[DooKiều]Đỉnh Cao Tổng Tài
Tác giả: Châu Kiệt Luân
Doo: Kiều, sáng nay anh vừa thức dậy giữa không gian xa hoa của căn biệt thự trên đồi, nhưng tâm hồn anh chẳng hề yên bình. Anh cứ nghĩ về những đêm dài bên văn phòng, khi ánh đèn thành phố phản chiếu lên những con số khổng lồ và anh tự hỏi: liệu cuộc sống của một Tổng Tài có thật sự đầy hạnh phúc không?
Kiều: Em nghe tin nhắn của anh lúc ấy, cảm giác như cả thế giới của em cũng rung chuyển theo. Em vừa ngồi trong phòng họp cao cấp của công ty, bên chiếc bàn dài bóng loáng, nhưng bên ngoài lòng em chỉ toàn là những suy tư về những gì anh vừa nói. Liệu chúng ta, với tất cả quyền lực và của cải, có thể tìm lại được niềm vui chân thật không?
Doo: Anh nhớ hồi còn trẻ, khi những giấc mơ cháy bỏng về việc thay đổi thế giới chỉ là những ý tưởng trong đầu. Giờ đây, sau bao năm gian truân, dù đã trở thành Tổng Tài của một tập đoàn đa quốc gia, anh vẫn cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng giữa dòng chảy của tiền bạc và quyền lực. Anh tự hỏi, liệu đỉnh cao của thành công có thực sự đem lại sự an ủi cho tâm hồn không?
Kiều: Em cũng từng có những giây phút như vậy, Doo à. Em nhớ khi chúng ta cùng nhau chia sẻ ước mơ, khi chúng ta tin rằng chỉ cần có nhau, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng giờ đây, sau bao nhiêu chiến thắng trên thương trường, em thấy rằng bên ngoài của cải xa hoa chỉ là lớp vỏ bọc mỏng manh che giấu những nỗi cô đơn sâu sắc. Em không biết liệu chúng ta có còn giữ được niềm tin vào chính mình hay không.
Doo: Anh đã dành cả đêm qua suy nghĩ, Kiều à. Anh nhìn ra cửa sổ từ phòng làm việc trên tầng cao nhất, ngắm nhìn ánh đèn thành phố lung linh, nhưng trong lòng chỉ thấy vô vàn câu hỏi không lời đáp. Anh tự hỏi, liệu chúng ta có thực sự hạnh phúc khi mọi thứ chỉ còn là những con số trên bảng cân đối, những hợp đồng khổng lồ, mà lại không có gì chạm đến trái tim?
Kiều: Em cũng cảm nhận được điều đó. Có những lúc em muốn bỏ hết mọi thứ, rời bỏ cả thế giới của những cuộc họp, những cuộc đàm phán gay gắt, chỉ để tìm lại chính mình. Em nhớ khi chúng ta còn trẻ, khi mọi thứ chỉ đơn giản là yêu thương, cười nói và cùng nhau mơ ước về một tương lai tươi sáng. Giờ đây, dường như trách nhiệm và áp lực của vị trí “Tổng Tài” đã lấy đi phần hồn non nớt ấy.
Doo: Anh tự nhủ rằng, chính vì có em bên cạnh, anh mới có thể vượt qua những cơn bão khó lường của cuộc sống doanh nhân. Nhưng đôi khi, trong những khoảnh khắc cô đơn giữa đêm khuya, anh tự hỏi liệu em có cảm thấy như anh không? Rằng sau ánh hào nhoáng của thành công, bên trong chúng ta vẫn ẩn chứa những vết thương không thể nào lành.
Kiều: Em đã nhiều lần cố gắng nói với anh rằng, hạnh phúc không phải nằm ở những con số hay những thương vụ lớn, mà nằm ở những giây phút giản dị bên nhau – khi anh cười, khi em cười, khi chúng ta cùng nhau quên đi hết mọi âu lo. Nhưng dường như, những lời nói ấy chỉ vang vọng trong khoảng không gian xa xôi của văn phòng hiện đại, chôn vùi dưới lớp áo của trách nhiệm.
