---
Mỗi sáng thức dậy, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ lớp học chiếu vào khuôn mặt Arya, nhưng dường như tâm trí cô lại không thể nào rời khỏi hình bóng Henry. Suốt hai năm dài đằng đẵng, cô yêu anh trong sự im lặng, yêu anh với tất cả sự mãnh liệt của một trái tim non nớt, nhưng cũng đầy những nỗi sợ hãi vô hình. Cô yêu anh mà không dám nói ra, chỉ dám nhìn từ xa, âm thầm chờ đợi một điều gì đó sẽ đến, hy vọng rằng Henry sẽ hiểu, rằng anh sẽ nhìn thấy tình yêu của cô. Nhưng bao giờ cũng vậy, khi cô thầm nghĩ về anh, ánh mắt anh luôn xa xăm, như thể không hề nhận ra sự tồn tại của cô ngoài những buổi học.
Ngày nào cũng vậy, Arya đợi chờ những ánh mắt lướt qua nhau, những lời nói vô tình từ Henry mà cô đã nghe quen, như một thói quen đã ăn sâu vào từng tế bào của cô. Chỉ là những câu nói bình thường, nhưng đối với cô, mỗi lời đều có sức nặng, đều là thứ vững chắc để cô tự nhủ rằng anh đang ở bên cạnh.
Rồi, vào một mùa hè oi ả, khi những cơn mưa rào bất chợt xối xả rơi xuống mái nhà trường, mọi thứ thay đổi. Henry, người mà cô đã yêu âm thầm bấy lâu nay, đã bất ngờ bước tới trước mặt cô, với đôi mắt tràn đầy sự nghiêm túc và điều gì đó khiến trái tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Arya, anh thích em."
Đó là tất cả những gì Henry nói. Nhưng chính câu nói đó đã phá vỡ tất cả những bức tường phòng thủ mà cô đã dựng lên trong hai năm qua. Tất cả những điều cô đã giấu kín trong lòng bỗng chốc vỡ vụn. Cô đứng đó, trái tim đập mạnh đến nỗi không thể nghe thấy tiếng mưa nữa. Chỉ có âm thanh của tình yêu, của sự hoang mang và hi vọng. Arya không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu rồi, quá lâu để có thể cất lên một câu nói đáp lại.
"Em... cũng thích anh,"Arya thều thào.
Từ đó, cuộc sống của Arya như bước vào một thế giới mới, một thế giới tràn ngập những giấc mơ và những hy vọng chưa bao giờ dám chạm tới. Mỗi buổi sáng thức dậy, khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ, cô lại cảm thấy trái tim mình rộn ràng. Những tháng ngày bên Henry như một bộ phim đẹp đẽ, một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, nơi cô là nhân vật chính, là người duy nhất được yêu thương. Nhưng cái cảm giác đó, cái cảm giác của thanh xuân, của tình yêu nồng nàn, dần dần trở nên mờ nhạt, như một làn sương mù tan dần trước ánh nắng ban mai.
Có người tên Eva xuất hiện.
Cô ta không phải là người thay thế Arya, nhưng có một điều gì đó trong cách mà Henry đối xử với Eva khiến Arya không thể không lo lắng. Cô nhìn thấy những cuộc trò chuyện giữa họ, những ánh mắt thân thiết, và một thứ gì đó mà cô không thể gọi tên được. Đó không phải là tình yêu, nhưng lại là một thứ gì đó gần gũi hơn, dễ dàng để Henry chìm đắm. Và càng gần gũi Eva, Henry càng xa cách cô.
Cô bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong cách anh đối xử với mình. Những tin nhắn không còn dài như trước, những cuộc gọi ngắn ngủi và vội vã. Anh không còn hỏi thăm cô mỗi ngày, không còn những câu nói yêu thương, không còn những cái ôm an ủi vào mỗi buổi tối. Cô cố gắng nghĩ rằng đó chỉ là những ngày bận rộn, rằng anh đang phải đối mặt với áp lực học hành, rằng anh chỉ cần một chút thời gian để lấy lại sự cân bằng.
