𝗩𝗔𝗜 𝗟𝗨𝗔 𝝡𝗨𝗔 𝗛𝝚 𝗟𝗔𝝢𝗚 𝝗𝗜𝝢𝗛 𝗔𝝢
Tác giả: pipices
'VẢI LỤA MÙA HÈ LÀNG BÌNH AN'
Mùa hè ở Làng Bình An như một câu chuyện cổ tích, đẹp đẽ và thanh bình. Gió nhẹ nhàng thổi qua từng thước cỏ non, tạo ra những làn sóng xanh mát, làm dịu hẳn đi cái oi ả của buổi trưa hè. Những tán cây cao lớn, um tùm, chúng như vươn mình phủ bóng cả cung đường làng nhỏ.
Lũ trẻ con tung tăng, vui vẻ đùa giỡn, chẳng có điều gì khiến chúng lo lắng hay vội vã. Có đứa chơi bắn bi, tiếng bi va vào nhau vang lên tiếng lách cách, có những đứa chơi tạt lon, chạy nhảy qua lại với những bước chân nhẹ nhàng,có khi còn vô tình tạt dép trúng đầu đứa phía trước khiến đứa bé kia khóc lóc um sùm, xong lại phải dỗ. Tiếng cười trong trẻo của chúng vang vọng khắp làng, như những giai điệu vui tươi của một mùa hè ấm áp. Chẳng có gì tuyệt vời hơn những khoảnh khắc này, khi mọi thứ xung quanh đều bình yên và tràn đầy hạnh phúc.
Bối Thư Hà lặng lẽ ngồi trước sân vườn, dịu dàng nhìn trời mây trôi nổi. Tay đan chéo vào nhau để trên đùi, cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của buổi trưa hè. Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, chỉ còn những âm thanh nhẹ nhàng của gió thổi qua cành lá, tiếng chim hót ríu rít từ xa, và tiếng cười hồn nhiên của lũ trẻ trong làng.
Cô cảm thấy bình yên đến lạ, như thể mọi lo toan, mọi căng thẳng đều tan biến trong khoảnh khắc này. Những ký ức tuổi thơ ùa về, làm lòng cô ấm áp. Thư Hà nhớ những buổi chiều bên bờ sông, chạy nhảy cùng lũ bạn, và những lần cùng gia đình ngồi quây quần bên nhau trong ánh chiều tà.
Mái tóc dài của Thư Hà nhẹ nhàng bay bay trong gió, ánh nắng ấm áp của mùa hè chiếu xuống làm làn da cô sáng lên, đẹp như một bức tranh thanh thoát. Cô mỉm cười, cảm giác như mình là một phần của làng quê này, một phần của những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa nơi đây.
Thư Hà khẽ nhìn theo một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đang chạy đến gần nhà mình, nở nụ cười.
"Chị Hà ơi!" – cô bé kia gọi lớn khi còn chưa chạy đến, giọng trong trẻo như tiếng chim hót buổi sáng. Phạm Ánh Dương – hàng xóm của Thư Hà, luôn khiến mọi người xung quanh cảm thấy ấm áp với tính cách tươi tắn và ngọt ngào. Ánh Dương vừa chạy lại, vừa chống một tay lên đầu gối, thở hồng hộc sau một quãng đường chạy vội.
"Mẹ – mẹ bảo... em mang táo... sang cho chị," con bé vừa nói, vừa đưa tay còn lại đang cầm túi táo đỏ mọng lên, đôi mắt sáng ngời đầy vẻ hân hoan. Ánh Dương luôn có cách làm mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và dễ thương, khiến Thư Hà không khỏi cảm thấy vui vẻ trước sự quan tâm chân thành của cô bé.
Thư Hà đứng dậy, bước lại gần và nhận lấy túi táo từ tay Ánh Dương, mỉm cười dịu dàng. "Cảm ơn em, Ánh Dương. Em chạy mệt rồi nhỉ, vào trong nhà nghỉ một chút nhé," Thư Hà nói, ánh mắt nhìn cô bé đầy sự trìu mến.
Ánh Dương gật đầu nhanh, rồi ngồi xuống bậc thềm, không quên quay lại nhìn Thư Hà với ánh mắt ngập tràn niềm vui. "Chị Hà luôn tốt với em," con bé thỏ thẻ, một nụ cười tươi rói nở trên môi.
Thư Hà mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô bé, cảm giác ấm áp của mùa hè ở Làng Bình An lại càng thêm sâu lắng trong lòng.
Ánh Dương hiện 16 tuổi, nhỏ hơn Thư Hà tận 9 tuổi, nhưng cô bé lúc nào cũng tỏ ra năng động và trưởng thành hơn so với tuổi của mình. Dù còn trẻ, Ánh Dương đã có những suy nghĩ rất chín chắn và luôn tìm cách chăm sóc mọi người xung quanh, đặc biệt là Thư Hà, người mà cô bé luôn coi như một người chị thân thiết.
Thư Hà nhìn cô bé ngồi bên cạnh mình, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Cô bé ấy tuy còn nhỏ, nhưng trong cách đối xử và những lời nói luôn mang lại cho Thư Hà cảm giác được yêu thương, như thể chẳng có gì là quá lớn lao hay khó khăn khi ở bên cạnh những người thân yêu.
"Chị Hà, chị thấy táo nhà em thế nào?" Ánh Dương hỏi, đôi mắt sáng lên với một niềm tự hào nho nhỏ, như thể cô bé đang chờ đợi lời khen ngợi từ người chị mình.
