**Mùa Hạ Về Có Em**
Mùa hạ năm ấy, tôi gặp em giữa những ngày tháng rực rỡ nhất của tuổi trẻ.
Em xuất hiện như một làn gió mát giữa cái nóng oi ả của mùa hè, với mái tóc ngắn khẽ bay nhẹ theo từng cơn gió và đôi mắt lấp lánh như nắng sớm. Em không thuộc về nơi này, chỉ đến thăm bà ngoại một mùa hè rồi sẽ rời đi, nhưng điều đó không ngăn được tôi thích em ngay từ lần đầu tiên.
Những ngày tháng trôi qua trong sự vô tư của tuổi trẻ. Tôi và em rong ruổi khắp cánh đồng làng, cùng nhau leo lên đồi ngắm hoàng hôn, rồi ngồi bên bờ sông, ngâm chân xuống làn nước mát và kể cho nhau nghe những câu chuyện không đầu không cuối.
Em bảo em thích mùa hè, vì đó là mùa của những chuyến đi, của những cuộc gặp gỡ và những kỷ niệm đáng nhớ. Còn tôi, từ ngày có em, mùa hạ không chỉ là những cơn gió nóng, những buổi trưa rực nắng hay tiếng ve kêu inh ỏi nữa. Mùa hạ trở thành mùa của nụ cười, của những ánh mắt dịu dàng, và của một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim.
Nhưng mùa hè không kéo dài mãi. Ngày em rời đi, nắng vẫn vàng như những ngày trước, nhưng trong mắt tôi, nó không còn rực rỡ nữa. Em đứng đó, cười nhẹ và vẫy tay chào tạm biệt. “Hẹn gặp lại vào một mùa hè nào đó nhé!” – em nói, rồi bước lên chuyến xe xa dần.
Mùa hạ vẫn trở lại mỗi năm, mang theo những kỷ niệm của chúng tôi. Nhưng mùa hạ năm ấy, có em, có nụ cười trong trẻo và những ngày tháng thanh xuân đẹp đẽ, mãi mãi là mùa hạ rực rỡ nhất trong lòng tôi.