Khoảng Cách Không Lời
---
Ngày hôm nay, tôi cảm thấy những suy nghĩ về Lan cứ quấn chặt lấy tâm trí mình, như một sợi dây không thể gỡ ra được. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, những cảm xúc lạ lẫm lại dâng lên trong tôi, nhưng không có đủ can đảm để thể hiện ra ngoài. Tôi chỉ biết im lặng, để cho thời gian trôi qua và hy vọng rằng một ngày nào đó, tôi có thể giải thoát mình khỏi sự mơ hồ này.
Sáng nay, khi đến lớp, tôi lại tìm chỗ ngồi quen thuộc bên cạnh Lan. Cô ấy vẫn như mọi khi, ngồi vào bàn học của mình với vẻ mặt tập trung, đôi mắt sáng lên khi cô ấy nhìn vào bài giảng. Cảm giác của tôi lúc này như một luồng điện chạy qua người, không thể nói thành lời nhưng cũng không thể tránh khỏi.
Chúng tôi không nói gì, chỉ trao đổi qua ánh mắt mỗi khi cần sự giúp đỡ trong bài tập. Tôi không hiểu sao, dù không nói gì nhưng lại có cảm giác rất gần gũi. Những khoảnh khắc yên lặng này trở thành thứ duy nhất tôi có thể dựa vào, mặc dù trong lòng tôi vẫn có nỗi lo sợ về những cảm xúc chưa thể thổ lộ.
"Minh, cậu có biết bài này không?" Lan đột ngột hỏi tôi, phá vỡ sự im lặng giữa chúng tôi.
Tôi ngẩng lên nhìn cô ấy, hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này. Lan không phải là người dễ dàng nhờ vả người khác, vì cô ấy luôn rất tự lập. Nhưng hôm nay, cô ấy lại hỏi tôi. Một phần của tôi thấy vui mừng, phần khác lại cảm thấy bất an vì tôi không biết liệu mình có thể giúp cô ấy hiểu bài không.
“Ừ, mình hiểu chút ít. Cậu muốn mình giải thích không?” Tôi trả lời, cố gắng để giọng nói của mình không lộ rõ sự căng thẳng.
Lan gật đầu, đôi mắt cô ấy sáng lên đầy hy vọng. “Ừm, giúp mình nhé. Mình không hiểu phần này lắm.”
Tôi bắt đầu giải thích bài học, cố gắng làm cho mọi thứ trở nên dễ hiểu nhất có thể. Nhưng mỗi lần nhìn vào mắt Lan, tôi lại thấy như những từ ngữ của mình chẳng thể diễn tả hết những cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Có lẽ, tôi chỉ muốn nói một điều duy nhất, nhưng lại không dám: "Mình thích cậu." Thế nhưng, những lời ấy lại bị chặn đứng ngay trong lòng, như một bức tường vô hình mà tôi không thể vượt qua.
Bài học kết thúc, nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lạ lẫm này. Lan có nhận ra điều gì không? Liệu cô ấy có cảm nhận được tình cảm của tôi hay không? Mỗi câu hỏi cứ ám ảnh tôi, khiến tôi không thể tập trung vào những việc khác. Tôi bắt đầu mơ mộng về một tương lai nơi tôi có thể thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng hiện tại, tất cả chỉ là những tưởng tượng vô nghĩa.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi đi cùng Lan ra ngoài sân trường. Cảm giác giữa chúng tôi vẫn lạ lẫm, không phải vì có sự ngại ngùng, mà là một sự hiểu lầm chưa được giải tỏa. Tôi không biết có nên nói với Lan về tình cảm của mình hay không, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, tôi lại cảm thấy trái tim mình nhảy lên vì hạnh phúc. Cảm giác yêu thầm là như vậy, ngọt ngào nhưng cũng đầy sự tự ti và sợ hãi.
“Minh, cậu không ăn gì à?” Lan nhìn tôi, vẻ mặt có chút lo lắng. “Mình thấy cậu hôm nay hình như không ổn lắm.”
Tôi cười nhẹ, cố gắng che giấu những suy nghĩ trong lòng. “Không có gì đâu, chỉ là hơi mệt thôi.”
Lan không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của cô ấy không giấu được sự quan tâm. Có phải cô ấy đang lo lắng cho tôi không? Tôi không biết, nhưng điều đó khiến tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Dù không thể thổ lộ tình cảm, nhưng ít nhất, tôi biết Lan quan tâm đến tôi.
Ngày hôm đó trôi qua khá nhanh. Nhưng dù sao, tôi cũng không thể ngừng suy nghĩ về Lan. Cảm giác yêu thầm này thật sự khiến tôi mệt mỏi. Tôi không biết phải làm gì, nhưng mỗi khi thấy cô ấy cười, trái tim tôi lại như muốn vỡ òa. Mỗi lần chúng tôi trao đổi ánh mắt, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, tôi lại cảm thấy một sự kết nối đặc biệt, như thể chúng tôi đang nói chuyện với nhau mà không cần dùng lời.
Trở về nhà, tôi lại bắt đầu ngồi xuống viết nhật ký. Viết về những cảm xúc mà tôi không thể nói ra. Những dòng chữ như là một cách để tôi giải tỏa bớt những cảm xúc đang nghẹn lại trong tim.
“Ngày thứ ba… Tình cảm của mình dành cho Lan vẫn không thay đổi. Mỗi lần cô ấy cười, mỗi lần chúng tôi trò chuyện, tôi lại cảm thấy như cả thế giới này chỉ có tôi và Lan. Nhưng liệu cô ấy có biết tôi thích cô ấy không? Hay tôi chỉ là một người bạn bình thường đối với cô ấy?”
Tôi dừng lại một chút, tay vẫn còn nắm bút, nhưng không thể tiếp tục viết. Những câu hỏi cứ xoáy mãi trong đầu tôi, nhưng chẳng có câu trả lời nào rõ ràng. Tôi không dám đối diện với sự thật, không dám thừa nhận rằng tôi yêu cô ấy. Thật sự, tôi sợ nếu nói ra, tất cả mọi thứ sẽ thay đổi, và chúng tôi sẽ không còn như trước nữa.
Nhưng rồi, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Liệu có một ngày nào đó, tôi sẽ đủ dũng cảm để nói ra tình cảm của mình? Liệu Lan có cảm nhận được sự chân thành trong trái tim tôi? Những câu hỏi ấy vẫn không có câu trả lời, nhưng tôi biết rằng một ngày nào đó, tôi sẽ phải đối diện với chúng.
Ngày hôm sau, khi tôi lại ngồi cạnh Lan trong lớp học, tôi thấy cô ấy có vẻ vui vẻ hơn bình thường. Cô ấy nói chuyện với tôi nhiều hơn, kể cho tôi nghe về những điều thú vị trong cuộc sống của cô ấy. Tôi chỉ biết lắng nghe, và mặc dù trong lòng tôi vẫn ngập tràn những cảm xúc chưa thể bày tỏ, tôi lại cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ khi được ở gần Lan.
Có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ không còn phải giấu giếm tình cảm này nữa. Và có lẽ, Lan sẽ hiểu được tình cảm mà tôi dành cho cô ấy, một tình cảm thuần khiết và chân thành. Nhưng hôm nay, tôi vẫn sẽ cứ yêu thầm, chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy từ xa, và hy vọng rằng một ngày nào đó, tất cả sẽ trở nên rõ ràng