1. Gặp gỡ
Hà Dương chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh. Đối với anh, tình yêu là thứ phải trải qua thời gian dài vun đắp, không thể chỉ vì một ánh mắt, một nụ cười mà rơi vào lưới tình.
Nhưng rồi anh gặp Nguyễn Phong.
Đó là một buổi chiều mùa thu, khi những chiếc lá vàng bắt đầu rơi rụng trên mặt đất, phủ một lớp thảm mềm dưới chân người qua lại. Hà Dương vừa tan làm, quyết định ghé qua thư viện thành phố – nơi anh thường tìm đến khi muốn trốn khỏi những bộn bề cuộc sống. Anh không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt, chỉ thích hòa mình vào những trang sách, tận hưởng chút bình yên hiếm hoi.
Lúc đó, Phong đang ngồi bên cửa sổ, một tay cầm cuốn sách, một tay lật nhẹ từng trang. Ánh hoàng hôn phản chiếu lên gương mặt anh, khiến những đường nét trở nên mơ hồ mà cuốn hút lạ thường.
Hà Dương không hiểu vì sao mình lại dừng chân trước hình ảnh đó. Có lẽ là do ánh mắt chuyên chú của Phong, có lẽ là do vẻ điềm tĩnh và dịu dàng toát ra từ con người anh. Giữa một thế giới xô bồ, người con trai ấy giống như một mảnh ghép hoàn hảo của sự yên bình mà Hà Dương luôn tìm kiếm.
Khi Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thời gian dường như chậm lại.
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Phong bất giác hỏi, ánh mắt có chút bối rối.
Hà Dương khẽ cười, lắc đầu. “Không, nhưng có lẽ từ hôm nay sẽ quen.”
Từ lần gặp đó, hai người trở thành bạn. Họ thường xuyên gặp nhau ở thư viện, cùng nhau trao đổi về những quyển sách yêu thích. Những buổi trò chuyện kéo dài không dứt, từ văn học, triết học cho đến những câu chuyện đời thường.
Dần dần, Hà Dương nhận ra mỗi ngày trôi qua, sự hiện diện của Phong trong cuộc sống anh ngày càng trở nên quan trọng. Những tin nhắn chúc buổi sáng, những cuộc gọi vào tối muộn, những buổi cà phê hẹn hò không chủ đích – tất cả tạo nên một thói quen mà anh không muốn từ bỏ.
Đến một ngày, khi nhận ra tim mình đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy Phong, Hà Dương hiểu rằng mình đã yêu.
---
2. Hạnh phúc ngắn ngủi
Yêu một người không phải điều khó. Nhưng yêu một người trong một xã hội đầy định kiến lại là một thử thách.
Hà Dương và Phong ở bên nhau như bao cặp tình nhân khác. Họ cùng nhau đi dạo dưới những hàng cây xanh rợp bóng, cùng nhau thưởng thức những tách cà phê thơm lừng vào buổi sớm, cùng nhau cười đùa trên những con đường vắng người.
Nhưng tình yêu của họ chưa bao giờ được thừa nhận.
Hà Dương là con trai trưởng trong một gia đình gia giáo. Cha mẹ anh kỳ vọng anh sẽ kết hôn với một người phụ nữ tốt, sinh con nối dõi, tiếp tục duy trì dòng tộc. Còn Nguyễn Phong, anh lớn lên trong một gia đình tương đối bình thường, nhưng từ nhỏ đã biết rằng xã hội này không dành cho những người như anh.
Họ chỉ có thể yêu nhau trong im lặng, giấu đi những cái nắm tay, những ánh nhìn âu yếm mỗi khi có người khác xuất hiện.
“Cậu có bao giờ thấy mệt không?” Một lần, Phong hỏi khi cả hai đang ngồi bên bờ sông, nhìn những con sóng lăn tăn trên mặt nước.
Hà Dương không trả lời ngay. Anh nắm lấy tay Phong, siết chặt. “Nếu có mệt, thì mình vẫn muốn tiếp tục.”