Nhưng trong sâu thẳm trái tim mình, cô biết rằng điều đó không phải là sự thật. Henry đã thay đổi, và không phải vì công việc hay học hành. Anh không còn là người mà cô yêu, không còn là người cô mong đợi. Và cô, dù yêu anh đến mù quáng, vẫn không thể thay đổi điều đó.
Một đêm, khi những ngôi sao trên bầu trời mờ dần trong màn đêm, Arya không thể chịu đựng được nữa. Cô gọi cho Henry, giọng cô run lên như gió, nhưng trong mắt cô là một sự quyết tâm không thể lay chuyển.
"Henry... em cảm thấy có điều gì đó không ổn giữa chúng ta. Anh không còn yêu em như trước nữa, phải không?"
Henry im lặng, một im lặng kéo dài và khó chịu. Arya cảm nhận rõ rệt sự xa cách qua từng giây phút trôi qua. Cuối cùng, Henry mới cất tiếng, giọng anh trầm hẳn đi, lạnh lùng hơn rất nhiều so với những lần nói chuyện trước đây.
"Arya, anh... anh chỉ xem Eva là bạn. Còn chúng ta... có thể anh cần một khoảng thời gian để suy nghĩ. Anh thật sự không biết phải làm thế nào."
Câu nói ấy như một nhát dao cắt vào tim Arya. Cô không thể tin vào những gì Henry nói, nhưng lại không thể phủ nhận rằng điều đó là sự thật. Anh không còn yêu cô nữa. Anh đã thay đổi. Những giấc mơ của cô, những hy vọng và tình yêu mà cô đã bỏ ra, dường như đã sụp đổ chỉ trong một câu nói đơn giản.
Cô không còn biện minh cho anh nữa. Cô không thể tiếp tục sống trong sự dối lừa. Nhưng cô không thể từ bỏ. Cô không thể rời xa anh, vì tình yêu ấy đã in sâu vào trái tim cô. Cô quyết định phải buông tay, nhưng mỗi bước đi ấy lại đau đớn đến nỗi cô không thể cầm lòng. Cô yêu anh, và sẽ yêu anh mãi mãi, dù tình yêu ấy không còn đáp lại.
Ngày qua ngày, Arya càng cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo trong mối quan hệ của mình. Henry không còn là người bạn trai mà cô từng mơ ước. Anh trở thành một người xa lạ, một người mà cô không còn hiểu được nữa. Và cô biết, cô sẽ phải sống trong một thế giới mà không có anh. Cô đã cố gắng quên, cố gắng bước tiếp, nhưng trái tim cô vẫn luôn hướng về anh.
Cuối cùng, vào một buổi chiều muộn, khi mùa thu đã gần kề, những chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng trên con đường quen thuộc, Arya quyết định chấm dứt tất cả. Cô gọi điện cho Henry một lần nữa, và lần này, cô không còn gì để mất nữa.
"Henry... em không thể tiếp tục như thế này. Anh không còn yêu em nữa, đúng không?"
Henry im lặng trong một lúc lâu. Cô không cần nghe câu trả lời, vì cô biết rằng mọi thứ đã kết thúc từ lâu rồi.
"Anh xin lỗi, Arya. Anh không biết phải làm thế nào nữa."
Cô ngắt điện thoại, và trái tim cô như vỡ vụn thành từng mảnh. Cô đã cố gắng yêu, đã cố gắng giữ gìn, nhưng tất cả đã không còn ý nghĩa nữa. Cô buông tay, nhưng trong trái tim cô vẫn còn nỗi nhớ, vẫn còn tình yêu ấy, dù nó chỉ là một ký ức đau thương mà cô sẽ mang theo suốt cuộc đời.
---
Arya học cách buông tay, nhưng nỗi đau vẫn đeo bám. Tình yêu không phải lúc nào cũng có kết thúc đẹp, và những gì cô học được là không phải ai cũng xứng đáng với tình yêu mình dành cho họ. Nhưng cô vẫn biết, dù thế nào đi nữa, tình yêu ấy đã từng là một phần của thanh xuân, một phần của những ký ức mà cô sẽ không bao giờ quên.
---