Doo: Anh nhớ một lần, khi chúng ta còn cùng nhau đi dã ngoại, không có điện thoại, không có lịch trình bận rộn, chỉ có cỏ xanh, bầu trời trong xanh và tiếng cười của chúng ta vang vọng khắp nơi. Anh đã cảm thấy mình thực sự sống, thực sự hạnh phúc. Nhưng giờ đây, mỗi khi nhớ đến những khoảnh khắc ấy, anh lại thấy một nỗi buồn lặng lẽ tràn ngập tâm hồn, như một lời nhắc rằng, hạnh phúc thật sự đang dần xa rời chúng ta.
Kiều: Em cũng nhớ những ngày đó, Doo. Em nhớ khi chúng ta cùng nhau ngồi bên bờ sông, tay trong tay, nói về ước mơ và những điều giản dị. Nhưng rồi cuộc sống đã kéo chúng ta vào những vòng xoáy của thành công và áp lực. Em cảm thấy như một người phụ nữ bị cuốn vào dòng chảy không thể ngừng của thời gian, nơi mà mỗi quyết định kinh doanh lại càng làm em xa rời chính mình.
Doo: Anh đã cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong những thành tựu, trong những giải thưởng mà anh nhận được, nhưng chẳng có điều gì có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng anh. Anh tự hỏi, liệu thành công có thật sự là tất cả? Hay rằng, ở đâu đó trong lòng chúng ta, vẫn còn tồn tại niềm khát khao được yêu thương, được hiểu và được sống trọn vẹn?
Kiều: Em cũng tự hỏi điều đó, Doo. Có những lúc, em ước rằng có thể quay lại thời gian, quay lại những ngày tháng khi tình yêu của chúng ta còn nguyên vẹn, khi mọi thứ chỉ đơn giản là cùng nhau mơ ước và cùng nhau cười. Nhưng giờ đây, dường như mọi thứ đã đổi thay, và em chỉ cảm thấy mình càng ngày càng bất lực trước những gì không thể kiểm soát.
Doo: Anh biết, vị thế Tổng Tài không chỉ đem lại quyền lực, mà còn là gánh nặng khổng lồ. Anh phải đối mặt với những quyết định khó khăn, với những cuộc đàm phán mà đôi khi khiến anh cảm thấy mình như bị xé nát từng mảnh. Và trong giây phút đó, anh chỉ ước rằng có em bên cạnh, để em có thể an ủi, để em có thể nhắc nhở anh về những điều giản dị mà anh đã từng yêu thương.
Kiều: Em luôn mong rằng, dù cho mọi thứ có thay đổi đến đâu, chúng ta vẫn giữ được chút nào hình bóng của con người đã từng yêu thương và mơ ước. Nhưng áp lực của công việc, của danh vọng đôi khi lại khiến em cảm thấy như mình mất dần đi bản sắc. Em không biết mình còn là Kiều như xưa hay chỉ là một cái tên trong danh sách các Tổng Tài khổng lồ nữa.
Doo: Anh hiểu cảm giác đó, Kiều à. Anh cũng từng tự hỏi liệu, sau bao năm chiến đấu trên thương trường, liệu anh còn nhận ra được chính mình hay không. Mỗi khi nhìn vào gương, anh thấy mình như một người đàn ông giàu có, quyền lực, nhưng lại trống rỗng trong tâm hồn. Anh tự hỏi, liệu những thành tựu ấy có thực sự mang lại hạnh phúc, hay chỉ là những chiếc bóng mờ của một quá khứ đã qua.
