---
Cuộc sống của Từ Sở Văn luôn đầy rẫy những thử thách. Là người đứng đầu một công ty lớn, cô luôn phải tỏ ra mạnh mẽ, lạnh lùng và quyết đoán. Nhưng có một điều mà Sở Văn không thể thay đổi, đó chính là tình cảm mà cô dành cho Diệp Thư Kỳ – cô gái nhỏ nhắn, ngọt ngào mà cô đã gặp cách đây ba năm.
Diệp Thư Kỳ, ở tuổi 23, là một cô gái dịu dàng, đầy ắp sự nhiệt huyết và ước mơ. Cô không giống như những người phụ nữ mà Sở Văn từng gặp, không lả lướt, cũng không toan tính. Thư Kỳ có một vẻ đẹp thuần khiết, tựa như một bông hoa dại không vướng bụi trần, và chính điều đó khiến trái tim Sở Văn rung động ngay từ lần gặp đầu tiên.
Những ngày đầu quen biết, Từ Sở Văn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu Thư Kỳ. Cô chỉ đơn giản là bị cuốn hút bởi sự khác biệt của Thư Kỳ so với những người khác. Nhưng rồi, khi tình cảm dần sâu sắc hơn, cô nhận ra mình đã không thể dừng lại được nữa.
Từ Sở Văn (nhìn vào bóng dáng của Thư Kỳ, thấp giọng): "Em thật sự là một điều kỳ diệu trong cuộc đời tôi."
Thư Kỳ đang cúi đầu chỉnh lại vài sợi tóc, cô không nhận ra rằng Sở Văn đang đứng từ xa, nhìn mình với ánh mắt tràn đầy tình cảm. Một lúc lâu sau, cô quay lại, nhìn thấy Sở Văn đứng đó, có chút ngập ngừng.
Diệp Thư Kỳ (mỉm cười nhẹ): "Sao chị lại đứng đó? Em không biết mình xinh đẹp đến vậy."
Sở Văn hơi đỏ mặt, không biết trả lời thế nào. Cô luôn cảm thấy mình không xứng đáng với Thư Kỳ. Cô là người mạnh mẽ, kiên định, nhưng mỗi khi đứng trước Thư Kỳ, trái tim cô lại trở nên yếu đuối, ngập tràn những cảm xúc khó tả.
Từ Sở Văn (cố gắng che giấu cảm xúc): "Em không cần phải khiêm tốn như vậy đâu, Thư Kỳ. Em rất xinh đẹp."
Cả hai người đều im lặng một lúc, chỉ có tiếng gió thổi qua làm không gian trở nên dịu dàng hơn. Nhưng trong lòng Sở Văn, sự im lặng ấy không hề mang lại cảm giác bình yên. Cô cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm, nỗi sợ rằng tình yêu giữa cô và Thư Kỳ sẽ không bao giờ được chấp nhận.
Mối quan hệ của họ bắt đầu thay đổi khi Từ Sở Văn nhận ra rằng mình đã yêu Thư Kỳ hơn bất kỳ ai khác. Nhưng tình yêu đó lại không hề đơn giản. Sở Văn không biết làm thế nào để đối mặt với cảm xúc của mình, khi mà xung quanh cô là một thế giới đầy rẫy những quy tắc, luật lệ, những định kiến.
---
Một buổi tối mưa rào, khi Sở Văn về đến nhà, cô nhận được một cuộc gọi từ Thư Kỳ. Trái tim cô đập mạnh, không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô vội vã nhấc máy.
Từ Sở Văn (khuôn mặt căng thẳng): "Alo, Thư Kỳ? Có chuyện gì vậy?"
Diệp Thư Kỳ (giọng nói yếu ớt, đầy lo lắng): "Chị... em cần gặp chị. Em có chuyện muốn nói."
Cảm giác lo sợ dâng lên trong lòng Sở Văn, cô nhanh chóng lái xe đến gặp Thư Kỳ. Khi cô đến, Thư Kỳ đang đứng dưới cơn mưa, tay cầm một chiếc ô, nhưng không hề mở ra. Vẻ mặt cô tiều tụy, mắt đỏ hoe, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng.
Từ Sở Văn (nhanh chóng bước đến, lo lắng): "Em sao vậy? Tại sao lại đứng đây trong mưa?" (Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thư Kỳ, lo lắng nhìn vào đôi mắt đầy u buồn của cô.)
