[HiếuAn] Vết Thương Vô Hồi
Tác giả: Châu Kiệt Luân
Hiếu: (06:12) An, anh vừa về nhà, tim anh như nặng trĩu bao âu lo. Anh không biết bắt đầu từ đâu, nhưng anh cảm thấy mọi thứ dần rối tung trong lòng. Em có đang ổn không?
An: (06:14) Anh Hiếu, em cũng cảm thấy mình chẳng còn trọn vẹn nữa. Mỗi tin nhắn anh gửi về, em lại nhớ đến những kỷ niệm đau đớn. Em đang cố gắng giữ lấy chút gì đó, nhưng… em không biết nữa.
Hiếu: (06:16) Anh nhớ lúc chúng ta còn bên nhau, mọi thứ có vẻ êm đềm, nhẹ nhàng. Nhưng giờ đây, mỗi lời nói của anh lại như mũi dao cắt vào tâm hồn em. Anh thật sự hối hận vì đã không thể kiểm soát bản thân trong những phút giây giận dữ.
An: (06:18) Hồi đó em cũng từng tin rằng chúng ta có thể vượt qua tất cả. Nhưng bạo lực, dù chỉ là lời nói, dù chỉ là những cú đập tay không ý thức, dần dần làm em mất đi niềm tin. Em đã khóc không biết bao nhiêu đêm, nhớ cả những lần anh giận dữ và những vết thương không thể nào chữa lành.
Hiếu: (06:20) Anh biết, An… Anh biết anh đã làm em tổn thương quá nhiều. Anh tự trách mình vì những lúc không biết kiểm soát cảm xúc, vì đã để cơn giận bùng phát và làm em phải chịu đựng. Anh muốn sửa chữa, nhưng em đã không thể tin vào lời anh nữa sao?
An: (06:23) Em không thể nào quên được những đêm mà em bị những lời chửi, những cú đấm vô hình – không phải lúc nào cũng có thể thấy, nhưng em cảm nhận được từng cơn bão giận dữ đó. Em từng nghĩ chúng ta sẽ có ngày bình yên, nhưng giờ đây em chỉ còn nỗi đau và nỗi sợ hãi mỗi khi nghe tiếng điện thoại rung.
Hiếu: (06:25) Anh biết lời xin lỗi bây giờ chẳng đủ để xóa tan mọi tổn thương. Anh cũng tự hỏi liệu có lẽ anh đã mất em mãi mãi rồi. Anh thề rằng anh sẽ cố gắng thay đổi, nhưng mà… anh chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa.
An: (06:28) Em đã từng mong rằng anh sẽ biết kiểm soát bản thân, rằng tình yêu của chúng ta sẽ là nơi em có thể an tâm, được che chở. Nhưng mỗi khi cơn giận bùng phát, em cảm thấy mình như đang bị tàn phá, bị dồn ép vào góc tối của nỗi cô đơn. Em không biết phải làm sao để dứt đi những vết thương cũ.
Hiếu: (06:31) Anh từng nghĩ rằng tình yêu có thể chữa lành mọi thứ, nhưng anh nhận ra rằng đôi khi tình yêu lại khiến vết thương càng sâu hơn. Anh đã cố gắng đền bù, đền bù bằng những lời hứa, bằng những nỗ lực thay đổi, nhưng em… em dường như đã không thể tha thứ cho anh nữa.
An: (06:34) Tha thứ? Em từng mong đợi điều đó, Hiếu à, nhưng những vết thương quá sâu rồi. Em nhớ từng đêm dài khi em nằm chôn mình trong bóng tối, nước mắt không ngừng rơi, và cảm giác như không có lối thoát nào. Anh từng nói “anh yêu em”, nhưng em chỉ cảm nhận được “anh làm em đau”.
Hiếu: (06:37) Anh không thể quay lại thời gian, không thể xóa hết những sai lầm đã qua. Nhưng anh mong rằng, có thể một ngày nào đó, em sẽ hiểu rằng anh cũng đau đớn khi thấy em khổ sở. Anh biết, anh đã làm sai, và điều đó không thể bù đắp được bằng lời xin lỗi.
