Đoạn Đường Buồn
Tác giả: Candy
Ngôn tình
Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Lê An ngồi trên chiếc ghế dài trong quán cà phê vắng lặng, một tay cầm ly nước cam, tay còn lại khẽ vân vê chiếc nhẫn bạc trên tay. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đám mây trắng nhấp nhô trôi qua. Bên ngoài trời đang mưa, nhưng tâm trạng cô chẳng hề nhẹ nhàng như thời tiết.
Đột nhiên, cửa quán mở ra, một làn gió lạnh lướt qua. Cánh cửa va vào tường, khiến Lê An giật mình. Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy anh. Minh Quân, người mà cô đã gặp lần đầu tiên ở một buổi tiệc, người mà chỉ qua một ánh nhìn cô đã cảm nhận được nỗi đau vô hình mà anh mang trong mình.
Anh bước vào quán, mái tóc ướt sũng, đôi mắt tối tăm và ánh nhìn không hề lạ lẫm với sự cô đơn. Minh Quân dừng lại khi thấy Lê An, anh hơi cau mày, như thể không ngờ rằng cô lại có mặt ở đây. Lê An đặt ly nước xuống bàn, ánh mắt nhìn anh có chút ngập ngừng.
Minh Quân tiến lại gần, nhưng không ngồi xuống ngay. Anh đứng trước cô, đôi mắt ấy như muốn nói lên tất cả nỗi niềm chưa được thổ lộ.
“Lê An...” Minh Quân khẽ gọi, giọng anh trầm thấp, pha chút mệt mỏi. “Em vẫn còn nhớ tôi à?”
Lê An ngẩng đầu, ánh mắt mờ đi vì mưa, nhưng trong đó vẫn là sự im lặng khó tả. “Làm sao tôi có thể quên anh được?”
Minh Quân hít một hơi dài, đứng đó, đôi mắt anh chạm vào đôi mắt cô. Khoảng cách giữa họ không xa, nhưng cũng không gần. Lê An cảm nhận được sự bức bối trong không khí. Lúc này, có lẽ cả hai đều đang lảng tránh những câu hỏi chưa dám hỏi.
“Em khỏe không?” Anh lại hỏi, nhưng giọng anh khô khốc, không như những câu hỏi của người quan tâm.
“Khỏe,” Lê An đáp, nhưng ngay lập tức cảm thấy mình đang lừa dối chính mình. Tâm trạng cô không hề ổn. Cô nhớ lại những tháng ngày ngọt ngào, rồi lại nhớ những lần anh rời đi không lời từ biệt, và giờ đây, anh lại đứng trước cô, như một bóng ma không thể chạm vào.
Im lặng kéo dài, từng giọt mưa bên ngoài như nhắc nhở họ về những gì đã qua. Cuối cùng, Minh Quân ngồi xuống đối diện cô. Anh không nói gì, chỉ nhìn vào mắt cô, rồi từ từ lên tiếng:
“Lê An, tôi… tôi không xứng đáng với em.”
Cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Lời nói của anh như một nhát dao sắc bén, dù không mạnh mẽ nhưng lại đủ để làm cô đau đớn. Cô nhíu mày, gạt cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Anh đừng nói vậy…” Lê An khẽ lắc đầu, nước mắt dâng lên mà cô không thể kiềm chế. "Anh làm sao lại nghĩ như thế? Chính anh đã từng nói rằng... chúng ta sẽ không bỏ cuộc."
Minh Quân im lặng nhìn cô, ánh mắt anh lộ rõ sự mệt mỏi. “Tôi nói vậy là vì tôi biết, chúng ta không thể cùng đi hết con đường này. Em xứng đáng với ai đó tốt hơn tôi, người có thể mang lại hạnh phúc cho em. Còn tôi... tôi chỉ mang đến nỗi đau.”
Lê An lặng im, nỗi đau trong lòng cô như được nhắc lại từng lời một. Cô đã biết điều này từ lâu, nhưng nghe từ miệng anh lại là một cú sốc lớn. Cô không thể nói ra lời nào, chỉ biết nhìn anh bằng đôi mắt mờ đi vì nước mắt.
“Tại sao lại là bây giờ?” Lê An nói, giọng cô nghẹn ngào. "Tại sao anh lại rời đi, ngay khi tôi vừa bắt đầu tin vào chúng ta?"
