Tokyo vào đêm, những ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu xuống mặt đường ẩm ướt, tạo nên một khung cảnh vừa hoa lệ vừa lạnh lẽo. Kudou Shinichi đứng trước quán Café Poirot, bàn tay trong túi áo khoác siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Một tháng trước, cậu đã đặt một hộp chocolate đen trên quầy bar của quán cà phê này, trước khi rời đi mà không nói một lời. Đó không phải là một lời tỏ tình trực tiếp, nhưng là tất cả dũng khí mà cậu có thể gom góp được.
Thế nhưng, Amuro không có bất kỳ hồi đáp nào. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi.
Lần đầu tiên trong đời, Shinichi cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Có lẽ cậu đã đánh giá sai về mối quan hệ giữa hai người. Có lẽ Amuro chưa từng nghĩ đến cậu theo cách đó. Hoặc tệ hơn—có lẽ anh đã hiểu rõ tình cảm của cậu, nhưng chọn cách im lặng để từ chối.
Nếu là vậy… hôm nay cậu đến đây để làm gì?
Shinichi cười tự giễu, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
---
Quán vắng khách. Chỉ có ánh đèn vàng ấm áp hắt lên bóng lưng quen thuộc của người đàn ông đứng sau quầy.
Amuro không ngạc nhiên khi thấy cậu. Anh đặt ly cà phê xuống, ngước mắt nhìn lên, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu hình bóng của Shinichi.
“Em đến rồi.”
Shinichi cười nhạt. “Chẳng lẽ anh không ngờ tới?”
Amuro im lặng một chút, rồi thở dài. “Anh đã chờ.”
Câu trả lời khiến tim Shinichi khựng lại một nhịp.
“Chờ?” Cậu nhíu mày, những cảm xúc bị đè nén suốt một tháng qua bỗng nhiên bùng nổ. “Chờ để làm gì? Một tháng qua, anh không hề liên lạc với em. Không một tin nhắn, không một lời giải thích.”
Cậu siết chặt nắm tay. “Nếu không có ý định đáp lại, vậy ít nhất cũng nên từ chối rõ ràng. Để em không phải ngu ngốc tự huyễn hoặc suốt một tháng qua.”
Amuro nhìn cậu chăm chú, trong mắt có thứ gì đó phức tạp hơn cả áy náy hay hối hận.
“Anh không muốn từ chối.” Anh nói khẽ. “Nhưng cũng không dám nhận lấy.”
Shinichi bật cười, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy trống rỗng. “Nghe thật giống một lời biện hộ.”
“Có lẽ vậy.” Amuro gật đầu. “Nhưng Shinichi… em nghĩ anh sợ điều gì nhất?”
Shinichi im lặng.
Amuro không đợi câu trả lời. Anh bước ra khỏi quầy, từng bước chậm rãi tiến lại gần, cho đến khi khoảng cách giữa họ chỉ còn lại một hơi thở.
“Anh sợ nếu chấp nhận tình cảm này, một ngày nào đó, em sẽ gặp nguy hiểm vì anh. Anh sợ tình cảm của chúng ta sẽ trở thành điểm yếu của em, hoặc tệ hơn—trở thành điểm yếu của anh.”
Shinichi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Amuro. Trong đôi mắt ấy, cậu nhìn thấy sự đấu tranh, sự do dự… và cả thứ tình cảm đã vượt qua ranh giới giữa tình bạn từ lâu.
Cậu đã đau khổ suốt một tháng qua chỉ vì sự do dự này.
“Anh thực sự nghĩ…” Giọng cậu trầm xuống, mang theo chút run rẩy. “Em sẽ vì những điều đó mà lùi bước sao?”
Amuro không đáp. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, Shinichi đã không chờ đợi thêm nữa.
Cậu nghiêng người tới, chạm môi vào môi anh.
Không phải một nụ hôn dịu dàng, cũng không mang theo sự do dự. Nó là câu trả lời, là khẳng định, là tất cả những điều mà lời nói không thể diễn đạt.
Amuro khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rồi anh nhanh chóng đáp lại. Một tay anh ôm lấy gáy Shinichi, kéo cậu lại gần hơn, nụ hôn trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn.
Một tháng xa cách, một tháng tự dày vò nhau, tất cả đều tan biến trong khoảnh khắc này.
Khi cả hai rời khỏi nhau, hơi thở vẫn còn chưa ổn định, Amuro khẽ cười, giọng khàn đi một chút.
“Anh đoán là… anh không thể trốn tránh được nữa rồi.”
Shinichi cũng bật cười, trong mắt không còn sự lạnh lẽo của lúc đầu. “Anh chưa từng có cơ hội ngay từ đầu.”
Amuro nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. Sau đó, anh với tay lấy một hộp quà đặt trên quầy bar, nhẹ nhàng đưa cho Shinichi.
“Anh vốn định đưa nó sớm hơn.” Anh nói. “Nhưng lại không biết có nên hay không.”
Shinichi mở hộp ra. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng tinh tế, ánh sáng phản chiếu trên bề mặt trơn nhẵn.
Cậu ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Amuro. “Anh—”
“Không phải cầu hôn.” Amuro bật cười, rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. “Nhưng là một lời hứa. Nếu em không ghét bỏ… anh muốn ở bên em.”
Shinichi nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, rồi lại nhìn Amuro. Trong lòng cậu, thứ cảm xúc hỗn loạn suốt một tháng qua cuối cùng cũng hóa thành một dòng nước ấm áp, chảy qua từng ngóc ngách trong tim.
Cậu không nói gì, chỉ siết chặt tay Amuro, như một lời khẳng định.
Valentine Trắng năm nay, cuối cùng cũng có câu trả lời trọn vẹn.