An: (06:40) Em biết anh cũng đau đớn theo cách của anh, nhưng điều đó không giúp em giảm đi nỗi đau mà anh đã gây ra. Em cảm thấy mình như một mảnh vỡ không còn giá trị, từng lời hứa giờ chỉ còn là mảnh vỡ của quá khứ. Em cố gắng quên, nhưng chẳng bao giờ được.
Hiếu: (06:42) Anh xin lỗi, An. Anh xin lỗi vì những lần anh mất kiểm soát, vì những lời chửi rủa và hành động bạo lực khiến em phải sống trong nỗi sợ hãi. Anh biết, mỗi khi em nhắc đến những kỷ niệm ấy, em chỉ còn lại nỗi buồn khôn nguôi.
An: (06:45) Em cũng xin lỗi, Hiếu. Em xin lỗi vì đã không đủ kiên nhẫn, vì đã không dám hy vọng rằng tình yêu có thể thay đổi. Em đã cố gắng tha thứ, nhưng mỗi lần anh cơn giận bùng phát, em lại như bị chôn vùi trong nỗi đau. Em không thể chịu đựng thêm nữa.
(Một khoảng lặng dài giữa những dòng tin nhắn, nơi cả hai như chìm đắm trong quá khứ và nỗi buồn hiện tại.)
Hiếu: (06:50) Em có nhớ không, khi chúng ta ngồi bên nhau dưới ánh trăng, anh đã nói rằng “Em là ánh sáng của anh, là niềm tin khiến anh vượt qua mọi thử thách.” Anh đã tin vào lời đó, nhưng giờ đây… anh chỉ thấy mình như đang tự trừng phạt bản thân vì đã làm mất đi niềm tin ấy.
An: (06:53) Em nhớ, nhưng em cũng không thể quên được cái cảm giác lạnh lẽo khi anh cười một cách giả tạo sau những cơn giận dữ. Em cảm thấy như những lời “anh yêu em” chỉ là lời nói rỗng tuếch, khi mà hành động của anh lại nói lên điều hoàn toàn khác. Em không thể sống trong sự mâu thuẫn đó nữa.
Hiếu: (06:56) Anh biết, em. Anh biết rằng lời nói không bao giờ thay thế được hành động. Anh đã làm tổn thương em quá nhiều, và anh tự hỏi liệu có lẽ tình yêu của chúng ta giờ đã chỉ còn là những mảnh vỡ không thể ghép lại. Anh không muốn em phải chịu đựng thêm nữa, nhưng anh cũng chẳng thể tha thứ cho chính mình.
An: (06:59) Em đã nghĩ rất nhiều, Hiếu. Em đã tự nhủ rằng tình yêu sẽ là liều thuốc cho mọi nỗi đau, nhưng giờ đây em nhận ra rằng, có những vết thương không thể chữa lành. Em không biết phải sống như thế nào nữa khi mỗi ngày trôi qua đều như một trận chiến giữa nỗi nhớ và nỗi đau.
Hiếu: (07:02) Anh mong một ngày em có thể tìm được bình yên, dù có khi không phải bên anh. Anh sẽ để em đi, nếu đó là điều em muốn, để em có thể sống mà không còn cảm thấy bị tổn thương. Anh biết, có lẽ tha thứ cho nhau giờ đây chỉ còn là giấc mơ xa vời.
An: (07:05) Em cũng đã nghĩ đến điều đó. Có những lúc em tự hỏi liệu chúng ta có nên dừng lại, chấm dứt mọi thứ để mỗi người có thể tìm lại chính mình, tìm lại niềm vui đã mất. Em không muốn tiếp tục sống trong những ký ức đau đớn, nhưng em cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hiếu: (07:08) Anh không muốn ép buộc em, An. Anh biết anh đã làm tổn thương em quá nhiều, và có lẽ em cần thời gian để chữa lành. Anh sẽ tôn trọng quyết định của em, dù cho điều đó có nghĩa là chúng ta phải xa nhau mãi mãi.
