[TàiAn] Ngày Thường
Tác giả: Châu Kiệt Luân
Tài:
(08:15) Chào em, sáng nay anh vừa thức dậy với cơn mưa rơi bên ngoài. Anh cảm thấy hơi ảm đạm, vì dạo này công việc càng ngày càng bận rộn, mà anh chẳng có nhiều thời gian cho chính mình. Em dậy chưa?
An:
(08:17) Chào anh, em dậy rồi. Em cũng cảm thấy buồn bã vậy, đặc biệt là khi nghe tin về đợt cắt giảm nhân sự ở bộ phận của em. Dạo này em cảm thấy áp lực nặng nề, nhưng vẫn cố gắng giữ tinh thần. Anh ăn sáng chưa?
Tài:
(08:20) Anh ăn xong rồi. Anh uống cà phê đen như thường, nhưng không khí ngoài kia ướt át làm anh cảm thấy như mọi thứ đều trôi qua quá nhanh. Anh nhớ hồi còn trẻ, khi mỗi sáng thức dậy là một niềm vui mới. Bây giờ, chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi và căng thẳng.
An:
(08:23) Em cũng vậy. Em cố gắng cười với mọi thứ, nhưng đôi khi cảm giác áp lực công việc và cuộc sống khiến em không còn biết phải làm sao. Em muốn có lúc được nghỉ ngơi, được lắng nghe chính bản thân mình.
Tài:
(08:27) Anh cũng tự hỏi liệu chúng ta có đang sống theo đúng những gì mình mong đợi không. Chúng ta luôn đuổi theo thành công, tiền bạc, danh tiếng, nhưng có lẽ chúng ta lại quên đi những điều nhỏ bé làm nên niềm hạnh phúc. Anh nhớ những ngày xưa, khi chỉ cần một cuộc hẹn cà phê đơn giản, anh và em có thể nói chuyện suốt buổi sáng, cười nói vui vẻ mà chẳng lo nghĩ về tương lai.
An:
(08:30) Em nhớ những ngày đó, Tài ạ. Khi mà mọi thứ đều đơn giản, khi mà em cảm thấy hạnh phúc chỉ vì được bên cạnh anh. Giờ đây, mỗi khi gặp nhau, dường như chúng ta chỉ nói về công việc, những số liệu, những dự án. Em thật sự nhớ những câu chuyện vô tư của ngày xưa.
---
Sau khi bắt đầu ngày làm việc, cả hai dần chuyển sang những tin nhắn liên quan đến công việc và cảm xúc cá nhân…
---
Tài:
(10:05) Anh vừa có một cuộc họp kéo dài. Thật khó để anh tập trung khi mà dãy con số và báo cáo cứ đè nặng lên tâm trí. Anh tự hỏi, liệu có phải chúng ta đang đánh mất giá trị con người mình chỉ vì cố gắng thành công trong một hệ thống đầy áp lực này không?
An:
(10:08) Em cũng trải qua cảm giác tương tự. Trong phòng họp của em, mọi người chỉ quan tâm đến doanh số, lợi nhuận, chỉ cần con số tăng lên. Đôi khi, em cảm thấy bản thân như một chiếc máy tính, chỉ biết tính toán và xử lý thông tin mà chẳng còn chút linh hồn nào. Em muốn được lắng nghe, được chia sẻ những cảm xúc thật của mình với ai đó.
Tài:
(10:12) Anh nhớ hồi còn trước kia, khi chúng ta cùng nhau làm việc, chỉ cần một câu chuyện cười hay một lời động viên cũng đủ để làm tan biến mệt mỏi. Giờ đây, giữa hàng trăm email và cuộc họp không hồi kết, anh cảm thấy mình như đang mất dần khả năng giao tiếp, mất dần niềm tin vào con người.
An:
(10:15) Đúng vậy. Em thấy mình cứ như bận rộn với việc “điều hành” bản thân thay vì được sống một cuộc sống trọn vẹn. Em cố gắng ghi nhớ lời anh từng nói: “Hạnh phúc không nằm ở những gì ta có, mà nằm ở cách ta cảm nhận cuộc sống.” Nhưng đôi khi, thật khó để nhớ lời đó giữa những áp lực của ngày mới.
---
Giữa giờ nghỉ trưa, Tài và An tìm đến nhau qua tin nhắn để chia sẻ những suy tư cá nhân…
---
Tài:
(12:05) Anh vừa ăn trưa tại quán ăn gần văn phòng. Thực đơn hôm nay chỉ là những món ăn đơn giản, nhưng anh vẫn cảm thấy… gì đó trống rỗng. Anh tự hỏi, liệu chúng ta có thể tìm lại được niềm vui của những ngày xưa, khi mà mỗi bữa ăn đều là dịp để cùng nhau cười nói, chia sẻ những điều bất ngờ của cuộc sống?