Họ đã nghĩ rằng chỉ cần có nhau, chỉ cần nắm tay nhau thật chặt, thì dù thế giới này có ra sao cũng không quan trọng. Nhưng họ đã quá ngây thơ.
---
3. Định kiến
Không lâu sau, mối quan hệ của họ bị phát hiện.
Một người họ hàng tình cờ bắt gặp Hà Dương và Phong bên nhau, tay trong tay giữa phố. Chuyện nhanh chóng lan truyền khắp gia đình Hà Dương.
Mẹ anh khóc. Bà nói rằng mình không thể chấp nhận sự thật này, rằng anh đã phản bội niềm tin của cha mẹ.
Cha anh giận dữ. “Mày có biết mày đang làm gì không? Mày có nghĩ đến gia đình, đến dòng họ không?”
Hà Dương cắn chặt môi. “Con không làm gì sai.”
“Sai? Mày nghĩ yêu một thằng đàn ông là đúng à? Mày có hiểu xã hội này không chấp nhận những kẻ như mày không?”
Hà Dương siết chặt tay. “Vậy thì con sẽ tự tạo con đường cho mình.”
Nhưng không ai đứng về phía anh. Không chỉ gia đình, mà cả bạn bè, đồng nghiệp cũng dần xa lánh. Anh bị sa thải khỏi công ty với lý do mơ hồ. Những lời bàn tán bắt đầu xuất hiện xung quanh, những ánh mắt khinh miệt bám theo anh mỗi ngày.
Phong cũng không khá hơn. Gia đình anh không gay gắt như nhà Hà Dương, nhưng những lời mỉa mai, những cái nhìn soi mói từ xã hội khiến anh dần cảm thấy kiệt sức.
“Dương, nếu cậu mệt quá, chúng ta có thể dừng lại.” Phong nói, giọng anh run run.
Hà Dương ôm lấy Phong, vùi mặt vào mái tóc anh. “Không, Phong. Nếu buông tay cậu, mình còn lại gì nữa?”
Nhưng sức người có hạn. Áp lực từ gia đình, từ xã hội dần dần bào mòn Hà Dương. Anh mất việc, mất bạn bè, mất đi cả gia đình. Những ngày tháng hạnh phúc giờ chỉ còn là ký ức.
Đến một ngày, anh không còn chịu đựng được nữa.
---
4. Chia ly
Một buổi tối mưa lớn, Phong nhận được một tin nhắn từ Hà Dương:
“Xin lỗi, Phong. Mình yêu cậu, nhưng mình không thể tiếp tục nữa.”
Phong hoảng hốt lao đi, chạy trong màn mưa lạnh buốt, mong rằng mọi thứ chỉ là một trò đùa. Nhưng khi đến nơi, mọi thứ đã quá muộn.
Hà Dương nằm đó, trên sàn nhà lạnh lẽo, xung quanh là những cánh hoa trắng rơi rụng. Một bức thư đặt trên bàn, dòng chữ nguệch ngoạc nhưng vẫn có thể đọc rõ ràng:
"Nếu thế giới này không có chỗ cho chúng ta, vậy thì mình sẽ đi tìm một nơi khác. Phong, nếu có kiếp sau, hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau mà không cần trốn tránh."
Phong khuỵu xuống, bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt đã lạnh lẽo của người mình yêu. Nước mắt hòa vào mưa, nhưng dù có khóc bao nhiêu, Hà Dương cũng không thể quay lại.
---
5. Tình yêu vượt thời gian
Mỗi năm, vào ngày giỗ Hà Dương, Phong lại đến thăm mộ anh, mang theo những đóa hoa lưu ly – loài hoa tượng trưng cho ký ức và tình yêu vĩnh cửu.
“Cậu ngốc quá, Dương à...”
Anh thì thầm, nhưng chỉ có gió lặng lẽ đáp lại.
Dù Hà Dương đã ra đi, tình yêu của họ vẫn sống mãi. Vì tình yêu, dù bị vùi lấp dưới những định kiến khắc nghiệt, vẫn sẽ luôn trường tồn.