Thư Hà cười hiền hòa, đưa một quả táo lên, cắn nhẹ một miếng. "Ngọt lắm, em chọn táo rất giỏi," cô khen ngợi. Ánh Dương nghe vậy thì mặt mũi sáng bừng, đôi má hồng lên như những quả táo mới hái.
"Chị cứ khen em thế, em ngại lắm," Ánh Dương cười khúc khích, trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng. Thư Hà hiểu rằng những lời khen này không chỉ làm cô bé hạnh phúc mà còn là cách để Thư Hà giữ lại những giây phút yên bình trong cuộc sống, nơi mà những tình cảm giản dị, chân thành là những điều quý giá nhất.
Ánh Dương bỗng ngẩng lên nhìn Thư Hà, đôi mắt sáng ngời chứa đầy sự tò mò và một chút mong ngóng. "Khi nào chị sẽ lên thành phố lại thế?" Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại đầy ẩn ý, như một lời nhắc nhở về những lần Thư Hà phải rời làng đi học hay công việc ở thành phố.
Thư Hà im lặng một chút, cảm giác như có một làn sóng nhẹ lướt qua tâm trí cô. Những ngày sống ở thành phố, tuy bận rộn và đôi khi lạc lõng, nhưng cũng mang lại cho cô nhiều điều mới mẻ và thử thách. Dù vậy, nơi này, Làng Bình An, luôn là nơi mà trái tim cô thuộc về.
"Chắc cũng sắp thôi," Thư Hà mỉm cười, giọng nói bình thản nhưng lại có chút tiếc nuối. "Chị phải lên để tiếp tục công việc, nhưng mỗi lần đi, chị luôn nhớ quê mình. Nhớ cả những lúc cùng em ngồi dưới sân vườn thế này."
Ánh Dương nghe vậy, thoáng có chút buồn rầu lướt qua đôi mắt, nhưng cô bé nhanh chóng gượng cười, che giấu cảm xúc của mình. "Em hiểu mà. Lần sau chị về,em sẽ mang táo sang cho chị tiếp, và em,sẽ luôn nhớ chị."
Thư Hà nhẹ nhàng vỗ đầu cô bé, cảm nhận sự ấm áp trong từng cử chỉ của Ánh Dương. "Cảm ơn em. Thế thì chị chờ táo của em nhé."
Cả hai lại lặng im trong giây lát, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi cỏ mới cắt và hương hoa dìu dịu. Những khoảnh khắc giản dị nhưng lại làm trái tim họ cảm thấy đầy đặn, như thể thời gian không bao giờ vội vã, mà chỉ để cho mỗi người hưởng thụ từng phút giây yên bình.
"Chị Hà, nếu lần sau chị về... không thấy em nữa thì sao?" Ánh Dương đột ngột hỏi, giọng nói thấp xuống, như thể có điều gì đó làm cô bé bối rối, lo lắng. Thư Hà hơi bất ngờ, nhìn vào đôi mắt của Ánh Dương, không khỏi cảm thấy một nỗi xót xa nhẹ trong lòng.
"Em nói gì thế, Ánh Dương?" Thư Hà nhẹ nhàng hỏi lại, cô cúi xuống, vỗ vỗ vào tay cô bé như muốn an ủi. "Chị sẽ luôn về thăm em mà. Sao lại không thấy em được chứ?"
Ánh Dương im lặng một lúc, khuôn mặt không còn tươi cười như trước, chỉ có ánh mắt ấy vẫn ánh lên vẻ mơ hồ của một nỗi lo. "Em chỉ sợ... em sẽ không ở đây nữa. Sợ rằng một ngày nào đó, em sẽ phải đi xa. Chị sẽ không biết được em đi đâu nữa," Ánh Dương nói, giọng nói của cô bé ngập ngừng, như thể vừa phát hiện ra một điều gì đó không thể nói thành lời.
Thư Hà nhìn cô bé, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật khó tả. Cô nghĩ rằng, không phải Ánh Dương không muốn ở lại, mà là sự sợ hãi những thay đổi trong tương lai, khi mọi thứ có thể sẽ không còn như trước. Thư Hà nhẹ nhàng kéo cô bé lại gần, ôm lấy vai Ánh Dương, cho cô bé cảm giác được an ủi.
"Em đừng lo, chị sẽ luôn về thăm em. Dù cho sau này em có đi đâu, có làm gì, thì chị cũng sẽ giữ lại tất cả những kỷ niệm đẹp của chúng ta. Làng Bình An sẽ luôn là nơi để em quay về, và chị cũng sẽ không bao giờ quên nơi này."
Ánh Dương dựa vào vai Thư Hà, cảm nhận sự ấm áp từ người chị mà mình luôn coi là người thân nhất. Cảm giác lo lắng trong lòng dần tan biến, thay vào đó là sự yên bình và tin tưởng, như thể chẳng có gì có thể làm thay đổi tình cảm giữa họ.
"Thư Hà, vào ăn cơm thôi con."
Giọng nói ấm áp của dì Lâm – mẹ Thư Hà – vang lên từ cửa nhà. Bà bước ra, thấy cô con gái mình đang ngồi trên bậc thềm cùng với Ánh Dương. Nhìn cô bé hàng xóm nhỏ nhắn đang tựa vào vai Thư Hà, dì Lâm khẽ cười, ánh mắt đầy trìu mến.
"Ôi, Ánh Dương cũng ở đây hả con? Vậy vào ăn cơm với chị và bác luôn đi."
Nghe vậy, Ánh Dương lập tức ngồi thẳng dậy, có chút ngại ngùng. Cô bé lắc đầu, lễ phép đáp, "Dạ thôi ạ, con phải về nhà. Mẹ con chắc cũng đang chờ ăn cơm rồi."