Minh Quân nhìn cô, ánh mắt anh như muốn giải thích, nhưng lại không thể. Anh cúi đầu, vệt mưa trên mái tóc vẫn chưa tan hết. “Vì tôi không thể làm em đau thêm nữa. Tôi là một người có quá nhiều vết thương, và tôi không muốn em phải mang vết thương của tôi.”
“Anh sai rồi!” Lê An thốt lên, đôi tay cô run rẩy nắm chặt thành nắm đấm. “Anh không thể đơn giản quyết định thay cho tôi như vậy. Anh không thể rời bỏ tôi mà không cho tôi cơ hội.”
Nhưng Minh Quân chỉ nhìn cô, ánh mắt anh như đang dằn vặt, như đang chiến đấu với chính mình. Cuối cùng, anh đứng dậy, bỏ lại những lời chưa nói hết. “Xin lỗi, Lê An. Tôi chỉ muốn em hạnh phúc.”
Và rồi, anh bước đi, bỏ lại cô trong sự im lặng nặng nề. Lê An ngồi lại đó, tay vẫn nắm chặt, mắt nhìn theo bóng dáng anh khuất dần sau cánh cửa quán. Mưa vẫn rơi, không dứt, không ngừng.
---
Chương 2: Tình Yêu Dần Nảy Nở
Ngày hôm sau, Lê An vẫn không thể quên được cảnh tượng hôm qua. Cô ngồi im lặng trong căn phòng nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ mà không thấy gì ngoài những tia nắng mờ nhạt chiếu qua màn mưa, như thể cả thế giới đang nhòe đi trong mắt cô. Cô không hiểu tại sao mình lại đau đớn đến thế. Cảm giác bị bỏ lại, bị từ chối, giống như một vết thương không thể lành.
Đột nhiên, chuông điện thoại của cô reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Cô nhìn vào màn hình, là tin nhắn từ Minh Quân.
“Anh xin lỗi vì những lời nói hôm qua. Em có thể gặp anh một lần nữa không?”
Lê An cảm thấy một cơn sóng dâng lên trong lòng. Từng lời anh viết như nhói vào tim cô. Cô không thể ngừng nghĩ về anh, dù biết rằng sẽ không bao giờ có thể dễ dàng quay lại như trước. Nhưng trái tim cô lại không thể tắt đi hy vọng.
Lê An quyết định đến một quán cà phê nhỏ nơi họ từng gặp nhau lần đầu tiên. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng cô cảm giác mọi thứ đều khác. Không khí xung quanh như nặng nề hơn, như thể mọi vật đều đang chờ đợi một cái gì đó sẽ xảy ra.
Cô bước vào quán, mắt tìm kiếm anh giữa đám đông. Và rồi, cô nhìn thấy Minh Quân ngồi ở góc phòng, lưng dựa vào cửa sổ, ánh sáng mờ ảo chiếu lên gương mặt anh. Minh Quân nhìn cô, ánh mắt anh có gì đó buồn bã, như thể anh đã mệt mỏi vì tất cả những gì đã xảy ra.
“Lê An,” anh lên tiếng, giọng anh khàn đặc, như thể vừa qua một trận chiến với chính mình. “Anh... anh thật sự không biết làm thế nào để nói với em. Nhưng anh cần em hiểu rằng, không phải anh không yêu em.”
Lê An lặng im, lòng cô dâng lên những cảm xúc lẫn lộn. Cô tiến lại gần, ngồi xuống đối diện anh, ánh mắt không thể giấu đi sự hoang mang. “Anh nói vậy là sao? Không phải anh vừa mới rời đi sao?”
Minh Quân nắm chặt tay, đôi mắt anh không nhìn cô mà nhìn xuống mặt bàn. “Anh không muốn làm em tổn thương. Anh… anh có một quá khứ không thể xóa bỏ. Anh không muốn em phải gánh chịu những nỗi đau đó cùng anh.”
Lê An hít một hơi thật sâu, cô nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự kiên cường mà chính bản thân cô cũng không nhận ra. “Nhưng em cũng có quá khứ của mình. Anh không thể quyết định thay em. Anh không thể rời bỏ em, chỉ vì anh nghĩ em không chịu đựng được. Anh hiểu không, Minh Quân?”
Minh Quân ngẩng đầu, ánh mắt đầy sự xót xa. “Anh không thể. Anh không thể cho em những gì em xứng đáng. Em yêu cầu quá nhiều từ anh, mà anh lại không có gì cả.”
