Mưa rơi xối xả trên mái hiên cũ kỹ của ngôi nhà nhỏ nằm chênh vênh bên triền đồi. Tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng gió rít qua kẽ lá, tạo nên một bản giao hưởng hoang dại mà cô đơn. Linh ngồi co ro trên chiếc ghế gỗ, đôi mắt đượm buồn nhìn ra màn mưa trắng xóa. Cô vừa rời thành phố về đây, một nơi mà cô hy vọng sẽ giúp mình quên đi những vết thương lòng còn đang rỉ máu.
Cánh cửa chợt bật mở, một bóng dáng cao lớn bước vào, áo sơ mi ướt sũng dính chặt vào cơ thể rắn rỏi. Đó là Phong, người đàn ông sống cách nhà cô vài trăm mét, một kẻ ít nói nhưng đôi mắt luôn ánh lên sự sắc sảo khó tả. Anh đặt chiếc ô rách xuống sàn, nước nhỏ tong tỏng thành vũng.
"Trời mưa to quá, tôi thấy đèn nhà cô sáng nên ghé qua xem thử," anh lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng pha chút ngập ngừng.
Linh mỉm cười nhạt, cố giấu đi cảm giác bối rối khi ánh mắt anh vô tình lướt qua cô. Cô chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng và quần short, vốn là bộ đồ ngủ thoải mái nhất trong những ngày cô tự nhốt mình trong căn nhà này.
"Cảm ơn anh. Tôi ổn, chỉ là… không ngờ mưa lại lớn thế này."
Phong gật đầu, không nói thêm. Anh bước tới gần lò sưởi đã tắt, lấy vài thanh củi khô trong góc nhà và bắt đầu nhóm lửa. Những tia sáng cam đỏ dần bùng lên, hắt bóng lên gương mặt góc cạnh của anh.
Linh lặng lẽ quan sát, bất giác bị cuốn hút bởi đôi tay rắn chắc, những đường gân nổi rõ khi anh cẩn thận xếp củi. Có điều gì đó ở anh khiến cô thấy an toàn, nhưng đồng thời cũng làm trái tim cô rung lên từng nhịp lạ lùng.
"Ngồi gần đây đi, lạnh lắm," Phong quay lại, ánh mắt dừng trên người cô lâu hơn bình thường. Linh khẽ gật đầu, kéo chiếc ghế lại gần lò sưởi. Hơi ấm lan tỏa, nhưng cô vẫn cảm nhận được cái lạnh từ cơn mưa thấm qua từng kẽ gỗ của ngôi nhà.
"Nhà anh cũng gần đây, sao không về mà lại ghé qua?" Linh hỏi, cố gắng phá tan bầu không khí im lặng.
Phong cười khẽ, nụ cười hiếm hoi làm mềm đi vẻ cứng rắn trên gương mặt anh. "Tôi không yên tâm. Một cô gái như cô, sống một mình ở nơi heo hút này… lỡ có chuyện gì thì sao?"
Linh cúi đầu, đôi má ửng hồng. Lời nói của anh giản dị, nhưng lại chạm vào một góc sâu thẳm trong lòng cô, nơi mà cô đã cố chôn vùi sự cô đơn suốt thời gian qua. Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ngọn lửa nhảy múa.
Mưa vẫn rơi, không có dấu hiệu ngừng lại. Phong đứng dậy, cởi chiếc áo sơ mi ướt át, để lộ cơ thể săn chắc bên dưới lớp áo ba lỗ mỏng manh. Linh bất giác quay mặt đi, tim đập thình thịch. Anh treo áo lên một chiếc móc gần lò sưởi, rồi ngồi xuống cạnh cô, gần hơn lúc trước. Hơi thở của anh phả ra trong không khí lạnh, mang theo mùi hương gỗ thoang thoảng từ cơ thể vừa ướt mưa.
"Đừng ngại," anh nói, giọng trầm xuống. "Tôi không có ý gì đâu."
Nhưng ánh mắt anh lại nói điều ngược lại. Linh cảm nhận được sự nóng rực trong cái nhìn ấy, như thể nó đang thiêu đốt cô từ bên trong. Cô cắn môi, cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy đã phản bội cảm xúc thật sự của cô.
"Phong…" cô thì thầm, không biết mình định nói gì. Chỉ là cái tên ấy bật ra, như một lời mời gọi vô thức.
Anh nghiêng người tới gần hơn, hơi thở ấm áp phả lên gò má cô. "Nếu cô không muốn, cứ nói. Tôi sẽ dừng lại."
Linh không nói gì. Cô chỉ khẽ nhắm mắt, để mặc cho cảm giác đang dâng trào trong lòng dẫn dắt. Phong hiểu ý, bàn tay rắn rỏi của anh chậm rãi chạm vào má cô, ngón cái vuốt nhẹ như thể đang vẽ lại từng đường nét trên gương mặt cô. Đầu ngón tay anh thô ráp, nhưng lại mang đến một cảm giác dịu dàng kỳ lạ.
Cô ngả đầu vào lòng bàn tay anh, hơi thở bắt đầu dồn dập. Phong cúi xuống, đôi môi anh chạm nhẹ vào trán cô, rồi từ từ trượt xuống sống mũi, để lại những vệt nóng ấm trên làn da lạnh giá của cô. Linh khẽ rùng mình, đôi tay vô thức bám lấy vai anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo mỏng.