An:
(12:08) Em cũng vừa ăn trưa. Em chọn món salad, cố gắng ăn uống lành mạnh để giữ gìn sức khỏe giữa những giờ làm việc căng thẳng. Nhưng em nhận ra, dù ăn gì, em vẫn cảm thấy thiếu đi điều gì đó – có lẽ là sự ấm áp của một cuộc trò chuyện thật lòng, của một cái ôm thật chặt. Em nhớ khi chúng ta cùng nhau ăn trưa, chỉ cần cười đùa, nói về những câu chuyện giản dị, em đã cảm thấy cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tài:
(12:12) Anh cũng nhớ những khoảnh khắc đó. Giờ đây, mỗi khi anh nhìn vào đĩa ăn, anh chỉ thấy hình ảnh của những con số, của những báo cáo kinh doanh. Anh cảm thấy như mình đã đánh mất đi phần “con người” giữa bộn bề của công việc. Anh muốn tìm lại được chính mình, tìm lại được cảm giác sống thật sự.
An:
(12:15) Em tin rằng, dù cuộc sống hiện tại có bận rộn và áp lực, chúng ta vẫn có thể tìm ra cách để sống sao cho ý nghĩa hơn. Em đã bắt đầu thử viết nhật ký, ghi lại những suy nghĩ, những cảm xúc của mình. Có lẽ, qua từng dòng chữ, em sẽ tìm lại được bản ngã của chính mình, tìm lại được niềm vui trong những điều nhỏ bé.
---
Buổi chiều trôi qua, những tin nhắn giữa Tài và An trở nên sâu sắc hơn, phản ánh nỗi cô đơn và khát khao tìm lại chính mình giữa áp lực cuộc sống…
---
Tài:
(15:30) Anh vừa nhận được cuộc gọi từ đối tác lớn, và sau cuộc nói chuyện đó, anh cảm thấy mình như vừa bị “đấm vào lòng” bởi những lời chỉ trích khắt khe. Anh tự hỏi, liệu thành công có thực sự là tất cả? Hay rằng, bên ngoài của cải và danh tiếng chỉ là lớp vỏ mỏng manh, trong khi bên trong ta lại chẳng còn trọn vẹn những giấc mơ non trẻ?
An:
(15:33) Em cũng từng trải qua cảm giác đó. Đôi khi, sau một cuộc họp căng thẳng, em cảm thấy như mọi thứ chỉ là những con số vô nghĩa, những con số không thể nói lên được niềm hạnh phúc của em. Em tự hỏi, liệu có bao giờ em sẽ được sống theo cách mà em thực sự mong muốn, hay chỉ mãi là một người phụ nữ trong hệ thống, bị cuốn vào vòng xoáy của trách nhiệm và áp lực.
Tài:
(15:37) Anh nghĩ rằng, trong sâu thẳm, chúng ta vẫn còn khao khát được yêu thương theo cách thật sự – không phải là những lời nói suông hay những con số trên báo cáo, mà là những phút giây chân thành, khi mà chúng ta có thể chia sẻ với nhau những ước mơ, những nỗi buồn và cả những niềm vui giản dị nhất. Anh nhớ khi chúng ta cùng nhau ngồi bên nhau, chỉ cần nói những câu chuyện cười, cả bầu không khí dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.
An:
(15:40) Em cũng nhớ. Em nhớ những ngày tháng không còn những cuộc họp căng thẳng, không còn những áp lực của danh tiếng. Em nhớ khi chỉ cần được nghe tiếng anh kể chuyện, hay nhìn thấy nụ cười của anh, em cảm thấy thế giới này trở nên ấm áp hơn, nhẹ nhàng hơn. Em mong rằng, dù cho mọi thứ có thay đổi, chúng ta vẫn có thể giữ được phần hồn non nớt đó.
---
Khi hoàng hôn buông xuống, Tài và An dần chuyển sang tin nhắn mang tính chất riêng tư, nơi họ bộc lộ cảm xúc chân thật về tương lai và những hy vọng giản dị…
---
Tài:
(18:05) Tối nay, anh chỉ muốn em biết rằng, dù cho ngày mai có mang lại bao nhiêu áp lực, dù cuộc sống có làm cho anh cảm thấy mệt mỏi đến đâu, anh vẫn mong rằng chúng ta sẽ tìm lại được chút nào niềm vui giản dị của những ngày xưa. Anh ước mơ rằng, có thể một ngày nào đó, khi bớt đi những gánh nặng của công việc, chúng ta sẽ có thể ngồi lại bên nhau, chia sẻ từng câu chuyện đời thường, từng niềm vui nho nhỏ.
An:
(18:10) Em cũng ước như vậy, Tài à. Em mong rằng, mỗi khi mệt mỏi và chán nản, em sẽ nhớ rằng tình yêu của chúng ta không chỉ là những con số hay những hợp đồng. Nó còn là những lời hứa đã trao nhau, là những kỷ niệm ngọt ngào mà em sẽ luôn trân trọng. Em hy vọng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm lại được cảm giác ấy – cảm giác được sống trọn vẹn, được yêu thương không cần điều kiện.