Lê An nghẹn ngào. Cô không muốn nghe những lời này nữa. Cô không muốn nghe anh nói mình là gánh nặng, rằng tình yêu của cô là quá sức với anh. “Em chỉ cần anh. Chỉ cần anh ở đây, bên cạnh em. Không có gì quá nhiều, Minh Quân.”
Anh ngước nhìn cô, ánh mắt anh mờ đi vì cơn đau. “Lê An... anh sợ, anh sợ một ngày em sẽ phải rời xa anh. Anh sợ mình sẽ khiến em phải hối hận.”
Cô lắc đầu, nắm lấy tay anh, cảm giác xúc động trào dâng. “Anh không hiểu rồi. Em không hối hận khi yêu anh. Em chỉ hối hận vì những gì đã xảy ra giữa chúng ta. Anh không thể cứ mãi sợ hãi thế này. Đừng tự tạo ra những khoảng cách vô hình, Minh Quân.”
Nhưng Minh Quân chỉ im lặng, đôi mắt anh đã ẩn chứa một nỗi buồn không thể nói thành lời. Lê An nhận ra rằng, dù cô có yêu anh đến mức nào, vẫn có những thứ mà cô không thể thay đổi.
Khi cuộc trò chuyện dần kết thúc, Minh Quân đứng dậy, bước ra ngoài. Lê An đứng đó, nhìn theo bóng anh khuất dần sau cửa quán, lòng cô như một cơn sóng vỡ vụn. Cô không biết phải làm gì để giữ anh lại. Cô không biết liệu rằng dù có cố gắng, họ có thể vượt qua tất cả những ngăn cách không thể nhìn thấy hay không.
Đêm xuống, Lê An trở về căn phòng của mình, trái tim cô không ngừng đau đớn. Cô lấy điện thoại ra và soạn một tin nhắn, nhưng rồi lại xóa đi. Cô không biết nên tiếp tục như thế nào. Cô không thể tiếp tục mãi trong mối quan hệ này khi chính Minh Quân là người không bao giờ tin rằng họ có thể hạnh phúc.
Đầu óc cô quay cuồng. Cô chỉ muốn anh nói một lần nữa rằng anh sẽ ở lại, rằng anh sẽ không bỏ đi. Nhưng cô biết, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
---
Chương 3: Tâm Sự Mở Lòng
Ngày hôm sau, Lê An không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Minh Quân. Cô cảm thấy như một phần của mình đã bị mất đi, không phải vì anh rời xa, mà vì sự im lặng giữa họ. Cô không biết phải làm gì, có nên tiếp tục chờ đợi, hay là để mọi chuyện trôi qua như một giấc mơ không thể đánh thức.
Cuối cùng, cô quyết định đến tìm Minh Quân. Lê An không muốn chỉ đứng yên trong sự đợi chờ vô vọng. Cô đến căn hộ của anh vào một buổi chiều tối, khi mà ánh sáng còn sót lại ở chân trời.
Cửa mở, Minh Quân đứng trong nhà, ánh mắt anh không vui vẻ, nhưng cũng không hề lạnh lùng. Dường như anh đã biết cô sẽ đến.
“Lê An…” Anh khẽ gọi tên cô, nhưng giọng anh nghe lạc lẽo, giống như một tiếng thở dài của người đã kiệt sức.
Cô bước vào trong, không nói gì mà chỉ đứng im, mắt nhìn anh. Cả hai im lặng một lúc dài, chỉ có tiếng đồng hồ trên tường đang chạy đều.
Cuối cùng, Minh Quân lên tiếng, giọng anh nghẹn lại. “Anh biết em sẽ đến. Anh biết em không thể để mọi thứ như vậy.”
Lê An ngẩng đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng cô không thể giấu được nỗi đau trong lòng. “Minh Quân, tại sao anh lại làm thế? Tại sao lại không cho em một cơ hội để hiểu anh, để chúng ta cùng vượt qua mọi thứ?”
Minh Quân nhìn cô, mắt anh đầy những vết xước vô hình, như thể anh đang chiến đấu với chính mình. Anh lặng im một lúc, rồi mới nói tiếp, giọng trầm xuống. “Lê An, em không hiểu đâu. Anh không thể để em rơi vào vết thương của mình. Anh... đã từng yêu một người, và cô ấy đã ra đi mãi mãi. Anh không thể để em phải chịu đựng điều đó.”
