiểu**
"Sáng nay anh thấy thế nào?" Bác sĩ Hạnh hỏi, tay lật từng trang nhật ký triệu chứng của tôi.
"Tôi đã phân biệt được lúc nào là ảo giác," tôi chỉ vào dòng ghi chú 3h sáng: "Tiếng mèo kêu ngoài cửa sổ - kiểm tra thật, không có mèo."
Bà mỉm cười, đẩy khay đồ chơi xếp hình về phía tôi: "Hãy thử mức độ khó hơn này."
Trong phòng chờ, tôi gặp cô gái trẻ luôn mang theo chú gấu bông. Chúng tôi không nói chuyện, nhưng cái gật đầu đồng cảm đủ làm ấm cả chiều đông.
---
**Chương 6: Bình Minh Mong Manh**
4h30 sáng, tôi chạy bộ dọc con đường ven hồ. Hơi thở thành làn sương trắng, chân giẫm lên lá vàng xào xạc. "Một, hai, ba..." Tôi đếm nhịp thở, cố xua đi hình ảnh những bóng đen đuổi theo sau lưng.
Người bán xôi sáng quen thuộc gật đầu chào: "Hôm nay vẫn giữ nguyên đậu không đường nhé?"
Tôi cười, cảm nhận hơi ấm từ gói xôi trong tay. Đây là khoảnh khắc hiếm hoi tôi thấy mình thuộc về thế giới này - khi mùi gạo nếp hòa với tiếng còi xe buổi sớm.
---
**Giải Thích Tình Tiết & Cách Đối Mặt:**
1. **Xây Dựng Cấu Trúc An Toàn:**
- **Nghi thức hàng ngày** (uống thuốc đúng giờ, check mail theo quy trình) giúp tạo cảm giác kiểm soát.
- **Không gian cá nhân** được sắp xếp khoa học (đèn ngủ, chuông gió) để giảm kích thích giác quan.
2. **Công Cụ Đối Phó:**
- **Vật dụng giảm stress:** Viên bi cao su, puzzle xếp hình giúp tập trung tinh thần.
- **Kỹ thuật phân biệt thực - ảo:** Ghi chép nhật ký triệu chứng, chụp ảnh kiểm tra.
3. **Duy Trì Kết Nối Xã Hội:**
- **Mối quan hệ công việc:** Đồng nghiệp Hà vô tình trở thành "neo" giúp nhân vật bám vào hiện thực.
- **Hệ thống hỗ trợ:** Bác sĩ Hạnh và nhóm trị liệu tạo môi trường thấu hiểu không phán xét.
4. **Chấp Nhận Song Hành:**
- **Đối thoại với ảo giác:** Việc nói chuyện với chiếc ghế trống là cách giảm căng thẳng thay vì chối bỏ.
- **Tìm ý nghĩa nhỏ:** Niềm vui khi hoàn thành puzzle, hương vị quen thuộc của gói xôi sáng.
**Kết Truyện:**
Tôi đứng trước cửa sổ đón bình minh, tay nâng tách trà hoa cúc. Những tiếng thì thầm vẫn len lỏi trong gió, bóng đen vẫn lượn qua khe tường. Nhưng hôm nay, tôi học được cách mỉm cười với chúng: "Chào buổi sáng, các bạn."
Trong chiếc hộp puzzle mới, tôi tìm thấy mảnh ghép hình mặt trời. Nó khớp hoàn hảo vào khoảng trống trên bức tranh thành phố. Có lẽ cuộc sống này cũng vậy - mỗi ảo giác, mỗi khoảnh khắc tỉnh táo, đều là mảnh ghép làm nên một tôi trọn vẹn.
Tôi viết thêm dòng vào nhật ký: "Ngày 15/11: Mưa rào. Đã phân biệt được tiếng mưa thật và tiếng mưa trong đầu. Nấu được món canh chua không bị cháy. Tự thưởng một chiếc kem chocolate."
Và cứ thế, tôi tiếp tục bước đi - không phải để chiến thắng căn bệnh, mà để học cách khiêu vũ cùng những mảnh vỡ của chính mình. Bởi đôi khi, chính vết nứt lại là nơi ánh sáng lọt vào.