Kiều: Em đã cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong những cuốn sách, trong những bài diễn thuyết truyền cảm hứng, nhưng dường như, mỗi lời khuyên chỉ càng làm em thêm cảm thấy đơn côi. Em tự hỏi, liệu có ai đó đã từng trải qua những điều tương tự không, liệu có ai có thể hiểu được nỗi cô đơn của một người Tổng Tài giữa biển cả của thành công và áp lực.
Doo: Anh đã gặp nhiều người, Kiều ạ, nhưng có lẽ, không ai hiểu được sâu sắc như chúng ta. Chúng ta đã từng chia sẻ với nhau không chỉ những chiến thắng, mà còn cả những thất bại, những lúc lòng trĩu nặng bởi nỗi bất lực. Anh nhớ những đêm dài chúng ta cùng nhau ngồi trên ban công, nhìn ra thành phố rực rỡ, nhưng bên trong, lại chỉ có nỗi nhớ và cảm giác trống trải.
Kiều: Em nhớ những khoảnh khắc đó, Doo. Em nhớ khi anh nắm lấy tay em và nói: “Dù có thế nào, chúng ta vẫn cùng nhau vượt qua.” Lúc ấy, em tin rằng chỉ cần có nhau, mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhưng giờ đây, mỗi khi nghe lại lời ấy, em lại cảm thấy như lời hứa ấy đã mất đi ý nghĩa, như thể chúng ta đang dần xa rời con người mà chúng ta từng là.
Doo: Anh tự nhủ rằng, có lẽ, giữa lòng thành công và danh tiếng, chúng ta đã đánh mất đi giá trị cốt lõi của chính mình. Anh từng ước mơ về một ngày mà khi rời khỏi văn phòng, anh có thể tìm lại được cảm giác tự do, cảm giác được sống trọn vẹn như những ngày xưa. Nhưng giờ đây, giữa những cuộc họp không hồi kết và những cuộc đàm phán căng thẳng, anh chỉ còn lại cảm giác bất lực và mệt mỏi.
Kiều: Em cũng vậy, Doo. Em tự hỏi liệu có bao giờ em được sống thật sự theo ý mình, hay chỉ mãi mãi là một cái tên, một con số trong danh sách của các Tổng Tài. Em đã từng mơ về một cuộc sống giản dị, nơi mà em có thể cười thật lòng mà không phải lo lắng về những hợp đồng hay những quyết định kinh doanh khốc liệt. Nhưng bây giờ, mọi thứ dường như chỉ còn lại những khoảng cách vô hình giữa con người và thành công.
Doo: Anh biết, Kiều. Anh đã cố gắng để thay đổi, để tìm lại bản thân giữa những con số và biểu đồ kinh doanh, nhưng dường như mỗi lần anh cố gắng, nỗi bất lực lại càng cuốn anh xuống sâu hơn. Anh cảm thấy như mình đang lạc lõng trong một mê cung vô tận, không còn lối ra. Anh tự hỏi, liệu có bao giờ chúng ta được giải thoát khỏi sự áp đặt của chính bản thân mình?
Kiều: Em cũng đã nhiều lần tự hỏi điều đó, Doo. Em nhớ những lúc trước đây, khi chúng ta chỉ nghĩ đến nhau, chỉ nghĩ đến những điều giản dị như ánh nắng ban mai, tiếng cười rộn rã. Nhưng giờ đây, mỗi khi em mở điện thoại, em lại thấy những tin nhắn đầy áp lực, những lời nói chỉ là những con số và thống kê. Em cảm thấy trái tim mình càng ngày càng lạnh lẽo, như thể đã mất đi hơi ấm của sự yêu thương.
Doo: Anh tự hỏi liệu, trong số tất cả những thành tựu anh đạt được, liệu có điều gì đó thực sự có thể thay thế được niềm tin, tình yêu và hạnh phúc không? Anh cảm thấy bất lực khi nghĩ rằng, dù anh có sở hữu cả thế giới, nhưng nếu không có em, thì tất cả chỉ là bóng ma của những ước mơ đã qua.