An: (07:10) Em biết anh luôn nói những lời này, nhưng em không thể quên được cảm giác khi anh giận dữ, khi em cảm thấy mình bị tàn phá từng chút một. Em cần một khoảng cách để tự tìm lại bản thân, để em có thể hồi phục từ những vết thương không bao giờ lành.
Hiếu: (07:13) Anh sẽ không làm phiền em nữa, An. Anh sẽ để em tự quyết định con đường của mình. Nhưng anh mong rằng, dù chúng ta không còn bên nhau, em vẫn sẽ tìm được niềm hạnh phúc, tìm được ánh sáng giữa những bóng tối của cuộc đời.
An: (07:16) Em cũng mong vậy, Hiếu. Em xin lỗi vì đã không thể tiếp tục bên anh, vì đã không đủ sức để tha thứ cho những gì đã qua. Em mong rằng, trong những ngày sắp tới, em sẽ tìm được lối thoát khỏi nỗi đau, tìm được sự an yên mà em xứng đáng có được.
(Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc trò chuyện vang lên trong không gian tĩnh mịch của màn đêm.)
Hiếu: (07:20) Tạm biệt, An. Anh xin lỗi vì tất cả. Anh sẽ luôn nhớ em, và anh mong rằng em sẽ tìm được bình yên, dù con đường phía trước có đầy gian truân.
An: (07:22) Tạm biệt, Hiếu. Em xin lỗi vì đã không thể giữ lấy tình yêu của chúng ta. Em hy vọng, một ngày nào đó, khi em đã chữa lành hết những vết thương này, em sẽ nhớ lại những kỷ niệm đẹp và không chỉ nhớ đến nỗi đau. Em chúc anh sớm tìm được lối đi mới cho cuộc đời.
---
(Sau tin nhắn cuối, màn hình điện thoại im lặng. Cả hai, mỗi người một nơi, đều chìm trong nỗi cô đơn, trong ký ức của một tình yêu từng cháy bỏng nhưng giờ chỉ còn là những mảnh vỡ văng vãi giữa thời gian.)
---
[Một tuần sau]
Hiếu: (20:05) Anh vừa nhìn thấy một bức ảnh cũ của chúng ta – bức ảnh bên bờ biển, khi nắng vàng rọi trên mặt nước. Anh nhớ em cười, nhưng cũng nhớ cả nỗi đau khi ta mất nhau. Anh tự nhủ rằng, có lẽ đã đến lúc anh phải học cách sống lại mà không cần em bên cạnh.
An: (20:08) Em cũng thấy mình như thế, Hiếu. Những bức ảnh cũ cứ ùa về, nhắc nhở em về một thời đã qua, về những giây phút hạnh phúc lẫn nỗi đau. Em bắt đầu cố gắng quên đi, nhưng trái tim này cứ mãi in dấu những vết thương của quá khứ.
Hiếu: (20:11) Anh đã tìm đến những cuốn sách cũ, cố gắng hiểu xem liệu có cách nào để tha thứ cho chính mình, cho cả chúng ta. Anh biết rằng, anh không thể quay lại thời gian, nhưng anh hy vọng rằng, qua mỗi ngày trôi qua, anh có thể dần dần chữa lành những vết thương của lòng mình.
An: (20:14) Em cũng vậy. Em đã bắt đầu viết nhật ký, viết ra mọi cảm xúc, mọi nỗi đau để giải tỏa. Em mong rằng, qua thời gian, em sẽ tìm được lối đi mới, một lối đi không còn những tiếng thét, những cú đấm của quá khứ.
Hiếu: (20:17) Anh biết lời xin lỗi của anh bây giờ chẳng thể bù đắp được tất cả, nhưng anh hy vọng rằng em sẽ sớm tìm thấy hạnh phúc, dù là ở nơi khác, dù không còn bên anh nữa. Anh mong rằng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ chỉ còn lại những ký ức đẹp, không còn là những vết thương.
