Quân và Mai gặp nhau vào một buổi chiều mùa thu, khi những chiếc lá vàng rơi lác đác, bay lượn trong gió như những cánh bướm lạc lối. Hai con người, hai thế giới khác nhau, nhưng trong khoảnh khắc ấy, họ dường như đã tìm thấy một sự kết nối không lời. Quân là một chàng trai điềm tĩnh, sống nội tâm và luôn dành phần lớn thời gian để suy nghĩ về tương lai. Mai, ngược lại, là cô gái sôi nổi, đầy nhiệt huyết và luôn tìm kiếm niềm vui trong những điều đơn giản. Họ gặp nhau trong một buổi tiệc do bạn bè chung tổ chức, những câu chuyện bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt, rồi nhanh chóng kết nối thành một sự thân quen lạ lùng.
Mỗi lần nhìn vào mắt Mai, Quân cảm thấy như thế giới này chỉ còn lại hai người họ. Cảm giác ấy làm anh thổn thức, bối rối nhưng cũng đầy lạ lẫm. Quân không phải là người dễ bộc lộ cảm xúc, nhưng Mai khiến anh cảm thấy như mình có thể bỏ qua tất cả những gì thuộc về bản thân, chỉ để ở gần cô. Đôi khi, Quân tự hỏi liệu có phải mình đang quá vội vàng trong cảm xúc của mình, nhưng mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Mai, anh lại quên đi tất cả những lo lắng.
Còn Mai, trong những lần trò chuyện cùng Quân, cô cảm nhận được sự bình yên mà anh mang lại. Anh không vội vã, không khiến cô phải lo lắng về điều gì. Cả hai, dần dần, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Mai có thể thấy trong ánh mắt Quân một sự quan tâm vô cùng chân thành, điều mà cô đã tìm kiếm từ rất lâu. Cô cảm nhận được rằng anh là người hiểu cô nhất, không cần nói nhiều nhưng luôn biết cách để cô cảm thấy an toàn và yêu thương. Nhưng một cảm giác mơ hồ, một nỗi lo sợ lạ lùng, cứ theo dõi Mai mỗi ngày. Liệu tình yêu này có đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách mà cuộc sống đặt ra? Liệu tình yêu này có kéo dài mãi mãi, hay chỉ là một mối quan hệ ngắn ngủi như một giấc mơ thoáng qua?
Những câu hỏi ấy cứ xoáy vào đầu Mai. Cô yêu Quân, nhưng cũng sợ rằng tình yêu này không đủ sâu sắc để đi lâu dài. Mai hiểu rằng mình không thể tiếp tục sống trong một mối quan hệ mà không có sự chắc chắn về tương lai. Và những lo lắng ấy ngày càng lớn lên trong lòng cô. Cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì phải giấu những suy nghĩ của mình, những câu hỏi không lời mà cô không dám thổ lộ. Dù rằng cô yêu Quân rất nhiều, nhưng Mai biết rằng cô cần phải giải thoát cho chính mình, không thể mãi mãi lẩn tránh những câu hỏi về tương lai.
Một buổi chiều, khi mùa thu dần nhường chỗ cho mùa đông, Mai gọi Quân ra ngoài, dưới mái hiên nhỏ nơi họ thường xuyên trò chuyện. Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ, nhưng trong lòng Mai lại đầy rẫy những cảm xúc lẫn lộn. Cô nhìn vào đôi mắt Quân, và lòng cô như đau đớn khi thấy sự lo lắng, sự quan tâm dâng lên trong đó.
“Quân à,” Mai bắt đầu, giọng cô nghẹn ngào. “Em... em nghĩ chúng ta cần dừng lại.”
Những lời này như một nhát dao cắt vào trái tim Quân. Anh đứng lặng đi, không biết phải làm gì, phải nói gì. Cảm giác trống rỗng trào lên trong lồng ngực, khiến anh không thở nổi. Quân nhìn Mai, cố gắng tìm kiếm một lý do, nhưng những lời giải thích vẫn chưa đến, và chỉ có sự im lặng bao phủ. Anh yêu cô rất nhiều, nhưng không thể chối bỏ được sự thật rằng có gì đó không ổn, có gì đó đang dần mờ nhạt trong tình yêu này.
Mai tiếp tục nói, giọng cô vỡ ra, từng chữ như khó khăn lắm mới thốt lên: “Em không thể tiếp tục như vậy. Em cần phải tìm lại chính mình. Em không thể mang đến cho anh sự chắc chắn, và em không muốn anh phải đợi mãi một điều gì đó không rõ ràng. Anh xứng đáng có một người yêu anh trọn vẹn, không phải một ai đó đang lạc lối như em.”
Mỗi lời nói của Mai như một nhát dao cắt vào Quân. Anh muốn giữ cô lại, muốn nói với cô rằng anh sẽ chờ, sẽ làm mọi thứ để giúp cô tìm lại chính mình. Nhưng Quân biết, tình yêu không phải là thứ có thể níu giữ bằng sự đam mê hay hy vọng. Đó là một cảm giác tự do và sự chấp nhận. Quân, dù đau đớn, nhưng hiểu rằng anh không thể và không nên giữ Mai lại nếu trái tim cô đã không còn ở bên anh.
“Em không cần phải giải thích,” Quân cuối cùng nói, giọng anh yếu ớt, như mất đi sức mạnh. “Anh hiểu mà, Mai. Anh chỉ muốn em hạnh phúc.”
Mai gật đầu, mắt cô rưng rưng. Cô quay đi, những bước chân cô nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu. Quân đứng đó, tay vẫn cầm chiếc ô mà cô đã đưa cho anh lần cuối. Trái tim anh như vỡ vụn, nhưng anh cũng biết rằng, không phải tình yêu nào cũng kéo dài mãi mãi. Có những điều phải để cho đi, để người ta có thể sống cuộc sống của riêng mình.
Mưa vẫn rơi, lạnh lẽo và vô tình, như những gì mà Quân cảm nhận được trong lòng mình. Anh không hận Mai, chỉ là nỗi buồn dần dần trở thành một phần của anh, như một kỷ niệm đẹp mà anh phải học cách sống chung với nó. Thời gian trôi qua, Quân không quên được Mai, nhưng anh cũng không tìm cách giữ chặt những gì đã qua. Mối tình ấy, dù đẹp, nhưng quá ngắn ngủi. Nó giống như một cơn gió mùa thu, thổi đến rồi vụt đi, để lại một sự tiếc nuối không thể lấp đầy.
Quân dần học cách yêu thương một cách tự do, học cách để trái tim mình có thể đón nhận tình yêu mới, dù đó không phải là Mai. Nhưng trong sâu thẳm trái tim anh, Quân biết rằng tình yêu ấy sẽ mãi là một phần không thể nào phai nhòa.