Kiều: Em cũng từng nghĩ như vậy, Doo. Em luôn mong rằng, tình yêu của chúng ta sẽ là thứ mà không bao giờ bị ảnh hưởng bởi số phận, bởi những thử thách của thương trường. Nhưng giờ đây, giữa những cơn mưa đêm và những ánh đèn thành phố lấp lánh, em chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và bất lực. Em tự hỏi, liệu có bao giờ em sẽ được sống một cuộc đời thật sự do mình lựa chọn, hay chỉ là những bước đi bấp bênh theo dòng chảy của số phận.
Doo: Anh không có câu trả lời nào cho những câu hỏi đó, Kiều ạ. Anh chỉ biết rằng, giữa bao la của sự bất lực, anh vẫn mong một ngày được tìm lại được ánh sáng, được cảm nhận lại niềm vui của cuộc sống như xưa. Anh ước rằng, có thể, dù chỉ một lần, chúng ta sẽ cùng nhau quên đi tất cả, quên đi những áp lực, những trách nhiệm, và chỉ để trái tim tự do bay bổng theo những giấc mơ.
Kiều: Em cũng ước điều đó, Doo. Em nhớ khi chúng ta cùng nhau đi dã ngoại, không có điện thoại, không có lịch trình bận rộn, chỉ có thiên nhiên bao la và những tiếng cười không lời. Em ước rằng, chúng ta có thể quay lại thời điểm đó, nơi mà chỉ có niềm tin và yêu thương mới là điều duy nhất tồn tại.
Doo: Anh biết rằng, để sống được, chúng ta phải học cách buông bỏ. Nhưng đôi khi, buông bỏ lại là điều khó khăn nhất, khi mà mỗi ký ức, mỗi khoảnh khắc bên nhau đều như những vết sẹo không thể nào xóa nhòa. Anh không biết liệu có thể nào quên đi, hay chỉ có thể sống chung với nỗi đau này mãi mãi.
Kiều: Em cũng không biết, Doo. Em chỉ biết rằng, hiện tại, em cảm thấy mình quá mệt mỏi để chiến đấu thêm nữa. Em mong rằng, một ngày nào đó, em sẽ tìm được cách để chữa lành những vết thương này, để em có thể đứng dậy và sống thật với chính mình, dù cho những ký ức đau thương vẫn còn đó như một phần của quá khứ.
(Khoảnh khắc im lặng kéo dài, như thể cả hai đều chìm đắm trong cơn bão của suy tư và nỗi bất lực.)
Doo: Kiều, anh xin lỗi vì tất cả. Anh xin lỗi vì đã không thể là người mà em luôn mong đợi, vì đã để cho những áp lực và trách nhiệm làm mất đi niềm tin của em. Anh biết lời xin lỗi bây giờ chẳng đủ để xóa tan mọi tổn thương, nhưng anh hy vọng rằng, dù có thế nào, em sẽ tìm được bình yên cho riêng mình.
Kiều: Em xin lỗi, Doo. Em xin lỗi vì đã không thể cùng anh vượt qua được những khó khăn, vì đã để cho nỗi đau chiếm lấy trái tim. Em không biết liệu chúng ta có thể quay lại như xưa, hay chỉ có thể là những kỷ niệm nhạt nhòa trong quá khứ. Em mong rằng, qua thời gian, em sẽ học được cách tha thứ cho chính mình và tìm được con đường dẫn đến hạnh phúc.
Doo: Anh nghĩ rằng, có lẽ giờ đây, chúng ta cần một khoảng cách để mỗi người có thể tự chữa lành. Anh sẽ để em đi, để em tìm lại chính mình, và anh cũng sẽ cố gắng học cách buông bỏ quá khứ. Dù cho mỗi bước đi có khiến anh thêm nặng trĩu, anh tin rằng, chỉ cần có thời gian, chúng ta sẽ dần dần tìm được ánh sáng.