Lê An lặng người. “Anh vẫn chưa quên cô ấy phải không?” Giọng cô lạc đi, như một mũi dao đâm vào tim mình.
Minh Quân không trả lời ngay, chỉ cúi đầu, ánh mắt anh như mờ đi. “Anh đã từng yêu cô ấy đến mức không thể rút ra được. Cô ấy là tất cả đối với anh, cho đến khi cô ấy rời bỏ anh vì một lý do mà anh không thể thay đổi. Còn em, em là người thứ hai. Anh không muốn em phải chịu đựng sự mất mát giống như anh. Em xứng đáng được yêu thương trọn vẹn, không phải trong sự dằn vặt này.”
Lê An cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Cô không thể chịu nổi việc nghe anh nói những lời này, nhưng cô cũng hiểu rằng anh không thể yêu cô hoàn toàn, khi trong lòng anh vẫn còn một bóng ma chưa thể rời xa. Lê An muốn khóc, nhưng không thể, vì cô biết nếu cô khóc, sẽ chỉ khiến anh càng thêm đau đớn.
“Anh nghĩ rằng em không hiểu sao?” Cô cắn chặt môi, bước lại gần Minh Quân. “Em hiểu chứ, Minh Quân. Em hiểu rằng quá khứ của anh có thể làm anh tổn thương, nhưng anh đã quên rằng em cũng có nỗi đau của riêng mình. Cũng có lúc em muốn buông bỏ, nhưng em vẫn cố gắng đứng vững. Anh không thể cứ mãi sống trong quá khứ, không thể cứ nghĩ rằng mình là người duy nhất chịu đau đớn.”
Minh Quân không nói gì, anh đứng lặng như một bức tượng. Nhưng đôi mắt anh đang phản chiếu tất cả nỗi buồn và sự dằn vặt mà anh đang mang. Lê An bước đến gần hơn, nắm lấy tay anh, khẽ nói: “Nếu anh không thể để em vào thế giới của anh, thì chúng ta mãi mãi không thể có được bất cứ thứ gì. Em sẽ không yêu anh trong sự tiếc nuối và khổ sở như thế này.”
Cô nói xong, buông tay anh ra và quay lưng đi. Minh Quân không ngăn cản cô, chỉ đứng đó, nhìn theo từng bước chân của cô. Anh muốn gọi lại, nhưng đôi môi anh như bị tê liệt, không thể thốt lên lời.
Lê An bước ra khỏi căn hộ của anh, trái tim đong đầy sự tuyệt vọng. Cô không muốn quay lại nữa, nhưng sao mỗi lần rời đi, lại cảm thấy mình càng xa anh hơn? Cô đứng dưới bầu trời tối tăm, ánh đèn đường yếu ớt soi sáng bóng dáng cô đơn. Cô không biết phải làm gì nữa.
Những ngày sau đó, Minh Quân tránh mặt cô. Lê An cảm thấy khoảng cách giữa họ càng lúc càng rộng. Mỗi lần cô thử gọi cho anh, anh đều không nghe máy. Những tin nhắn cô gửi đều không được hồi đáp. Cô càng cố gắng, anh lại càng lùi bước.
Một tối, khi Lê An đang ngồi một mình trong căn phòng trống vắng, một tin nhắn bất ngờ đến từ Minh Quân.
“Lê An, anh xin lỗi. Anh không thể tiếp tục như vậy được. Anh không thể yêu em trọn vẹn. Anh không xứng đáng.”
Lê An đọc tin nhắn ấy và trái tim cô lại thắt lại. Cô đã biết sẽ có lúc anh không thể tiếp tục, nhưng không thể ngờ lại là lúc này. Cô nhắn lại cho anh, nhưng không chờ đợi gì nữa. “Em hiểu. Em sẽ không níu kéo anh nữa.”
---
Chương 4: Khoảng Cách Ngày Càng Xa
Sau khi nhấn nút gửi tin nhắn, Minh Quân ngồi lặng thinh trong căn hộ tĩnh lặng. Ánh đèn đường từ bên ngoài hắt vào qua ô cửa sổ, tạo ra những vệt sáng mờ ảo trên trần nhà. Anh cứ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nơi dòng tin nhắn cuối cùng của Lê An hiện lên rõ ràng:
"Em hiểu. Em sẽ không níu kéo anh nữa."