An: (20:20) Em cũng mong vậy, Hiếu. Em không đòi hỏi gì, chỉ mong rằng, dù có chia lìa, mỗi chúng ta sẽ tìm được lối sống mới, tìm được sự bình yên bên trong. Em xin lỗi vì những điều đã qua, và em hi vọng rằng, qua thời gian, em sẽ quên dần đi nỗi đau này.
(Thời gian trôi, những tin nhắn dần trở nên thưa dần. Cả Hiếu và An, dù sống trong nỗi nhớ và hối hận, vẫn từng bước tìm lại được chính mình qua những bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn.)
---
[Hai tháng sau]
Hiếu: (22:30) Anh đã gặp một người bạn cũ, người đã giúp anh nhận ra rằng không ai có thể sống mãi trong bóng tối của quá khứ. Anh bắt đầu học cách tha thứ cho chính mình, học cách chấp nhận rằng có những sai lầm mà chúng ta không thể sửa chữa. Anh biết, em cũng đang trên con đường tìm lại sự an yên của riêng em.
An: (22:35) Em cũng gặp được những người bạn tốt, những người đã lắng nghe và sẻ chia nỗi lòng em. Em dần nhận ra rằng, nỗi đau dù có lớn đến đâu, cũng sẽ qua đi theo thời gian. Em bắt đầu viết những bài thơ, cố gắng thể hiện cảm xúc của mình qua từng dòng chữ. Em nghĩ rằng, có thể qua đó, em sẽ chữa lành được những vết thương sâu trong lòng.
Hiếu: (22:38) Anh mong rằng, dù chúng ta không còn bên nhau, những kỷ niệm của chúng ta sẽ trở thành bài học, là nguồn cảm hứng cho chúng ta sống tốt hơn. Anh hy vọng rằng, em sẽ tìm được hạnh phúc thực sự, hạnh phúc không gắn liền với những cơn giận dữ và những đêm khóc lặng.
An: (22:41) Em cũng thế, Hiếu. Em mong rằng, mỗi ngày trôi qua, em sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, tự do hơn. Em sẽ luôn nhớ về anh, nhưng em không muốn để nỗi nhớ đó làm trói buộc em vào quá khứ. Em mong rằng, mỗi chúng ta sẽ tìm được một khởi đầu mới, một con đường mà tại đó, tình yêu và hạnh phúc không bị át mờ bởi những vết thương xưa cũ.
Hiếu: (22:45) Anh tin rằng, cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp chờ đợi phía trước. Anh sẽ luôn trân trọng những kỷ niệm của chúng ta, nhưng anh cũng biết rằng, để sống trọn vẹn, anh cần học cách buông tay quá khứ. Anh chúc em sớm tìm được lối đi của riêng em, và có thể một ngày nào đó, em sẽ cười thật tươi mà không còn nỗi đau.
An: (22:48) Em cũng chúc anh vậy, Hiếu. Dù cho quá khứ có đau đớn đến đâu, em mong rằng chúng ta đều sẽ tìm được ánh sáng cho riêng mình. Em cảm ơn anh vì đã từng yêu, dù cho tình yêu ấy đã làm chúng ta tổn thương sâu sắc. Em hy vọng rằng, qua thời gian, chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, và có thể quên đi những vết thương không bao giờ lành.
---
(Cuối cùng, những dòng tin nhắn dần trở nên nhẹ nhàng hơn, như những lời chia tay của quá khứ, mở ra một chương mới cho mỗi người. Dù cả hai đều mang theo nỗi buồn, nhưng qua từng bước đi, họ dần học được cách tha thứ và tự chữa lành cho chính mình.)
Trong khoảng không gian tĩnh mịch của màn đêm, câu chuyện của Hiếu và An – một mối tình đầy bạo lực, đau đớn và rối ren – dần trở thành những kỷ niệm xa vời. Dù đã từng sống trong cơn bão giận dữ và những vết thương không lời giải, giờ đây mỗi người một lối, họ đều bắt đầu tìm lại được chính mình, tìm được lối đi dẫn đến sự bình yên.