Dì Lâm gật gù, không ép buộc. "Ừ, vậy con về đi kẻo mẹ mong. Lần sau sang chơi với chị Hà nữa nhé."
"Dạ!" Ánh Dương cười tươi, đứng dậy phủi nhẹ quần áo rồi quay sang nhìn Thư Hà. "Chị Hà, mai em lại qua chơi với chị nha?"
Thư Hà mỉm cười, gật đầu. "Ừ, mai gặp lại."
Ánh Dương vui vẻ vẫy tay chào, rồi chạy nhanh về hướng nhà mình. Dáng người nhỏ bé của cô bé hòa vào con đường làng, dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ của một buổi chiều hè.
Thư Hà nhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng bỗng có một cảm giác bình yên khó tả. Có những mối quan hệ tuy không cần quá nhiều lời, nhưng vẫn đủ để sưởi ấm lòng người trong những ngày tháng đẹp nhất của tuổi trẻ.
"Con về thêm vài lần nữa, chắc con bé đã lấy chồng rồi."
Giọng dì Lâm vang lên, mang theo chút bông đùa nhưng lại ẩn chứa một nỗi niềm khó tả. Bà nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Ánh Dương đang khuất dần sau những hàng cây, ánh mắt mang theo một chút hoài niệm.
Thư Hà bật cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó chạnh lòng. Cô nhớ lại ngày đầu tiên gặp Ánh Dương, khi con bé còn nhỏ xíu, chạy lon ton theo sau mình, luôn miệng gọi "chị Hà, chị Hà" bằng giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ con. Vậy mà thoáng chốc, cô bé ấy đã mười sáu tuổi, lớn phổng phao, thậm chí đã có những suy nghĩ trưởng thành hơn trước.
"Nhanh vậy sao mẹ?" Thư Hà đùa lại, nhưng cũng thầm nghĩ, thời gian đúng là trôi qua quá nhanh.
"Chứ còn gì nữa, con bé lớn rồi, cũng đến tuổi biết suy nghĩ nhiều thứ." Dì Lâm cười hiền, rồi quay người vào nhà. "Thôi, vào ăn cơm đi con, kẻo nguội."
Thư Hà nhìn bầu trời một chút trước khi đứng dậy, bước theo mẹ vào nhà. Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Có lẽ, không chỉ riêng Ánh Dương, mà chính cô cũng đang dần thay đổi theo thời gian. Và chẳng ai có thể đoán trước được tương lai sẽ ra sao...
Sáng hôm sau, lại thêm một ngày trong xanh.
Những tia nắng sớm nhẹ nhàng rọi xuống Làng Bình An, làm sáng bừng từng góc nhỏ. Sương mai còn vương trên những tán lá, lấp lánh dưới ánh mặt trời, mang theo cảm giác mát lành của một buổi sáng yên bình.
Thư Hà đã dậy từ sớm, cùng mẹ ra vườn hoa sau nhà để chăm bón. Khu vườn nhỏ không quá lớn, nhưng đủ để trồng nhiều loại hoa rực rỡ, từ những khóm hồng nhung kiêu sa, những bông cúc vàng rực rỡ cho đến những bụi thạch thảo tím nhẹ nhàng. Hương hoa quyện vào không khí, mang đến một mùi thơm dịu dàng đặc trưng của vùng quê.
"Con tưới nước xong thì nhổ bớt cỏ đi nhé, để lâu quá lại làm cây khó phát triển." Dì Lâm vừa nói, vừa cúi xuống tỉa lại mấy nhánh hoa bị héo.
"Dạ, con biết rồi." Thư Hà gật đầu, cầm chiếc gáo múc nước từ thùng, nhẹ nhàng tưới lên những khóm hoa.
Tiếng chim hót ríu rít trên cành, tiếng nước chảy róc rách từ chiếc chum nhỏ đặt ở góc vườn tạo nên một bức tranh sáng sớm vô cùng yên bình.
Đang chăm chú làm việc, bỗng nhiên Thư Hà nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ cổng nhà.
"Chị Hà ơi!"
Cô ngẩng đầu lên, thấy Ánh Dương đang đứng ở đó, tay xách một giỏ nhỏ, bên trong hình như còn đựng ít trái cây. Cô bé vẫn mặc chiếc váy hồng giản dị, mái tóc buộc cao gọn gàng, khuôn mặt tươi tắn như đoá hoa mới nở.
"Chào bác, chào chị Hà! Hôm nay mẹ con bảo hái ít ổi vườn mang sang biếu bác nè!" Ánh Dương cười tít mắt, đưa giỏ lên khoe.
Dì Lâm nhìn thấy, vui vẻ đón lấy. "Ô lại biếu nữa sao, cảm ơn mẹ con nha, lúc nào cũng chu đáo thế này."
Thư Hà phủi phủi tay, bước lại gần cười nói, "Sáng sớm đã sang rồi hả? Em không ngủ thêm chút à?"
"Ngủ nhiều quá lại phí mất một buổi sáng đẹp trời thế này," Ánh Dương tinh nghịch đáp, đôi mắt lấp lánh đầy sức sống. "Với lại em cũng muốn sang chơi với chị."
Nghe vậy, Thư Hà chỉ cười, cảm thấy lòng mình cũng nhẹ nhàng hơn. Có những thứ dù đơn giản, nhưng lại khiến con người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.
"Vậy Ánh Dương vào đây phụ bác nhé, được không?" Dì Lâm cười hiền, nhìn cô bé hàng xóm bằng ánh mắt trìu mến.