Tưởng như nhẹ nhõm, nhưng sao trong lòng anh lại nặng trĩu đến thế? Một cảm giác trống rỗng bao trùm lấy anh, như thể anh vừa tự tay đóng sầm cánh cửa cuối cùng giữa họ.
Minh Quân thả người xuống ghế sofa, tay đưa lên che mắt. Anh không phải không yêu Lê An, chỉ là... anh không dám. Không dám để cô bước vào thế giới đầy những vết thương chưa khép miệng của mình.
Anh nhớ đến quá khứ, đến người con gái đã từng là cả thế giới của anh. Người mà anh đã không thể giữ lại. Và giờ đây, anh lại sắp đánh mất một người khác nữa sao?
Về phía Lê An.
Tin nhắn của Minh Quân khiến cô không biết mình nên vui hay buồn. Anh đã nói rõ ràng rằng anh không thể yêu cô trọn vẹn, rằng anh không xứng đáng với cô. Cô đã nghĩ mình có thể chịu đựng được, nhưng khi những lời ấy xuất hiện trên màn hình, trái tim cô vẫn nhói đau.
Mấy ngày nay, cô đã chờ đợi. Chờ một lời giải thích, một sự níu kéo, hoặc ít nhất là một chút quan tâm từ anh. Nhưng không có gì cả. Chỉ có cô và sự im lặng.
Lê An đứng dậy khỏi giường, bước đến bên cửa sổ. Thành phố về đêm vẫn đông đúc, nhưng cô cảm thấy mình cô đơn đến lạ. Đôi mắt cô cay cay, nhưng cô không khóc. Cô đã hứa sẽ không níu kéo nữa, nhưng liệu cô có thực sự làm được không?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Nếu Minh Quân không muốn cô, vậy thì cô sẽ bước ra khỏi thế giới của anh. Hoàn toàn.
Cô mở danh bạ, tìm số của Minh Quân.
Xóa.
Cô mở ứng dụng nhắn tin, kéo xuống đoạn tin nhắn cuối cùng giữa họ.
Xóa.
Nhưng dù cô có xóa bao nhiêu tin nhắn đi nữa, thì cảm xúc trong lòng vẫn còn nguyên vẹn.
Một tuần trôi qua.
Minh Quân vẫn không liên lạc với Lê An, và cô cũng không tìm đến anh. Cả hai đều im lặng, như thể chưa từng có sự tồn tại của đối phương trong cuộc sống.
Nhưng thật ra, họ vẫn nhớ.
Lê An cố gắng vùi đầu vào việc học, tham gia nhiều hoạt động hơn để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Bạn bè cô bắt đầu nhận ra sự thay đổi—cô không còn hay cười như trước, cũng không còn nhắc đến Minh Quân nữa.
Còn Minh Quân, dù cố gắng bận rộn với công việc, nhưng mỗi lần cầm điện thoại lên, anh lại vô thức tìm kiếm một tin nhắn từ cô. Nhưng chẳng có gì cả.
Anh tự hỏi liệu cô có đang ổn không. Liệu cô có thực sự quên anh rồi không.
Một đêm muộn, Minh Quân lái xe qua con đường gần ký túc xá của Lê An. Anh không có lý do gì để ở đó, nhưng vẫn dừng xe lại. Nhìn lên những căn phòng sáng đèn, anh tự hỏi cô có đang thức không.
Anh muốn nhắn tin, nhưng lại không dám.
Chỉ là... anh nhớ cô.
Và anh biết, có lẽ mình đã sai.
---
Chương 5: Nếu Như Ngày Ấy
Một tháng trôi qua.
Lê An không còn tìm Minh Quân nữa. Cô dần học cách sống mà không có anh trong những ngày tháng của mình. Nhưng dù có bận rộn đến đâu, có cố gắng cười bao nhiêu, thì mỗi khi đêm về, cô vẫn không thể lừa dối chính mình rằng cô nhớ anh.
Nhớ ánh mắt anh. Nhớ giọng nói trầm ấm. Nhớ những lần cả hai cùng nhau đi dưới những tán cây trong khuôn viên trường, cô vô tư nói cười, còn anh thì chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại khẽ cười.
Nhưng mọi thứ bây giờ chỉ còn là quá khứ.
Cô không biết Minh Quân thế nào. Anh không nhắn tin, không gọi điện, cũng không xuất hiện trước mặt cô. Cứ như thể anh đã biến mất khỏi thế giới của cô.