Kiều: Em cũng nghĩ vậy, Doo. Em sẽ dành thời gian cho riêng mình, để em có thể nhìn nhận lại tất cả, để em có thể hiểu rằng, dù mọi thứ có trở nên bất lực đến đâu, em vẫn còn khả năng thay đổi. Em mong rằng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ chỉ nhớ đến nhau với những nụ cười, không còn là những giọt nước mắt đau đớn.
Doo: Tạm biệt, Kiều. Anh xin lỗi vì tất cả, và anh hy vọng rằng, dù chúng ta không còn bên nhau, em sẽ tìm được con đường của riêng mình, tìm được niềm vui trong cuộc sống dù cho có lúc cảm thấy bất lực. Anh sẽ luôn nhớ về những kỷ niệm của chúng ta, nhưng giờ đây, anh cần phải bước tiếp.
Kiều: Tạm biệt, Doo. Em xin lỗi vì đã không thể giữ lấy tất cả, và em hy vọng rằng, trong những ngày tới, em sẽ tìm được sức mạnh để sống một cuộc đời mới, một cuộc đời không còn bị ràng buộc bởi nỗi đau của quá khứ. Em chúc anh sớm tìm lại được niềm tin, và cảm ơn vì những kỷ niệm, dù chúng đã biến thành những vết thương không bao giờ lành.
(Sau tin nhắn cuối cùng, màn hình điện thoại im lặng, như thể từng con chữ đã buông tay kể lời chia tay của hai con người từng cùng nhau bước qua bão tố của cuộc đời.)
---
(Hai tuần sau, trong một buổi chiều mờ sương, Dương gửi tin nhắn cho Kiều một lần nữa.)
Doo: Kiều, anh đã bắt đầu đọc những cuốn sách về tâm lý, về cách tha thứ và tự chữa lành. Anh biết rằng, bất lực có thể là một phần của cuộc sống, nhưng anh cũng tin rằng, nếu cho phép bản thân được yếu đuối một chút, thì cũng sẽ có ngày, anh sẽ tìm lại được sức sống của mình. Anh vẫn nhớ những lời em từng nói, rằng dù có thế nào, em cũng muốn chúng ta tìm lại được ánh sáng trong chính tâm hồn.
Kiều: Em cũng đã bắt đầu viết nhật ký, ghi lại mọi cảm xúc của mình. Em nhận ra rằng, mặc dù nỗi đau vẫn còn đó, nhưng có lẽ, qua từng dòng chữ, em có thể dần dần chữa lành. Em vẫn nhớ lời anh nói, rằng tình yêu có thể là nguồn động viên giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách. Nhưng bây giờ, em chỉ mong rằng, mỗi ngày, em có thể sống thật với chính mình, dù có lúc cảm thấy bất lực.
Doo: Anh hy vọng rằng, qua thời gian, chúng ta sẽ hiểu được rằng, mỗi người đều có quyền được sống, được yêu thương, dù cho có những vết sẹo không bao giờ tan. Anh mong rằng, những kỷ niệm của chúng ta sẽ không còn là gánh nặng, mà chỉ là một bài học quý giá về cách sống và yêu thương.
Kiều: Em tin rằng, dù con đường phía trước còn dài và gập ghềnh, em sẽ tìm thấy được chút ánh sáng, dù chỉ là từ những ký ức xưa cũ. Em cảm ơn anh vì đã từng cùng em trải qua, dù có đau đớn, nhưng cũng đã cho em biết thế nào là yêu thương và cảm nhận được giá trị của cuộc sống.
Doo: Anh sẽ luôn nhớ về em, Kiều. Dù cho chúng ta giờ đây không còn bên nhau, nhưng anh mong rằng, mỗi khi em nhìn lại, em sẽ thấy rằng chúng ta đã từng cố gắng, đã từng yêu thương một cách chân thành. Hãy sống thật với chính mình, tìm lại niềm tin, và biết rằng, trong mỗi bước đi, có thể có những vết thương, nhưng cũng có những ánh sáng dẫn lối.