Ánh Dương nhanh chóng gật đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ hào hứng. "Dạ được ạ! Con thích lắm!"
Nói rồi, cô bé nhanh nhẹn bước vào vườn, đặt giỏ ổi sang một bên rồi xắn tay áo, hăng hái hỏi, "Bác ơi, con giúp gì được nè?"
Dì Lâm bật cười trước sự nhiệt tình của Ánh Dương, đưa cho cô bé một chiếc kéo nhỏ. "Vậy con giúp bác tỉa bớt lá vàng đi nhé. Nhớ cẩn thận, đừng cắt nhầm hoa nha."
"Dạ!" Ánh Dương nhận kéo, chăm chú làm theo.
Thư Hà đứng cạnh, nhìn cô bé tỉ mỉ chọn từng chiếc lá vàng mà cắt, động tác có chút lóng ngóng nhưng rất đáng yêu. "Cẩn thận tay đó nha, đừng để bị đứt tay."
"Em biết rồi mà, chị đừng lo!" Ánh Dương lè lưỡi, tinh nghịch đáp.
Sáng sớm trong khu vườn nhỏ, ba người vừa làm việc vừa trò chuyện rôm rả. Dì Lâm kể về những mùa hoa năm trước, về những lần trẻ con trong làng chạy vào đây trộm hoa rồi bị bà bắt được. Ánh Dương thì cười khanh khách, thi thoảng lại quay sang hỏi Thư Hà về những chuyện ở thành phố.
"Chị Hà nè, sống ở thành phố có vui không?"
"Ừm... cũng vui, nhưng không yên bình như ở đây," Thư Hà nhẹ giọng đáp, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời trong xanh. "Ở đó lúc nào cũng bận rộn, người đi qua đi lại vội vã, không có những buổi sáng thư thả như thế này."
Ánh Dương nghe vậy thì chớp mắt, rồi lại cười tươi. "Vậy thì chị cứ về đây sống luôn đi! Em với bác sẽ trồng thật nhiều hoa cho chị ngắm!"
Thư Hà bật cười, cốc nhẹ đầu cô bé. "Ngốc à, đâu thể dễ dàng như vậy được."
Dì Lâm chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp. Những ngày tháng bình dị như thế này, có lẽ sau này sẽ trở thành kỷ niệm đẹp đẽ nhất trong lòng mỗi người.
Đang làm việc hăng say, Thư Hà bỗng thấy Ánh Dương sững người lại một chút, tay vô thức ôm lấy ngực trái, sắc mặt thoáng tái nhợt.
"Ánh Dương?" Cô lo lắng lên tiếng, lập tức bước đến bên cạnh. "Em sao thế? Không khỏe à?"
Ánh Dương chớp mắt, cố gắng nở một nụ cười để trấn an. "Em... không sao đâu chị. Chắc tại cúi người lâu quá nên hơi mệt chút thôi."
Nhưng ánh mắt Thư Hà vẫn không giấu được sự nghi hoặc. Cô nhìn thấy rõ ràng, khoảnh khắc vừa rồi, gương mặt cô bé trắng bệch đi một chút, hơi thở cũng có phần gấp gáp.
Dì Lâm cũng nhận ra điều đó, vội bước tới. "Con có bị đau ở đâu không? Hay để bác gọi mẹ con qua đón con về nghỉ ngơi nhé?"
"Không cần đâu ạ!" Ánh Dương vội vàng xua tay, giọng nói có chút gấp gáp. Cô bé hít sâu một hơi, như thể muốn che giấu điều gì đó. "Con thật sự không sao mà, chỉ hơi mệt chút xíu thôi. Ngồi nghỉ một lát là ổn ngay ấy mà."
Thư Hà không nói gì, chỉ yên lặng quan sát cô bé. Một lát sau, thấy Ánh Dương dường như đã điều chỉnh lại nhịp thở, cô mới nhẹ giọng nói, "Vậy ngồi nghỉ đi, lát nữa thấy đỡ thì hẵng làm tiếp."
"Vâng ạ..." Ánh Dương ngoan ngoãn gật đầu, rồi ngồi xuống ghế đá bên góc vườn.
Nhưng trong lòng Thư Hà vẫn có chút bất an. Cô cảm thấy, có lẽ sức khỏe của Ánh Dương không đơn giản chỉ là "hơi mệt" như cô bé nói. Một linh cảm mơ hồ khiến cô không thể yên lòng.
Thư Hà lo lắng nhìn cô bé, không muốn rời đi nhưng vẫn quyết định nói:
"Em ngồi ở đây với bác Lâm đi, chị đi lấy nước cho em."
Ánh Dương nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt theo dõi bóng dáng Thư Hà đang rời đi vào trong nhà. Cô bé ngồi yên, hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn cố gắng tỏ ra tươi tắn. Dì Lâm nhìn cô bé, một sự lo lắng càng hiện lên rõ hơn trong ánh mắt bà khi bà ngồi xuống bên cạnh.
"Ánh Dương, bệnh của con, có phải càng tệ hơn không...?" Dì Lâm nói nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Ánh Dương không trả lời ngay, tay siết chặt lấy chiếc váy, đôi mắt đượm buồn. Cô bé hít một hơi dài, điều chỉnh lại nhịp thở đang có phần gấp gáp. Cuối cùng, cô bé mới khẽ nói, giọng run nhẹ:
"Con... không biết nữa, có lẽ, là không chữa được... nhưng mà bác đừng nói với chị Hà nhé."