---
“Vết Thương Vô Hồi” không chỉ là câu chuyện về những cú đấm, những lời chửi cay nghiệt, mà còn là câu chuyện của nỗi đau, của sự hối hận và của những giọt nước mắt đẫm mồ hôi. Đó là câu chuyện của hai con người đã yêu, đã chấn động bởi cơn bão của cảm xúc và sau cùng phải đối mặt với chính những hậu quả của tình yêu bạo lực.
Dù cho những vết thương ấy có mãi không lành, chúng vẫn là minh chứng cho một thời đã qua – thời của những lời hứa chưa trọn vẹn, của những cơn giận dữ không thể kiểm soát, và của một tình yêu đã biến thành nỗi đau. Và trong mỗi tin nhắn cuối cùng, dù có chút đắng cay, vẫn còn đó niềm hy vọng rằng, một ngày nào đó, cả hai sẽ tìm được sự tha thứ cho chính mình và có thể sống mà không còn bị quá khứ ràng buộc.
---
Đó là câu chuyện của Hiếu và An – câu chuyện về một mối tình bạo lực, bi kịch nhưng cũng đầy tiếc nuối. Mỗi tin nhắn, mỗi lời nói của họ, dù đắng cay, cũng là một phần của quá khứ không thể nào quên, nhắc nhở rằng tình yêu, dù đẹp đến đâu, cũng có lúc phải trả giá bằng nước mắt và nỗi đau.
---
Cuối cùng, khi màn hình điện thoại im lặng sau tin nhắn chia tay, cả Hiếu và An – hai con người đã từng sống trọn vẹn trong cơn bão của cảm xúc – dần tìm thấy trong lòng mình một tia hy vọng nhỏ nhoi, một lối thoát nhẹ nhàng khỏi quá khứ. Dù con đường phía trước có còn đầy gian truân, họ đều biết rằng chỉ cần cho phép mình tha thứ, chỉ cần cho phép mình quên đi những vết thương xưa, thì có thể một ngày nào đó, họ sẽ tìm lại được sự bình yên mà họ luôn mong ước.
---
“Vết Thương Vô Hồi” – một chap chat về tình yêu bạo lực, về nỗi đau không nguôi và những lời chia tay buồn bã – sẽ mãi là một chương trong cuộc đời của Hiếu và An, một chương mà dù có làm tim họ đau đớn, nhưng cũng dạy họ bài học về sự tha thứ, về tình yêu và về khả năng sống tiếp sau những mất mát không thể khắc phục.
---
Giữa bóng tối của đêm khuya, khi tiếng mưa rơi rả rích trên cửa sổ, câu chuyện của hai con người đã từng yêu nhau đến say đắm giờ đây chỉ còn là những vết sẹo, là những ký ức đau đớn. Nhưng có lẽ, chính những ký ức đó sẽ dần mờ nhạt theo thời gian, nhường chỗ cho những ngày mới, cho những hy vọng mới, cho một cuộc sống không còn bị ràng buộc bởi nỗi đau của quá khứ.
---
Đó là bút chí của “Vết Thương Vô Hồi” – một bản giao hưởng của nỗi đau và sự hối hận, của những lời xin lỗi chưa được tha thứ và của niềm hy vọng dù mong manh nhưng vẫn còn tồn tại. Hiếu và An, dù đã chọn cho mình những con đường riêng, vẫn luôn mang theo nhau những mảnh ký ức không bao giờ phai mờ, như lời nhắc nhở rằng tình yêu, dù biến thành nỗi đau, vẫn từng là ánh sáng của một thời đã qua.
---
Và như thế, câu chuyện của họ, dù đầy bi kịch và bạo lực, cũng để lại trong lòng mỗi người một bài học quý giá – rằng đôi khi, để sống được, ta phải dám buông tay, dám tha thứ cho chính mình, và dám bắt đầu lại từ đầu, dù con tim có vết thương không bao giờ hoàn toàn lành.