Nhưng cô không biết rằng, mỗi khi màn đêm buông xuống, Minh Quân vẫn lái xe ngang qua khu ký túc xá của cô, chỉ để nhìn lên những ô cửa sáng đèn, tự hỏi cô có đang ổn không.
Anh nhớ cô.
Nhớ đến mức mỗi khi mở điện thoại, ngón tay vô thức lướt đến khung chat với cô, nhưng rồi lại không đủ can đảm để nhắn đi một tin nhắn.
Một ngày nọ, trong thư viện trường.
Lê An đang ngồi đọc sách thì một bóng người bước đến trước mặt cô.
“Lâu rồi không gặp.”
Lê An ngẩng đầu lên. Là Gia Huy—một người bạn cũ của cô.
Cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ. “Ừ, cũng lâu rồi nhỉ?”
Gia Huy kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt mang theo một chút ý cười. “Dạo này trông cậu khác quá.”
“Khác thế nào?”
“Không biết nữa... nhưng không còn là Lê An hoạt bát mà tớ từng biết.”
Lê An im lặng.
Gia Huy nhìn cô một lúc, rồi chậm rãi nói: “Lê An, tớ không biết cậu đã trải qua chuyện gì, nhưng nếu cần một người lắng nghe, tớ sẵn sàng.”
Cô khẽ cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp.
“Tớ ổn mà, thật đấy.”
Gia Huy không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy thấu hiểu.
Và đó là lần đầu tiên, sau một tháng dài đằng đẵng, Lê An cảm thấy có người thực sự quan tâm đến cô.
Về phía Minh Quân.
Hôm đó, anh vô tình nhìn thấy Lê An và Gia Huy trong thư viện.
Anh đứng từ xa, nhìn cô cười nhẹ với người con trai khác, lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu mà anh không thể gọi tên.
Anh biết Gia Huy. Một người bạn cũ của cô, cũng là người từng thích cô.
Minh Quân không hiểu sao mình lại quan tâm đến chuyện này. Anh là người đã đẩy cô ra xa, là người đã nói với cô rằng anh không thể yêu cô trọn vẹn.
Nhưng khi nhìn cô mỉm cười với một người khác, anh lại cảm thấy một nỗi đau nhói lên trong lồng ngực.
Anh quay người rời đi, nhưng trong lòng bỗng vang lên một câu hỏi:
Nếu như ngày ấy, anh không rời xa cô, liệu bây giờ mọi thứ có khác không?
---
Chương 6: Khoảng Cách Mong Manh
Kể từ ngày hôm đó, Lê An và Gia Huy bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Ban đầu chỉ là những cuộc trò chuyện ngẫu nhiên, nhưng dần dần, cô nhận ra rằng ở bên Gia Huy, cô có thể cười nhiều hơn một chút, bớt cô đơn hơn một chút.
Nhưng dù thế nào, cô cũng không thể phủ nhận rằng, trong lòng cô vẫn còn một góc dành cho Minh Quân.
Một buổi chiều muộn, tại quán cà phê trong khuôn viên trường.
Lê An và Gia Huy ngồi đối diện nhau, bên ngoài trời mưa lất phất, từng giọt nước chảy dài trên ô cửa kính.
“Lê An này.” Gia Huy đột nhiên lên tiếng. “Cậu có từng nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới không?”
Lê An hơi sững lại, tay cầm cốc cà phê khựng lại trong giây lát.
Cô biết Gia Huy đang ám chỉ điều gì.
Cô đặt cốc xuống, nhìn vào mắt cậu ấy. “Tớ… không chắc.”
Gia Huy cười nhẹ. “Tớ không muốn ép cậu phải trả lời ngay đâu. Chỉ là… nếu một ngày nào đó cậu sẵn sàng, tớ vẫn ở đây.”
Lê An nhìn Gia Huy, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô biết cậu ấy thích mình, nhưng cô không muốn vội vàng. Vì tận sâu trong lòng, cô vẫn chưa thể buông bỏ quá khứ.
Cô khẽ gật đầu. “Cảm ơn cậu, Gia Huy.”
Về phía Minh Quân.
Anh không biết vì sao mình lại xuất hiện ở quán cà phê đó vào đúng lúc này. Có lẽ vì vô thức, có lẽ vì thói quen. Nhưng khi bước vào quán, anh lập tức nhìn thấy Lê An và Gia Huy ngồi cùng nhau.