Dì Lâm im lặng, không nói gì thêm. Bà nắm chặt tay Ánh Dương, cảm nhận rõ sự yếu ớt trong lòng cô bé. Bà biết, dù có bao nhiêu lời an ủi, thì cũng không thể xoa dịu được nỗi đau mà Ánh Dương đang phải chịu đựng.
Lúc này, Thư Hà quay lại, mang theo nước và một ít trái cây. Cô thấy cả hai người im lặng, ánh mắt dì Lâm nhìn Ánh Dương đầy lo lắng, nhưng cô bé lại không nói gì thêm.
"Em có thấy khá hơn không?" Thư Hà đưa nước cho Ánh Dương, cố gắng không tỏ ra quá lo lắng.
Ánh Dương khẽ gật đầu, cầm ly nước uống một ngụm, cố gắng nở một nụ cười nhẹ. "Cảm ơn chị, em ổn rồi."
Thư Hà vẫn không hoàn toàn yên tâm, nhưng cô đành giữ im lặng, chỉ dặn dò Ánh Dương tiếp tục nghỉ ngơi. Mặc dù cô không biết rõ bệnh tình của cô bé, nhưng cảm giác lo lắng trong lòng không thể nào tắt đi.
Ánh Dương đứng dậy, khuôn mặt vẫn hơi nhợt nhạt nhưng cô bé cố gắng nở một nụ cười thật tươi. "Chị Hà, bác Lâm, con đỡ rồi, con về nhà nhé ạ."
Thư Hà vẫn nhìn cô bé với vẻ lo lắng, không muốn để Ánh Dương ra về khi sức khỏe còn chưa hoàn toàn ổn. "Em chắc chắn không cần nghỉ thêm sao?"
Ánh Dương vội vã gật đầu, nhưng trong ánh mắt của cô bé có điều gì đó khiến Thư Hà cảm thấy thật sự không ổn. "Em thật sự ổn mà, không sao đâu chị."
Dì Lâm cũng nhìn Ánh Dương, bà chậm rãi nói, giọng có chút ngập ngừng: "Ánh Dương, nếu con không khỏe, bác và chị Hà sẽ đưa con về nhà. Đừng ngại, đừng gắng gượng."
Cô bé nhìn bà, đôi mắt mở to một chút, dường như đang suy nghĩ một chuyện rất lâu, rồi cuối cùng cô bé khẽ lắc đầu. "Không đâu bác, mẹ con chắc đang đợi ở nhà rồi, con sẽ không sao đâu. Chị Hà cũng đừng lo quá."
Thư Hà nhìn cô bé rồi quay sang dì Lâm, ánh mắt vẫn chưa yên tâm. "Được rồi, em về cẩn thận nhé. Nếu cảm thấy mệt, phải nhớ gọi cho chị, đừng làm mình chịu đựng một mình."
Ánh Dương gật đầu, đôi tay vẫn ôm chặt lấy chiếc váy, bước ra khỏi vườn với những bước chân hơi chậm rãi. Thư Hà đứng nhìn theo, không biết tại sao, nhưng cảm giác lo lắng vẫn không thể nào dứt ra khỏi lòng mình.
Dì Lâm nhìn theo bóng Ánh Dương, rồi quay sang nhìn Thư Hà. Thư Hà chỉ im lặng, những nghi ngờ trong lòng cô ngày càng lớn dần. Cô vốn rất muốn giúp đỡ Ánh Dương, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu,càng không bi lụy cô bé ấy đang xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy bóng dáng cô bé khuất dần, Thư Hà mới quay sang hỏi mẹ mình, giọng đầy lo lắng:
"Em ấy bị làm sao thế mẹ?"
Dì Lâm nhìn theo bóng Ánh Dương một lúc, rồi quay lại đáp, giọng dịu dàng nhưng có chút che giấu: "Chắc là con bé dạo này thức khuya học bài nhiều quá thôi con. Ánh Dương cũng chăm chỉ lắm, mà sức khỏe thì... con biết đấy, cứ lao vào học thì đôi khi quên đi sức khỏe của mình."
Thư Hà nhíu mày, nhưng cũng chỉ đành gật đầu, dù trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Cô biết Ánh Dương không phải là một đứa trẻ hay phàn nàn về bản thân, luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lần này, sự lo lắng trong cô không thể dập tắt.
Dì Lâm nhìn con gái, khẽ thở dài, trong lòng bà hiểu rất rõ những điều Thư Hà không nói ra. Bà cũng biết rằng, có lẽ một ngày nào đó, Ánh Dương sẽ mở lòng, nhưng không phải bây giờ. Cô bé còn quá trẻ để đối mặt với những sự thật đau đớn ấy.
"Thôi, con cũng đừng lo lắng quá. Mẹ sẽ để ý con bé ấy, rồi Ánh Dương sẽ khỏe lại thôi." Dì Lâm nhẹ nhàng vỗ về con gái, mong muốn Thư Hà không lo quá nhiều.
Thư Hà nhìn mẹ, vẫn cảm thấy không yên lòng, nhưng rồi cũng chỉ biết im lặng, đồng ý cho qua. Cô quay lại vườn hoa, tiếp tục công việc đang dang dở, nhưng những suy nghĩ về Ánh Dương vẫn không ngừng vẩn vơ trong tâm trí cô.
Đã hai ngày trôi qua kể từ hôm trong vườn, Ánh Dương không qua chơi cùng Thư Hà, khiến cô không khỏi lo lắng. Cảm giác bất an cứ lớn dần, và cuối cùng, cô quyết định qua nhà Ánh Dương để thăm. Nhưng khi Thư Hà đến, chỉ thấy cô bé đang núp trong nhà, nhìn cô một lúc rồi lại quay đi, không nói gì.