Diệp Thư Kỳ (ngước lên, mắt nhìn vào Sở Văn, khóe môi hơi run): "Chị, em cảm thấy rất đau đớn. Em đã nói với gia đình về chị. Họ không chấp nhận chúng ta. Họ bảo em phải quên chị đi."
Từ Sở Văn nghe thấy lời Thư Kỳ nói mà lòng cô như bị xé nát. Cô không biết phải làm gì, không biết phải nói gì. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho những điều này, nhưng khi nghe từ chính miệng Thư Kỳ, cô vẫn không thể ngừng cảm thấy đau đớn.
Từ Sở Văn (cầm lấy tay Thư Kỳ, nhìn vào mắt cô): "Em không cần phải lo lắng, Thư Kỳ. Dù có phải đối diện với tất cả những đau đớn này, chị vẫn sẽ yêu em. Chị sẽ không để em một mình."
Thư Kỳ nhìn Sở Văn, đôi mắt cô đầy ắp nỗi đau và sự tuyệt vọng. Cô biết rằng yêu Sở Văn sẽ không dễ dàng, rằng tình yêu của họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, Thư Kỳ hiểu rằng dù có đau đớn đến thế nào, cô vẫn không thể dừng lại. Cô yêu Sở Văn.
Diệp Thư Kỳ (nói nhỏ): "Em cũng yêu chị. Em không thể sống thiếu chị."
Sở Văn kéo Thư Kỳ vào lòng mình, ôm chặt cô. Dù biết rằng tương lai sẽ không dễ dàng, dù biết rằng có thể sẽ phải trải qua rất nhiều đau đớn và thử thách, nhưng cô vẫn quyết tâm yêu Thư Kỳ, dù có phải đối mặt với tất cả.
---
Từ ngày hôm đó, họ cùng nhau đối diện với mọi khó khăn, cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Sở Văn biết rằng tình yêu giữa cô và Thư Kỳ sẽ không dễ dàng, nhưng cô cũng biết rằng, dù có đau đớn đến thế nào, cô sẽ luôn yêu Thư Kỳ, và sẽ không bao giờ buông tay.
---
---
Thời gian trôi qua, những nỗi đau tưởng chừng như không thể vượt qua đã dần trở thành một phần trong ký ức. Từ Sở Văn và Diệp Thư Kỳ đã trải qua nhiều thử thách, nhưng tình yêu giữa họ vẫn kiên cường, vững vàng như những ngọn núi không bao giờ lay chuyển. Sau tất cả những đau đớn, sau những lần đứng trước bờ vực chia ly, cuối cùng họ đã tìm được một nơi để gọi là "nhà" – một nơi yên bình, nơi không còn sự phán xét, nơi chỉ có tình yêu giữa họ.
Những ngày tháng đầu tiên sống cùng nhau trong căn nhà nhỏ giữa một vùng ngoại ô yên tĩnh, mỗi sáng thức dậy, Sở Văn luôn thấy Thư Kỳ ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn ra xa, nơi những tia nắng đầu tiên của bình minh bắt đầu len lỏi qua khe cửa. Đó là cảnh tượng mà Sở Văn yêu thích nhất, vì ở đó, trong sự yên tĩnh, Thư Kỳ luôn hiện ra như một thiên thần, dịu dàng và thuần khiết.
Từ Sở Văn (nhìn vào bóng dáng Thư Kỳ, giọng trầm ấm): "Em yêu, lại đang ngắm bình minh sao?"
Diệp Thư Kỳ (mỉm cười, không quay lại nhìn, giọng nhẹ nhàng): "Em thích cảm giác bình yên vào mỗi sáng. Và chị có biết không, mỗi lần ngắm bình minh, em lại cảm thấy như mình đã tìm thấy mọi thứ trong cuộc đời này."
Sở Văn bước đến gần, ngồi xuống cạnh Thư Kỳ. Cô nhìn vào khuôn mặt tươi tắn của người yêu, cảm nhận được niềm hạnh phúc mà Thư Kỳ mang đến cho cuộc sống của mình. Từng chút một, họ đã cùng nhau xây dựng một cuộc sống đơn giản nhưng đầy đủ, cùng nhau hưởng thụ những khoảnh khắc quý giá mà cuộc đời đã ban tặng.
Từ Sở Văn (nhẹ nhàng nắm tay Thư Kỳ): "Em biết không, chị luôn mơ ước về một nơi như thế này. Một nơi mà không có ai làm phiền, chỉ có hai ta, yên bình và hạnh phúc. Một nơi mà chúng ta có thể sống thật với chính mình, không cần phải lo lắng về thế giới ngoài kia."