Họ đang nói chuyện, và cười.
Nụ cười ấy, đã bao lâu rồi anh không còn thấy nữa?
Minh Quân siết chặt bàn tay, cảm giác mất mát trong lòng ngày càng rõ rệt.
Anh biết mình không có quyền ghen. Anh là người đã đẩy cô ra xa, đã tự tay phá hủy tất cả.
Nhưng dù có lý trí đến đâu, trái tim anh vẫn không thể chấp nhận được cảnh tượng trước mắt.
Anh đứng yên đó một lúc lâu, rồi xoay người rời đi.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa.
Và lần đầu tiên sau nhiều năm, Minh Quân nhận ra rằng, có những thứ một khi đã bỏ lỡ, sẽ không thể nào lấy lại được nữa.
---
Chương 7: Anh Có Còn Một Cơ Hội Không?
Minh Quân không nhớ mình đã lái xe đi bao xa, chỉ biết rằng khi dừng lại, ngoài trời đã tối hẳn. Những hạt mưa lấm tấm đọng lại trên kính xe, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt kính lạnh lẽo.
Trong đầu anh chỉ có hình ảnh của Lê An—cô ngồi trước mặt Gia Huy, nở một nụ cười dịu dàng.
Một tháng qua, anh đã cố thuyết phục bản thân rằng khoảng cách là điều tốt nhất cho cả hai. Nhưng tận sâu trong lòng, anh biết mình đang trốn tránh.
Anh không thể tiếp tục như thế này nữa.
Lần đầu tiên trong suốt một tháng qua, Minh Quân lấy điện thoại ra và bấm số của Lê An. Nhưng khi nhìn thấy tên cô trên màn hình, anh lại chần chừ.
Cô có còn muốn nghe giọng anh không?
Liệu có phải đã quá muộn?
Về phía Lê An.
Sau buổi gặp ở quán cà phê, Lê An trở về phòng, nhưng tâm trí cô cứ lơ lửng ở đâu đó. Cô biết Gia Huy chân thành với mình, nhưng tại sao khi nghe cậu ấy nói rằng sẵn sàng chờ đợi, trái tim cô lại không hề rung động?
Cô nhìn vào điện thoại. Đã lâu rồi Minh Quân không liên lạc. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Cô cứ tưởng mình đã quen với điều đó, nhưng hóa ra không phải.
Cô vẫn nhớ anh.
Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại sáng lên.
Minh Quân đang gọi…
Lê An sững người. Tim cô đập mạnh, ngón tay khẽ run khi nhìn chằm chằm vào màn hình.
Anh ấy… thật sự đang gọi sao?
Một giây. Hai giây. Năm giây.
Điện thoại vẫn reo.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi nhấn nút nghe.
“Lê An.”
Giọng anh trầm thấp, có chút khàn khàn, như thể đã suy nghĩ rất nhiều trước khi gọi cho cô.
Cô cắn môi, cố giữ bình tĩnh. “Anh gọi em có chuyện gì sao?”
Bên kia im lặng một lúc lâu, rồi anh nói: “Em có đang bận không?”
Lê An nhắm mắt, siết chặt điện thoại. Câu hỏi của anh nghe có vẻ đơn giản, nhưng cô biết nó chất chứa rất nhiều điều chưa nói.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ giọng đáp: “Không. Em không bận.”
“Vậy… em có thể gặp anh không?”
Tim cô chợt thắt lại.
Minh Quân muốn gặp cô.
Tại sao?
Cô có nên đồng ý không?
Sau vài giây đấu tranh, cô khẽ nói: “Ở đâu?”
Anh im lặng một lát, rồi đáp: “Quán cà phê cũ của chúng ta.”
Lê An siết chặt tay, trái tim đập loạn nhịp.
Quán cà phê ấy—nơi họ đã từng có rất nhiều kỷ niệm.
Cô có thực sự muốn quay lại đó không?
Nhưng rồi, như có một thứ gì đó thôi thúc, cô khẽ gật đầu, dù biết anh không thể thấy.
“Được. Em sẽ đến.”
Tại quán cà phê.
Lê An bước vào, trong lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn. Cô nhìn quanh, và rồi ánh mắt cô dừng lại ở một góc quen thuộc.
Minh Quân đang ngồi đó, với một ly cà phê đen trước mặt.
Ánh mắt anh dõi theo cô từ khi cô bước vào, trong đó chứa đầy những điều cô không thể đọc được.