Thư Hà đứng lặng người, hơi sững sờ, lòng càng dâng lên một nỗi lo lắng khó tả. Cô quyết định gõ cửa nhà cô bé.
Khi mẹ của Ánh Dương, cô Ánh, ra mở cửa, Thư Hà vội vàng hỏi: "Cô Ánh, Ánh Dương đâu ạ? Con bé sao rồi?"
Cô Ánh hơi ngập ngừng, không biết phải nói sao cho phải. Sau một lúc, bà mới trả lời, giọng có chút khó xử: "Ánh Dương bị ốm rồi con. Con bé không muốn lây bệnh cho con nên không ra gặp."
Thư Hà nghe vậy, trong lòng vẫn không yên. Cô cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt của cô Ánh, nhưng cũng hiểu rõ, mẹ của Ánh Dương không muốn làm cô lo lắng hơn nữa. "Cô Ánh, vậy là em ấy ốm nặng lắm sao?"
Cô Ánh lắc đầu, cười nhẹ một chút, nhưng rõ ràng là bà đang cố giấu giếm điều gì đó. "Không nặng đâu con, chỉ là cảm cúm nhẹ thôi, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lại."
Tuy vậy, Thư Hà vẫn không thể xua tan được nỗi lo trong lòng. Cô nhìn vào trong nhà, nơi bóng dáng Ánh Dương vẫn khuất sau cánh cửa. "Nếu em ấy cần gì, cô Ánh cứ nói cho con biết nhé. Con có thể giúp."
Cô Ánh nhìn Thư Hà, ánh mắt có chút cảm động, nhưng cũng đầy lo lắng. Bà khẽ gật đầu. "Cảm ơn con. Nhưng thật sự, con bé cần nghỉ ngơi, đừng để nó cảm thấy áp lực thêm."
Thư Hà không nói gì thêm, chỉ đứng lặng một lúc rồi khẽ cúi đầu. Cô biết, có lẽ Ánh Dương sẽ không muốn chia sẻ bất kỳ chuyện gì với mình lúc này. Nhưng trong lòng cô, sự lo lắng không ngừng lớn lên, và cô hiểu rằng mình sẽ không thể bỏ qua cô bé ấy được.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Thư Hà vẫn đứng một lúc, không biết có nên quay lại hay không. Mặc dù cô biết Ánh Dương có thể cần không gian riêng để nghỉ ngơi, nhưng trái tim cô lại không thể yên tâm. Cô quay người, quyết định rời khỏi nhà Ánh Dương, nhưng không thể bỏ qua cảm giác bất an vẫn bám lấy mình.
Về đến nhà, Thư Hà ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, ánh mắt vẫn không thôi nghĩ về cô bé. Cảm giác có điều gì đó không ổn cứ quanh quẩn trong tâm trí cô. Không chỉ là cơn cảm cúm nhẹ mà cô Ánh nói, mà là cái gì đó sâu hơn, thứ mà cô không thể hiểu rõ.
Thư Hà lặng lẽ đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. Mùa hè vẫn tươi đẹp, những cơn gió nhẹ lướt qua, làm nhành hoa trong vườn nhẹ nhàng rung rinh. Nhưng dù cảnh vật xung quanh có bình yên thế nào, Thư Hà vẫn không thể xua đi được nỗi lo lắng trong lòng.
Cô nhớ lại những lần Ánh Dương đến chơi cùng mình, luôn vui vẻ, luôn cười đùa, không hề có vẻ gì là ốm yếu hay bất ổn. Nhưng giờ đây, cô bé lại né tránh, không dám gặp mặt cô. Cảm giác đó khiến Thư Hà không khỏi tự hỏi: "Liệu có phải em ấy đang giấu giếm gì không? "
Tối đó,khi đang trong phòng,Thư Hà bỗng nghe tiếng ồn ào bên ngoài, tiếng người cùng vài tiếng xe cứu thương vang lên inh ỏi, cô bước ra ngoài, thấy mọi người đang chạy đến hướng nhà Ánh Dương, cô không thấy mẹ đâu,có lẽ là bà ấy đã mất hút trong những người kia
Khi Thư Hà chạy đến, cô chỉ kịp nhìn thấy xe cấp cứu đỗ trước cửa nhà Ánh Dương. Mọi người xung quanh đang xôn xao, có người đứng ngoài nói chuyện, có người cố gắng chen vào.
Thư Hà chạy vào trong nhà, lặng người khi thấy mẹ Ánh Dương đang ôm lấy cô bé khóc nức nở, còn mẹ cô thì đứng bên cạnh, mắt rưng rưng.
Cô không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, đôi chân như khựng lại giữa không trung. Cô bé hàng xóm nhỏ nhắn luôn ríu rít bên cô, bây giờ lại nằm bất động trong vòng tay mẹ mình.
"Ánh Dương..." Thư Hà run rẩy gọi tên cô bé, từng bước tiến đến gần.
Cô quỳ xuống bên cạnh, bàn tay run run nắm lấy tay Ánh Dương, lạnh ngắt. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt.
"Em đừng đùa nữa mà... mở mắt ra nhìn chị đi..." Giọng cô lạc đi, đôi mắt cay xè.
Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đáng sợ.
Dì Lâm cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Ánh Dương... con bé..."
Khoảnh khắc ấy, nước mắt Thư Hà rơi xuống mu bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ. Một cảm giác đau đớn đến tận cùng dâng lên trong lòng, như thể có thứ gì đó vừa vỡ vụn không thể cứu vãn.