Diệp Thư Kỳ (nắm tay Sở Văn, ánh mắt dịu dàng): "Em cũng vậy, chị à. Em mong mỗi ngày trôi qua chúng ta sẽ có thể cùng nhau ngắm hoàng hôn, bình minh, và sống nhàn nhã qua từng năm tháng."
Những chiều hoàng hôn, khi ánh sáng vàng nhạt của mặt trời chiếu rọi lên những ngọn cỏ, họ lại ngồi bên nhau, tay trong tay, lặng lẽ ngắm nhìn. Có đôi khi, Sở Văn nhẹ nhàng đặt đầu Thư Kỳ lên vai mình, hít thở hương thơm của những cánh hoa dại trong vườn. Không lời nói nào cần thiết, chỉ có sự hiện diện của nhau, đó là tất cả những gì họ cần.
Từ Sở Văn (với giọng nhẹ nhàng, mơ màng): "Chị sẽ ở bên em, cùng em trải qua tất cả những mùa xuân, hạ, thu, đông. Bất kể thời gian có trôi qua thế nào, chị sẽ luôn yêu em như thế này."
Diệp Thư Kỳ (ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn tình yêu): "Em cũng vậy, chị. Em sẽ yêu chị mãi mãi, dù cho cuộc sống có thay đổi thế nào."
Và cứ thế, từng ngày, từng tháng trôi qua, cuộc sống của họ bình yên như một bài ca bất tận. Mỗi mùa xuân, họ cùng nhau trồng hoa trong vườn, ngắm những bông hoa nở rộ dưới ánh nắng ấm áp. Mùa hè đến, họ cùng nhau nắm tay đi dạo trên những con đường dài, dưới tán cây xanh mát. Mùa thu về, họ ngồi bên nhau, thưởng thức tách trà nóng trong khi những chiếc lá vàng rơi xung quanh. Mùa đông đến, họ quây quần bên lò sưởi, tay trong tay, trò chuyện về những giấc mơ tương lai.
Mỗi mùa, mỗi khoảnh khắc đều trở thành những kỷ niệm ngọt ngào mà họ trân trọng, không bao giờ quên.
Diệp Thư Kỳ (trong mùa đông, khi tuyết rơi ngoài cửa sổ, cô mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Sở Văn): "Chị à, em yêu mùa đông nhất. Bởi vì mùa đông, chúng ta có thể cùng nhau ngồi bên nhau, sưởi ấm cho nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện mà chỉ có chúng ta mới hiểu."
Từ Sở Văn (ôm chặt Thư Kỳ, ánh mắt đầy yêu thương): "Mùa đông này, mùa xuân tới, mùa thu sau, mùa hè sau nữa... Chị sẽ luôn bên em. Dù cho thời gian có trôi qua bao lâu, tình yêu của chị dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi."
Cả hai ngồi bên nhau, trong ánh lửa ấm áp, lòng đầy yên bình. Họ biết rằng, trong cuộc sống này, không có gì quan trọng hơn là được sống bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách, cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc.
Từ Sở Văn (thì thầm vào tai Thư Kỳ): "Cảm ơn em, Thư Kỳ. Cảm ơn em đã đến bên chị, cùng chị đi qua mọi khó khăn và cũng cùng chị thưởng thức những khoảnh khắc bình yên này. Em là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời chị."
Diệp Thư Kỳ (nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ người yêu): "Em cũng cảm ơn chị. Vì chị, em biết rằng tình yêu thật sự là có thật, là điều đáng trân trọng nhất. Chúng ta sẽ cùng nhau, đi hết quãng đường còn lại."
Và thế là, cuộc sống của họ tiếp tục trôi qua, với những hoàng hôn, bình minh, những mùa xuân, hạ, thu, đông đầy ắp tình yêu và sự bình yên. Họ cùng nhau đi qua từng năm tháng, nhàn nhã, nhẹ nhàng, tận hưởng những giây phút bình yên mà họ đã chờ đợi cả cuộc đời này.
The End
Hai bảo bối nhỏ, có đôi lời thầm gửi đến hai em, dù có thế nào hãy nắm chặt tay nhau nhé, tình cảm hai em thế nào thì hai em biết thôi cũng được, đừng quan tâm bọn Anti nói gì, đừng để rơi lệ.. em nhé?