Lê An hít sâu một hơi, rồi chậm rãi bước đến.
Cô chưa biết cuộc gặp gỡ này sẽ đưa họ đi đến đâu.
Chỉ biết rằng, đêm nay, quá khứ và hiện tại sẽ giao nhau một lần nữa.
---
Chương 8: Lối Rẽ Riêng Mình
Lê An ngồi xuống đối diện Minh Quân. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong quán cà phê.
Cô nhìn anh, vẫn là gương mặt ấy, vẫn là ánh mắt ấy, nhưng giữa họ đã có một khoảng cách vô hình không thể xóa nhòa.
Minh Quân cầm tách cà phê, nhưng không uống, ánh mắt anh đầy mâu thuẫn. “Lê An… Em dạo này thế nào?”
Cô khẽ cười, nhưng nụ cười ấy có chút xa cách. “Em vẫn ổn. Còn anh?”
“Anh cũng vậy.” Anh khẽ thở dài. “Anh xin lỗi vì đã tránh mặt em suốt thời gian qua.”
Lê An siết nhẹ tay trên bàn, giọng cô bình tĩnh: “Em đã nghĩ anh sẽ không bao giờ liên lạc lại nữa.”
Minh Quân im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Anh không chắc mình có tư cách để liên lạc với em.”
Cô nhìn anh thật lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Anh gọi cho em hôm nay… là vì điều gì?”
Minh Quân cúi đầu, dường như đang đấu tranh với chính mình. Một lát sau, anh ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
“Anh nhớ em.”
Trái tim Lê An khẽ run lên, nhưng cô không để cảm xúc điều khiển mình nữa. Cô đã chờ đợi những lời này từ rất lâu, nhưng giờ đây, chúng không còn khiến cô rung động như trước.
Cô cười nhẹ, giọng nói bình thản hơn bao giờ hết. “Nhưng chúng ta không thể quay lại, đúng không?”
Minh Quân cứng đờ người. Anh không ngờ cô lại có thể nói những lời ấy một cách nhẹ nhàng như vậy.
Anh khẽ gật đầu, đôi mắt tràn đầy sự tiếc nuối. “Phải. Anh nghĩ... chúng ta đã đi quá xa để có thể quay lại như trước.”
Lê An nhìn vào ly cà phê của mình, hơi nước vẫn còn lơ lửng, giống như những cảm xúc chưa tan hết trong lòng cô.
“Em cũng nghĩ vậy.” Cô ngẩng lên, ánh mắt kiên định. “Có lẽ quá khứ chỉ nên là quá khứ. Chúng ta đã từng có những khoảnh khắc đẹp, nhưng đến cuối cùng, vẫn không thể bước đi cùng nhau.”
Minh Quân nắm chặt tay, trái tim anh thắt lại. Nhưng anh biết cô nói đúng.
“Em sẽ ổn chứ?” Anh hỏi, giọng nói trầm thấp.
Cô mỉm cười, lần này là một nụ cười thật sự. “Ừ. Em đã học được cách để mình ổn rồi.”
Cả hai nhìn nhau thật lâu, như muốn khắc ghi hình ảnh cuối cùng của đối phương.
Cuối cùng, Minh Quân khẽ nói: “Cảm ơn em, vì đã từng ở bên anh.”
Lê An gật đầu, ánh mắt cô lấp lánh như có gì đó vừa được giải tỏa.
“Và cảm ơn anh, vì đã từng là một phần trong thanh xuân của em.”
Một năm sau.
Lê An đứng trước sân bay, vali kéo bên cạnh, ánh mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời.
Hôm nay, cô sẽ rời khỏi thành phố này, đến một nơi khác để theo đuổi ước mơ của mình.
Minh Quân không còn là một phần trong cuộc sống của cô nữa. Nhưng mỗi khi nhớ lại, cô vẫn mỉm cười, vì biết rằng mình đã từng yêu, từng đau, và từng trưởng thành từ đó.
Ở một nơi khác trong thành phố, Minh Quân cũng đang bước đi trên con đường riêng của mình. Anh đã học cách buông bỏ quá khứ, và hướng về tương lai.
Họ không còn thuộc về nhau nữa.
Nhưng đâu đó trong tim, họ vẫn dành cho nhau một góc nhỏ—nơi cất giữ những ký ức đẹp đẽ của một thời thanh xuân đã qua.
Hết.