"Rốt cuộc... mọi người đã giấu con cái gì thế..."
Thư Hà nghẹn ngào hỏi, giọng nói run rẩy không thể kiểm soát.
Dì Lâm khẽ thở dài, nhìn con gái bằng ánh mắt đầy xót xa:
"Con bé... bị bệnh tim. Con bé không muốn con biết..."
Lời nói của mẹ như một nhát dao đâm thẳng vào tim Thư Hà. Cô sững sờ, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Ánh Dương, nhưng giờ đây cô mới nhận ra, những lần cô bé mệt mỏi, những khoảnh khắc thất thần... tất cả đều là dấu hiệu mà cô chưa bao giờ để tâm đến.
"Vậy mà em ấy vẫn cười, vẫn chạy nhảy, vẫn cứ như không có chuyện gì..." Giọng Thư Hà nghẹn lại.
Mẹ Ánh Dương khóc nấc lên, quỳ xuống ôm chặt con gái vào lòng:
"Con bé không muốn ai lo lắng... Nó chỉ muốn sống như một đứa trẻ bình thường..."
Thư Hà cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô nhớ lại lần cuối cùng gặp Ánh Dương, nhớ lại nụ cười rạng rỡ của cô bé dưới ánh nắng hè, nhớ lại câu hỏi mà cô bé đã từng hỏi:
"Chị Hà, nếu lần sau chị về... không thấy em nữa thì sao?"
Lúc đó, cô đã không để tâm... nhưng giờ đây, cô mới hiểu được ý nghĩa thật sự đằng sau những lời nói ấy.
Hôm sau, tang lễ của Ánh Dương diễn ra trong bầu không khí trầm lặng và đau thương. Cả làng Bình An như chìm trong nỗi buồn, ai cũng tiếc thương cho cô bé nhỏ nhắn, luôn vui vẻ nhưng lại ra đi quá sớm.
Thư Hà đứng lặng bên quan tài, nhìn khuôn mặt bình yên của Ánh Dương lần cuối trước khi nắp quan tài khép lại. Nước mắt cô cứ thế lặng lẽ rơi xuống, đôi tay siết chặt đến run rẩy.
Mẹ Ánh Dương gần như không thể đứng vững, dì Lâm và những người hàng xóm phải dìu bà. Từng tiếng nấc nghẹn vang lên trong sự im lặng bao trùm.
Đến khi đưa linh cữu ra nghĩa trang, bầu trời bỗng trở nên u ám, những tia nắng chói chang của mùa hè như dịu bớt, chỉ còn cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo sự tiếc nuối và đau buồn.
Mọi người cùng nhau đặt từng bông hoa trắng lên mộ cô bé. Thư Hà cũng đặt xuống một đóa cúc trắng, ngón tay khẽ vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo khắc tên người em nhỏ.
"Ánh Dương... Em có thấy không? Mọi người đều đến tiễn em..."
Gió lay động những tán cây xung quanh, như thể có ai đó đang nhẹ nhàng đáp lại.
Cô nhớ lại những ngày hè rực rỡ, nhớ lại nụ cười hồn nhiên của em, nhớ lại giọng nói trong trẻo ấy... nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức.
"Lần sau chị về, sẽ không thấy em nữa rồi..."
Thư Hà thì thầm, ngón tay run rẩy chạm vào cái tên khắc trên bia mộ. Tên của Ánh Dương, sáng rõ trên nền đá lạnh lẽo, như một sự thật tàn nhẫn mà cô buộc phải chấp nhận.
Gió thổi qua, mang theo hương hoa cúc nhè nhẹ, nhưng lòng Thư Hà lại lạnh buốt. Những ký ức về em cứ lần lượt hiện lên—tiếng cười giòn tan, đôi mắt sáng rực rỡ, dáng vẻ nhỏ nhắn chạy theo cô mỗi lần trở về quê...
Mà bây giờ, tất cả chỉ còn lại một nấm mồ im lặng.
Mẹ Ánh Dương vẫn khóc nấc bên cạnh, dì Lâm cũng không giấu nổi sự đau buồn. Những người hàng xóm lặng lẽ đặt thêm hoa xuống mộ, rồi lần lượt rời đi, để lại không gian yên tĩnh giữa nghĩa trang.
Thư Hà vẫn ngồi đó, ánh mắt dừng trên dòng chữ nhỏ được khắc bên dưới tên Phạm Ánh Dương:
"Nụ cười như ánh dương, soi sáng cả những ngày buồn nhất."
Cô cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hoe.
"Em đi rồi, mùa hè năm sau còn ai gọi chị từ xa nữa đây..."
Lời thì thầm tan vào gió, chỉ có tiếng lá xào xạc đáp lại cô.
Khi chiều đến, mặt trời dần ngả bóng, phủ lên nghĩa trang một màu cam nhạt buồn bã. Cuối cùng, Thư Hà cũng quay người lại, ánh mắt dừng trên dáng vẻ tiều tụy của mẹ mình và cô Ánh.
Cô lặng lẽ bước đến, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay gầy guộc của mẹ Ánh Dương. Người phụ nữ ấy dường như đã mất hết sức lực, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt hốc hác vì khóc quá nhiều.
"Dì à, mình về thôi..." – giọng Thư Hà dịu dàng, nhưng cũng nghẹn ngào.
Cô Ánh không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, dựa vào Thư Hà và dì Lâm dìu về nhà.
