Tác Giả:Lawhe
---
Từ ngày An biến mất khỏi cõi gác mộng, bầu trời giấc mơ cũng đổi thay. Người gác mới – một cô gái tên Vân – được giao nhiệm vụ canh giữ những mảnh mộng còn dang dở mà An để lại.
Vân tò mò về Linh. Một người bình thường, sao lại khiến một người gác mộng phá luật?
Cô tìm đến giấc mơ của Linh. Không còn nước mắt, không còn bóng hình xưa. Chỉ là một cô gái đứng giữa đồng hoa, mỉm cười, nói:
– Em biết anh không thể ở lại, nhưng em ổn rồi. Cảm ơn vì đã quay lại một lần.
Vân hiểu… Linh chưa quên, nhưng cô đã học cách sống cùng với kỷ niệm.
Tối hôm đó, khi Vân trở về nơi lưu giữ ký ức của các người gác mộng cũ, cô tìm thấy một chiếc hộp nhỏ mang tên “An.” Bên trong là những mảnh giấc mơ dang dở, những nụ cười, ánh mắt, và… một đoạn thư ngắn:
"Nếu có ai tiếp nối tôi, hãy nói với cô ấy rằng, cô ấy đã từng là ánh sáng duy nhất trong đêm dài của tôi."
Vân khẽ mỉm cười. Cô biết… tình yêu của một người gác mộng, đôi khi không cần hồi đáp, chỉ cần đủ thật lòng.
Và cứ thế, những giấc mơ vẫn được vá lại, từng chút một, bởi một người gác mộng mới. Nhưng trong mỗi giấc mơ bình yên, có một làn gió lướt qua—vẫn là anh, An, dõi theo ở một nơi khác.
---