Kiều: Em chúc anh sớm tìm lại được hạnh phúc của riêng mình, Doo. Em hy vọng rằng, qua thời gian, em cũng sẽ học được cách tha thứ cho bản thân, cách buông bỏ quá khứ để mở ra một chương mới cho cuộc đời. Em cảm ơn vì tất cả, vì những kỷ niệm đẹp lẫn đau đớn, vì đã từng là một phần của con người em.
(Tin nhắn cuối cùng vang lên, như lời khẳng định cho sự chia ly nhưng cũng là khởi đầu cho một chương mới, nơi mà mỗi người đều sẽ tìm lại được ánh sáng, dù có lúc bất lực nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng.)
---
“Đỉnh Cao Tổng Tài” – Chap của Doo và Kiều – không chỉ là câu chuyện của những con số, những hợp đồng khổng lồ, mà còn là hành trình tìm kiếm niềm tin, tìm kiếm bản ngã giữa cuộc sống của những người đứng đầu. Dù họ đã từng cùng nhau chinh phục đỉnh cao của thành công, nhưng cũng chẳng tránh khỏi những khoảnh khắc bất lực, những vết sẹo sâu trong tâm hồn. Và qua từng dòng tin nhắn, qua từng lời chia sẻ, họ đã học được rằng, chỉ cần cho phép mình được yếu đuối, được thừa nhận nỗi đau, thì cũng sẽ có ngày, mỗi người một lối, sẽ tìm lại được sức sống và bắt đầu một cuộc đời mới.
Dù con đường phía trước có đầy thử thách, dù bóng tối của danh vọng có lúc khiến trái tim trở nên lạnh lẽo, Doo và Kiều vẫn để lại dấu ấn của một thời đã qua – thời của tình yêu, của khát khao được sống thật và của những giấc mơ không bao giờ tắt. Và dù họ có rẽ sang hai hướng khác nhau, ký ức về những ngày ấy, về những khoảnh khắc họ cùng nhau chiến đấu và cùng nhau cười, sẽ mãi là minh chứng cho một tình yêu đã từng cháy bỏng, dù cho cuối cùng phải chịu đựng nỗi đau và sự bất lực.
Đó chính là câu chuyện của “Đỉnh Cao Tổng Tài” – câu chuyện của hai con người với tất cả của cải vật chất, nhưng lại luôn khao khát tìm kiếm giá trị thật sự của cuộc sống. Và qua đó, họ dạy cho chính mình rằng, thành công không chỉ là những gì ta có, mà còn là khả năng sống, khả năng yêu thương và khả năng tha thứ cho chính mình.
---
Và như thế, khi màn hình điện thoại cuối cùng im lặng sau những tin nhắn chia tay, Doo và Kiều – dù không còn chung một con đường – vẫn để lại cho nhau một thông điệp cuối cùng:
Doo: Hãy sống thật với chính mình, Kiều. Dù bất lực có thể bao quanh ta, nhưng hãy luôn tìm kiếm ánh sáng, tìm lại niềm tin trong từng trái tim.
Kiều: Em sẽ cố gắng, Doo. Em chúc anh luôn tìm được niềm hạnh phúc thực sự, và dẫu chúng ta không còn bên nhau, thì ký ức của chúng ta sẽ mãi là minh chứng cho một thời đã từng yêu và được yêu.
---
“Đỉnh Cao Tổng Tài” – Chap của Doo và Kiều – khép lại, như lời chia tay của quá khứ và khởi đầu cho những hành trình mới, nơi mà mỗi người đều có thể tìm lại được bản ngã, tìm lại được sức sống và viết nên câu chuyện của riêng mình.