Dọc đường đi, gió chiều thổi nhè nhẹ, mang theo hương đồng nội thoảng qua. Nhưng lần này, nó không còn cảm giác dễ chịu như những ngày trước nữa—chỉ còn sự trống vắng, lạnh lẽo bao trùm.Khi về đến nhà, cô Ánh ngồi xuống ghế, ánh mắt vô định nhìn ra ngoài sân. Bà đã khóc quá nhiều, đến mức giờ đây chỉ còn sự lặng lẽ đau thương.
Dì Lâm khẽ thở dài, vào bếp pha một ly trà ấm, đặt vào tay bà.
Thư Hà đứng bên cạnh, nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng không khỏi chua xót.
"Con bé... thích mùa hè lắm..." – cô Ánh chợt cất giọng, âm thanh khàn đặc, như thể đang nói với chính mình – "Nó từng nói, mùa hè năm nay sẽ lại cùng chị Hà chạy chơi trên đường làng, vậy mà..."
Bà dừng lại, không nói tiếp nữa, nhưng ai cũng hiểu được nỗi đau trong lòng bà.
Thư Hà mím môi, siết chặt hai bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Sau khi để cô Ánh nghỉ ngơi, Thư Hà lặng lẽ ngồi trước cửa nhà cô bé, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời. Màn đêm đã buông xuống, những vì sao lấp lánh giữa nền trời thăm thẳm, nhưng lại chẳng thể mang đến cảm giác yên bình như trước nữa.
Gió nhẹ lùa qua mái tóc cô, mang theo một chút hơi sương lạnh lẽo.
Một lúc sau, mẹ cô từ trong nhà bước ra, trong tay cầm một phong thư cũ. Bà ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đặt nó vào tay con gái.
"Ánh Dương đã đưa cho mẹ, nói rằng khi cô bé không còn nữa, hãy đưa cho con... Nhưng mẹ không ngờ, lại sớm đến thế..."
Thư Hà khẽ giật mình, đôi tay run rẩy cầm lấy phong thư. Cô nhìn chằm chằm vào nét chữ nhỏ nhắn ghi tên mình trên đó, lòng dâng lên một nỗi chua xót không thể diễn tả.
Chỉ mới hôm nào, em còn chạy nhảy khắp nơi, còn cười đùa gọi tên cô...
Vậy mà giờ đây, chỉ còn lại một bức thư, thay em nói lời tạm biệt.
"Em yêu mùa hè ở làng Bình An..." – Thư Hà chậm rãi mở bức thư ra,đọc lên những dòng chữ trong thư, giọng nghẹn lại khi những từ ấy vang lên trong đêm tĩnh lặng.
"Em yêu mùa hè ở làng Bình An, nơi những cánh đồng xanh ngát, những con đường làng nhỏ bé vắt ngang qua, nơi em luôn thấy ấm áp và yên bình. Em từng nói, khi lớn lên, em muốn làm một người giống như chị Hà, luôn vui vẻ và mang đến năng lượng tích cực cho mọi người. Nhưng chị à, em không thể thực hiện ước mơ đó nữa rồi..."
Thư Hà ngừng lại, mắt không thể dời khỏi những dòng chữ. Nỗi đau lại một lần nữa xâm chiếm trái tim cô, nhưng cũng là sự tiếc nuối cho một ước mơ chưa kịp thành hiện thực.
Cô tiếp tục đọc.
"Chị Hà, em không muốn chị lo lắng, em không muốn làm chị buồn. Nếu chị biết em bệnh, chắc chắn sẽ buồn lắm. Em chỉ mong chị luôn hạnh phúc và nhớ rằng mùa hè ở làng Bình An, sẽ mãi luôn là ký ức đẹp đẽ trong trái tim em."
Thư Hà khẽ đọc những dòng cuối cùng trong bức thư, đôi tay cô chẳng thể kìm nén được sự run rẩy.
"Sau này, nhờ chị, bác Lâm và mọi người hãy thường xuyên đến trò chuyện với mẹ em nhé.
Mong rằng người của Làng Bình An, ai ai cũng luôn bình an."
Dòng chữ ấy như một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, là một lời yêu thương và sự quan tâm cuối cùng mà Ánh Dương muốn gửi lại. Thư Hà khẽ gập lá thư lại, đặt lên ngực mình.
Ánh Dương đã không còn nữa, nhưng những ký ức về em sẽ mãi không phai nhòa trong tim cô.
Nửa tháng sau, Bối Thư Hà quay lại thành phố, mang theo trong lòng những kỷ niệm về một mùa hè vĩnh viễn không thể quên. Làng Bình An vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh lặng, như bao ngày xưa, nhưng giờ đây thiếu đi một bóng dáng nhỏ bé đã từng chạy nhảy,đã từng cười đùa cùng cô.
Mùa hè ở Làng Bình An khép lại, và cũng khép lại một đời người. Cái cảm giác mất mát chưa bao giờ nhạt nhòa, cứ như thể bầu trời kia, dù đẹp đẽ đến đâu, cũng không thể phủ lấp khoảng trống trong tim những người của làng Bình An
Làng Bình An vẫn thế, những cánh đồng, con đường làng mờ mờ sương khói mỗi sớm mai, nhưng chỉ là không còn em. Ánh Dương đã ra đi, nhưng trong lòng mỗi người ở lại, hình bóng em vẫn mãi khắc sâu, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.
Thư Hà ngồi bên cửa sổ của căn trọ ở thành phố, nhìn ra những ánh đèn xa xăm, lòng thầm nghĩ rằng dù có bao nhiêu ngã rẽ trong cuộc sống, cô sẽ không bao giờ quên được Làng Bình An,cô bé Ánh Dương và những người, những kỷ niệm đã làm nên phần đời cô.