"Em lạnh không?" anh hỏi, giọng khàn đi vì kìm nén.
Linh lắc đầu, nhưng cơ thể cô lại run lên khi môi anh tìm đến môi cô. Nụ hôn đầu tiên nhẹ nhàng, như thử xem cô có kháng cự hay không. Nhưng khi cô đáp lại, anh lập tức siết chặt vòng tay, kéo cô sát vào người mình. Nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, đôi môi anh nóng bỏng, đầy chiếm hữu. Linh cảm nhận được lưỡi anh khéo léo len lỏi, cuốn lấy cô trong một vũ điệu vừa dịu dàng vừa dữ dội.
Bàn tay anh luồn qua mái tóc dài của cô, giữ chặt để kéo đầu cô ngửa ra sau, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Anh rời môi cô, chuyển sang hôn dọc theo đường xương quai xanh, từng nụ hôn ẩm ướt để lại dấu đỏ mờ trên làn da cô. Linh bật ra một tiếng rên khe khẽ, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay anh.
"Phong… đừng…" cô thì thầm, nhưng giọng nói không mang chút sức lực nào để ngăn cản.
Anh ngẩng lên, ánh mắt tối lại vì dục vọng. "Đừng cái gì?" anh hỏi, giọng trầm đến mức làm cô run rẩy.
Linh không trả lời, chỉ kéo anh lại gần hơn. Phong hiểu ý, bàn tay anh trượt xuống lưng cô, luồn qua lớp áo mỏng để chạm vào làn da trần ấm áp. Những ngón tay thô ráp của anh di chuyển chậm rãi, khám phá từng đường cong trên cơ thể cô. Linh thở gấp, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa kích thích khiến cô không thể kiểm soát được mình.
Anh đẩy cô nằm xuống chiếc thảm nhỏ trước lò sưởi, ánh lửa hắt lên khuôn mặt cô, làm đôi mắt cô lấp lánh như hai vì sao. Phong cúi xuống, hôn lên ngực cô qua lớp áo, hơi thở nóng bỏng xuyên qua vải mỏng khiến cô cong người lên vì nhạy cảm. Anh kéo áo cô lên, để lộ làn da trắng mịn và chiếc áo lót ren mỏng manh. Đôi tay anh không vội vã, mà từ tốn vuốt ve, như thể đang thưởng thức một món quà quý giá.
Linh cắn môi, cố kìm nén những âm thanh đang chực trào ra từ cổ họng. Nhưng khi bàn tay anh luồn xuống dưới, chạm vào nơi nhạy cảm nhất, cô không thể chịu nổi nữa. Một tiếng rên thoát ra, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà nhỏ.
"Em đẹp quá…" Phong thì thầm, giọng anh khàn khàn như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa trong lòng. Anh cúi xuống, đôi môi thay thế bàn tay, hôn lên từng inch da thịt của cô. Linh nắm chặt lấy tóc anh, cơ thể run rẩy dưới sự tấn công dịu dàng nhưng mãnh liệt ấy.
Mưa vẫn rơi ngoài kia, nhưng trong căn nhà nhỏ, chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng rên khe khẽ và tiếng củi cháy tí tách. Phong cởi bỏ lớp áo cuối cùng trên người cô, để lộ cơ thể trần trụi trước ánh lửa. Anh ngắm nhìn cô, ánh mắt chứa đựng cả sự say mê lẫn khao khát không thể kìm nén.
"Em có chắc không?" anh hỏi, giọng run run như thể đang cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng.
Linh không nói, chỉ kéo anh xuống, để cơ thể anh đè lên cô. Cô cảm nhận được sức nặng của anh, sự rắn rỏi của cơ bắp hòa quyện với làn da nóng bỏng. Phong hôn cô lần nữa, sâu hơn, mạnh mẽ hơn, trong khi bàn tay anh giữ chặt hông cô, dẫn dắt cô vào một nhịp điệu mà cả hai không thể dừng lại.
Cơ thể họ quấn lấy nhau, hòa quyện trong hơi ấm của ngọn lửa và sự ẩm ướt của cơn mưa bên ngoài. Mỗi chuyển động của anh đều mạnh mẽ nhưng không thô bạo, như thể anh muốn khắc sâu từng khoảnh khắc này vào tâm trí cô. Linh ôm chặt lấy anh, móng tay cào nhẹ lên lưng anh, để lại những vệt đỏ mờ. Tiếng rên của cô hòa cùng tiếng thở gấp của anh, tạo nên một bản hòa âm đầy nguyên thủy.
Khi cả hai chạm đến đỉnh cao, Linh cảm giác như cơ thể mình tan ra, hòa vào anh trong một khoảnh khắc ngập tràn cảm xúc. Phong gục xuống bên cạnh cô, hơi thở vẫn chưa ổn định. Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt như sợ cô sẽ tan biến cùng cơn mưa ngoài kia.
"Em ổn chứ?" anh hỏi, giọng dịu dàng hơn bao giờ hết.
Linh gật đầu, nép sát vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh hòa cùng tiếng mưa rơi. Cô không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng ngay lúc này, trong vòng tay anh, cô cảm thấy mình đã tìm thấy một nơi để thuộc về.
Mưa dần tạnh, để lại sự tĩnh lặng bao trùm ngôi nhà nhỏ. Chỉ còn lại hai con người, quấn quýt lấy nhau, như thể thế giới ngoài kia không còn tồn tại.