Tài:
(18:14) Anh biết rằng, những lời này nghe có vẻ mơ mộng, nhưng đôi khi, chính những ước mơ nhỏ bé ấy lại là liều thuốc giúp anh vượt qua mọi khó khăn. Anh tự nhủ rằng, dù ngoài kia có bão giông, chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ luôn tìm thấy lối ra – lối dẫn đến một tương lai mà ta có thể sống thật với chính mình.
An:
(18:18) Em sẽ luôn cố gắng, Tài. Em biết rằng, mỗi ngày trôi qua, dù có lúc buồn, có lúc hối hận vì những điều đã qua, nhưng em vẫn mong rằng, qua thời gian, em sẽ tìm lại được chính mình, tìm lại được niềm tin vào những điều tốt đẹp. Em trân trọng những lời anh nói, và em biết rằng, dù cho cuộc sống có làm em đau lòng, em vẫn luôn có anh để cùng nhau bước tiếp.
---
Khi đêm xuống, không khí trở nên yên tĩnh hơn, và Tài cùng An chuyển sang những tin nhắn cuối ngày, nơi họ gửi gắm những lời chúc và hy vọng cho ngày mới…
---
Tài:
(21:00) Anh sắp về nhà, trên đường về, anh nhìn thấy những ánh đèn vàng lung linh của thành phố, và anh tự nhủ rằng, dù cho ngày mai có thể đầy khó khăn, anh sẽ cố gắng tìm được chút niềm vui nhỏ nhoi. Anh mong rằng, em cũng sẽ có một đêm ngon giấc, và mỗi giấc mơ của em sẽ là một tia sáng dẫn lối cho ngày mới.
An:
(21:05) Em cảm ơn anh, Tài. Em cũng vừa tắt máy tính, ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm. Em hy vọng rằng, qua từng giấc mơ, em sẽ tìm được chút niềm an ủi, chút sức mạnh để đứng dậy vào ngày mai. Em chúc anh luôn giữ được niềm tin, và rằng, dù chúng ta không thể kiểm soát mọi thứ, chúng ta vẫn có thể lựa chọn cách để sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Tài:
(21:08) Anh mong rằng, dù con đường phía trước có gập ghềnh, chúng ta sẽ luôn nhớ rằng, hạnh phúc không nằm ở những điều to lớn, mà nằm ở những điều giản dị – một cái ôm, một nụ cười, một lời nói chân thành. Anh sẽ luôn nhớ về những kỷ niệm ấy, và anh hy vọng rằng, qua từng ngày trôi qua, chúng ta sẽ tìm lại được chính mình.
An:
(21:11) Em cũng vậy, Tài. Em tin rằng, dù cuộc sống có đầy rẫy những thử thách, chỉ cần chúng ta biết tìm về bên nhau, biết dành chút thời gian cho những điều giản dị, thì niềm vui và hạnh phúc sẽ luôn hiện hữu. Em sẽ giữ mãi những ký ức đẹp của chúng ta, như một viên ngọc quý giữa bao la của thời gian.
---
Cuối cùng, khi màn hình điện thoại dần im lặng, Tài và An gửi cho nhau lời chia tay nhẹ nhàng của buổi tối, như một lời hứa rằng ngày mai, dù có bao nhiêu khó khăn, họ sẽ tiếp tục bước đi với niềm tin và hy vọng…
---
Tài:
(21:15) Tạm biệt em, An. Anh mong rằng, khi bình minh đến, cả hai chúng ta sẽ tìm được chút nào ánh sáng, chút nào hy vọng cho tương lai. Hãy sống thật với chính mình, em nhé.
An:
(21:18) Tạm biệt, Tài. Em sẽ cố gắng, em sẽ giữ lấy niềm tin và yêu thương bản thân. Em cảm ơn anh vì đã luôn là chỗ dựa, là người luôn nhắc em nhớ rằng, dù có bao nhiêu khó khăn, tình yêu giản dị của chúng ta vẫn có thể dẫn lối. Em chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình.
---
*“Ngày Thường của Tài và An” khép lại như lời thì thầm của đêm khuya, để lại cho hai trái tim những suy tư về cuộc sống hiện thực – những giây phút giữa công việc, áp lực và những ước mơ giản dị. Dù cho cuộc đời có bận rộn và những trách nhiệm đè nặng, ký ức về những khoảnh khắc bên nhau, về những lời chia sẻ chân thành sẽ mãi là nguồn động viên giúp họ sống tiếp, dù chỉ là trong những tin nhắn nhỏ giọt nhưng chứa đựng cả niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn.
Giữa muôn vàn thử thách của cuộc sống hiện đại, Tài và An dần học được rằng hạnh phúc không chỉ nằm ở những thành công rực rỡ hay những con số khô khan, mà còn ở những phút giây giản dị – khi được cùng nhau cười, cùng nhau chia sẻ và cùng nhau ước mơ về một tương lai mà ở đó, tình yêu chân thành và niềm tin vào cuộc sống vẫn luôn hiện hữu