I. Tuổi thơ khắc nghiệt
Tịch Diễn Châu sinh ra trong một gia đình danh giá, nơi thành công là thước đo duy nhất của giá trị con người. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã không có những tháng ngày vui chơi như bao đứa trẻ khác. Trong khi bạn bè tung tăng chạy nhảy dưới ánh hoàng hôn, cô lại vùi mình trong sách vở, luyện đề thi, làm thêm bài tập nâng cao.
"Con phải giỏi hơn người ta, con không thể thua kém bất cứ ai!" – Đó là câu nói quen thuộc của cha mẹ cô. Mỗi lần cô làm bài không đạt điểm tuyệt đối, ánh mắt thất vọng của cha mẹ như một lưỡi dao cứa sâu vào lòng cô, khiến cô nghẹt thở. Dần dần, Diễn Châu học cách kìm nén cảm xúc, che giấu sự mệt mỏi bằng một nụ cười gượng gạo.
II. Những lần tự tử bất thành
Lên cấp ba, áp lực ngày càng lớn. Diễn Châu không thể nhớ lần cuối cùng mình có một giấc ngủ ngon là khi nào. Mỗi ngày của cô đều là những cuộc đua không hồi kết. Cô kiệt sức. Đôi mắt cô trũng sâu, làn da tái nhợt, nhưng cô vẫn phải tiếp tục.
Năm mười bảy tuổi, Diễn Châu lần đầu tiên đứng trên sân thượng trường học, nhìn xuống con đường bên dưới. Chỉ cần bước thêm một bước, tất cả sẽ kết thúc. Một làn gió lạnh buốt quét qua, cuốn theo những giọt nước mắt mặn chát rơi khỏi khóe mắt cô. Nhưng ngay lúc đó, lời hứa năm xưa vang vọng trong tâm trí cô:
"Con sẽ làm bác sĩ thật giỏi, thật giàu có để nuôi ba mẹ."
Cô chần chừ, rồi lặng lẽ quay trở về. Nhưng từ đó, suy nghĩ về cái chết chưa bao giờ biến mất trong tâm trí cô. Mỗi lần gục ngã giữa đống sách vở, mỗi lần cảm thấy cô độc đến tột cùng, cô đều tự hỏi: "Nếu mình biến mất, có ai thực sự đau lòng không?"
III. Thành công và bi kịch
Sau nhiều năm nỗ lực, Diễn Châu đã trở thành một bác sĩ tài giỏi, có địa vị, có danh tiếng. Cô kiếm được rất nhiều tiền, đủ để cha mẹ cô sống trong nhung lụa suốt đời. Những tưởng điều đó sẽ khiến cô hạnh phúc, nhưng trái lại, cô chỉ cảm thấy trống rỗng.
Mỗi ngày, cô bước vào bệnh viện với nụ cười giả tạo, đối diện với bệnh nhân bằng sự tận tâm chuyên nghiệp, nhưng khi cánh cửa phòng làm việc đóng lại, cô chỉ còn lại với những khoảng lặng u tối. Không có ai thực sự quan tâm đến cô, không ai hỏi cô có ổn không. Cô chỉ là một cỗ máy kiếm tiền, một đứa con hoàn hảo mà cha mẹ từng mong muốn.
Một ngày nọ, cô nhìn vào gương, thấy một người phụ nữ xa lạ với đôi mắt vô hồn. Khi ấy, cô mới nhận ra rằng, cô đã đánh mất chính mình từ lâu. Cô đã sống cả cuộc đời để làm hài lòng người khác, nhưng chưa từng một lần sống vì chính mình.
IV. Bức thư tuyệt mệnh
Tối hôm đó, Diễn Châu ngồi bên bàn làm việc, cầm bút viết lá thư cuối cùng:
"Ba mẹ,
Con xin lỗi vì đã làm ba mẹ thất vọng. Con rất vui vì những năm tháng qua đã có thể mang lại cho ba mẹ cuộc sống tốt đẹp. Nhưng con mệt lắm rồi. Con không còn muốn chạy đua nữa.
Con từng nghĩ rằng nếu con có tất cả, con sẽ hạnh phúc. Nhưng con đã sai. Con chỉ là một cái bóng trống rỗng, một linh hồn lạc lõng giữa thế giới này.
Ba mẹ hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc. Đừng khóc, cũng đừng đau lòng. Hãy nhớ rằng con yêu ba mẹ rất nhiều.
Tạm biệt, Tịch Diễn Châu."
Sau khi đặt bức thư lên bàn, cô lặng lẽ lấy dao rạch lên cổ tay mình. Máu chảy xuống từng giọt, từng giọt, nhuốm đỏ cả tờ giấy trắng. Mọi thứ mờ dần, những ký ức ùa về – ánh mắt ngây thơ của cô bé ngày nào, những giấc mơ bị chôn vùi, những đêm dài cô độc.
V. Đoạn kết
Khi cha mẹ Diễn Châu nhận được tin, mọi thứ đã quá muộn. Họ ôm lấy lá thư, khóc nấc lên trong đau đớn. Họ đã có tất cả, nhưng lại đánh mất điều quý giá nhất.
Ngôi nhà rộng lớn trở nên lạnh lẽo. Không còn tiếng trách móc, không còn những lời thúc giục. Chỉ còn những tiếng nức nở nghẹn ngào của hai con người vừa nhận ra sai lầm của mình. Họ đã yêu con theo cách sai lầm nhất.
Sau cái chết của cô, những lời bàn tán nổi lên khắp nơi. Có người thương xót, có kẻ vô cảm, nhưng tất cả đều không thể thay đổi sự thật rằng, một tài năng đã vĩnh viễn ra đi.
Câu chuyện của Tịch Diễn Châu không chỉ là một bi kịch cá nhân, mà còn là lời cảnh tỉnh cho những bậc cha mẹ đang áp đặt quá nhiều kỳ vọng lên con cái. Thành công không phải là thước đo duy nhất của cuộc sống, và đôi khi, tình yêu thương quan trọng hơn bất cứ danh vọng nào.