An Nhiên đứng lặng giữa dòng người tấp nập, đôi mắt cay xè nhưng không thể rơi một giọt nước mắt nào. Trước mặt cô, Tư Vũ đang nhẹ nhàng khoác áo cho một người phụ nữ khác, ánh mắt anh dịu dàng, đầy yêu thương—ánh mắt mà trước đây chỉ thuộc về cô.
Trái tim An Nhiên như bị bóp nghẹt. Cô đã nghĩ, dù cả thế giới có quay lưng lại với cô, thì ít nhất, Tư Vũ vẫn sẽ ở đó. Nhưng bây giờ, chính anh lại là người giáng cho cô cú đau nhất.
Cô tiến đến, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
— Tư Vũ, cô ấy là ai?
Anh thoáng sững người, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên:
— Điều đó quan trọng sao?
An Nhiên bật cười, nhưng trong nụ cười ấy đầy sự chua xót:
— Anh đã từng nói anh chỉ yêu mình em.
Người phụ nữ kia ôm lấy tay Tư Vũ, tựa đầu vào vai anh, giọng ngọt ngào:
— Anh Vũ, chúng ta đi thôi, em không thích đứng đây.
Tư Vũ không nhìn An Nhiên nữa, anh chỉ gật đầu, rồi bước đi.
Lúc này, nước mắt cô mới trào ra.
Đêm Định Mệnh
An Nhiên uống rất nhiều rượu, nhưng dù men rượu có nồng đến đâu cũng không thể xóa nhòa hình ảnh của anh trong tâm trí cô.
Cô loạng choạng bước ra khỏi quán bar, nhưng ngay khi vừa ra đến ngõ tối, một bóng người xuất hiện trước mặt cô.
Là ả ta—người phụ nữ đã ôm lấy Tư Vũ trước mặt cô.
— Cô biết không, An Nhiên? Cô thật đáng thương, yêu một người không còn yêu mình.
Giọng nói đầy mỉa mai vang lên, rồi đột nhiên, một lực mạnh đẩy cô về phía sau.
An Nhiên ngã xuống lòng đường đúng lúc một chiếc xe lao tới.
Tiếng phanh gấp vang lên, nhưng tất cả đã quá muộn.
Máu loang lổ trên nền đường lạnh lẽo, hòa cùng những bông tuyết trắng xóa.
Sau Cùng, Anh Cũng Đến
Tư Vũ lao đến bệnh viện, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt khi nhìn thấy An Nhiên nằm bất động trên giường, gương mặt cô tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
Anh nắm lấy tay cô, giọng nói khàn đặc:
— An Nhiên, em không được rời xa anh…
Cô mở mắt, nhìn anh thật lâu. Trong ánh mắt ấy, có đau đớn, có trách móc, nhưng nhiều nhất vẫn là tình yêu.
— Nếu có kiếp sau… em sẽ không yêu anh nữa…
Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, rồi bàn tay trong tay anh dần buông lỏng.
Tư Vũ ngẩn người, cả thế giới trước mắt anh sụp đổ.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi, nhưng trong lòng anh, tất cả đã hóa thành một khoảng không vô tận.