THÍ NGHIỆM SỐ 07
---
Bệnh viện nghiên cứu bí mật – Căn phòng 07
Tiếng "tít tít" vang lên từ máy đo nhịp tim, ánh sáng lạnh lẽo từ đèn huỳnh quang phủ lên những bức tường trắng xóa. Đức Duy mở mắt. Cậu không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy một cơn nhức nhối tấn công vào não bộ.
Trên cổ tay cậu là một dãy số được khắc rõ ràng: 07.
Đầu óc trống rỗng. Không một ký ức nào còn nguyên vẹn, chỉ có sự hoảng loạn đang xâm chiếm từng thớ thịt. Cậu cố gắng gượng dậy, nhưng dây truyền dịch cùng thiết bị y tế giữ cậu lại như xiềng xích.
Cạch.
Cửa mở. Một người đàn ông bước vào.
Hắn khoác áo blouse đen—khác biệt với tất cả những bác sĩ khác. Gương mặt hắn sắc lạnh, ánh mắt sâu thẳm như một hố đen hút trọn mọi cảm xúc.
Hắn nhìn cậu.
“Cậu đã tỉnh.”
Giọng hắn trầm thấp, chậm rãi, không mang theo chút cảm xúc nào.
Đức Duy nhìn hắn, không hiểu sao cảm thấy quen thuộc.
“Anh là ai?”
Người đàn ông mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt.
“Người đã cứu cậu.”
---
1. Bỏ trốn
Cơn đau đầu mỗi lúc một dâng cao, nhưng Đức Duy không tin vào những lời của người đàn ông này. "Cứu"? Nếu đây là cứu, tại sao cậu lại bị giam giữ như một tù nhân?
Ban đêm, khi xung quanh chìm vào yên lặng, cậu thử tháo bỏ dây truyền dịch, lê bước đến cánh cửa. Một mật khẩu điện tử chặn đường, nhưng trí óc cậu mách bảo cách bẻ khóa. Những ngón tay của cậu, dù run rẩy, vẫn nhập mã số một cách chuẩn xác.
Cửa mở.
Nhưng chưa kịp bước ra, một lực mạnh mẽ kéo cậu trở lại.
Cả cơ thể bị ép chặt vào tường, hơi thở nóng rực phả lên tai.
“Cậu nghĩ mình có thể chạy trốn?”
Là hắn—người đàn ông đó.
Quang Anh.
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại chứa đựng sự áp chế tuyệt đối.
“Buông ra.” Đức Duy gằn giọng.
Quang Anh nghiêng đầu, đôi mắt đầy ý vị.
“Cậu là của tôi, 07.”
---
2. Sự thật bị che giấu
Từ khoảnh khắc đó, Đức Duy bắt đầu để ý đến những điều kỳ lạ.
Thí nghiệm ở đây không bình thường. Những người có mã số như cậu lần lượt biến mất. Cậu không nhớ gì về quá khứ, nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó sai trái.
Tại sao cậu biết cách bẻ khóa? Tại sao phản xạ của cậu nhạy bén hơn con người bình thường?
Quang Anh luôn theo dõi cậu. Dù hắn ít nói, nhưng ánh mắt hắn như muốn khóa chặt cậu vào một cái lồng vô hình.
Một đêm nọ, Đức Duy tìm được một tập tài liệu trong phòng thí nghiệm. Trong đó có một hồ sơ đặc biệt:
"DỰ ÁN ZERO. VẬT THÍ NGHIỆM 07 - CHÌA KHÓA."
Tay cậu siết chặt tờ giấy. Cậu là gì trong dự án này?
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Cậu đã thấy rồi.”
Quang Anh đứng ngay sau lưng cậu, như thể hắn chưa bao giờ rời đi.
---
3. Trò chơi săn mồi
“Là anh… đứng đầu tất cả?”
Đức Duy hỏi, mắt nhìn thẳng vào hắn.
Quang Anh không phủ nhận.
“Tại sao tôi ở đây?”
Hắn bước đến gần, ép cậu lùi sát vào bàn.
“Bởi vì cậu là của tôi.”
Đức Duy giật mình, nhưng không thể rời khỏi ánh mắt hắn.
“Cậu không cần nhớ quá khứ. Cậu chỉ cần biết—ở đây, tôi là luật lệ.”
Hắn cúi xuống, thì thầm bên tai cậu:
“Và cậu sẽ không thể thoát khỏi tôi.”
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Từ giây phút đó, Đức Duy biết rằng mình đã rơi vào một trò chơi không thể thoát ra. Một con mồi trong tay kẻ đi săn—nhưng đáng sợ hơn, cậu không chắc mình có thực sự muốn trốn thoát nữa hay không.
---
HẾT.