Vương Quốc Bóng Tối
Tác giả: YUN
CHƯƠNG 1: CÁNH CỬA CỦA VẬN MỆNH
“Chào mừng ngươi, kẻ lạc lối giữa hai thế giới.”
Linh cảm thấy cả người như bị kéo xuống vực sâu. Cô không nhớ mình đã đến đây bằng cách nào. Một giây trước, cô vẫn còn đứng trên cây cầu gần nhà, gió nhẹ thổi qua mái tóc, ánh đèn thành phố phản chiếu xuống dòng nước. Nhưng giờ đây…
Cô đang đứng giữa một vùng đất hoang tàn. Bầu trời đen kịt, bị xé toạc bởi những tia sét màu tím. Không khí lạnh lẽo đến mức từng hơi thở của cô như đóng băng. Xung quanh là những tàn tích đổ nát, những ngọn tháp bị vặn xoắn như thể chúng từng bị một thế lực khổng lồ bóp nát.
Đây không phải thế giới của cô.
“Có ai không?” Linh lên tiếng, nhưng chỉ có tiếng vọng đáp lại.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên ngay phía sau.
“Ngươi... không thuộc về nơi này.”
Cô giật mình quay lại. Một người đàn ông khoác áo choàng đen, khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ bạc, đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Ngươi là ai?” Linh lùi lại một bước.
“Ta mới là người nên hỏi câu đó.”****"Làm thế nào ngươi có thể vượt qua cánh cổng cấm?"
Cánh cổng cấm? Linh không hiểu ông ta đang nói gì. Cô chỉ biết rằng mình không thuộc về nơi này, và cô cần tìm cách quay về. Nhưng trực giác mách bảo cô rằng... điều đó sẽ không dễ dàng.
Bởi vì ngay lúc này, từ phía xa, những cái bóng kỳ dị đang trườn tới.
Chúng không phải con người.
Chúng có những cặp mắt đỏ rực, những bộ móng dài như lưỡi dao, và tiếng rít khiến sống lưng Linh lạnh buốt.
Và chúng đang nhắm thẳng vào cô.
BẦU TRỜI BỖNG GẦM RÚ. Những cặp mắt đỏ rực di chuyển nhanh hơn, những bóng đen bò sát mặt đất như những con thú săn mồi. Linh cứng người, tim đập loạn nhịp. Đây không phải mơ.
Cô có thể cảm nhận từng hơi thở của những sinh vật đó, những chiếc răng nhọn hoắt ẩn hiện khi chúng gầm gừ.
“Chạy đi.”
Giọng nói lạnh lùng từ người đàn ông đeo mặt nạ vang lên.
“Hả?” – Linh chưa kịp phản ứng thì…
ẦM! Một con quái vật lao đến, móng vuốt sượt qua vai cô, để lại một vết cắt rách toạc áo. Cô hét lên, vội lùi lại.
“Ta bảo chạy!” – Người đàn ông vung tay. Một luồng sáng đen bùng lên, đánh bật con quái vật ra xa. Nhưng chúng không dừng lại. Những con khác bắt đầu lao đến.
Linh quay đầu bỏ chạy.
Mặt đất dưới chân gồ ghề, những tàn tích vỡ vụn cản đường cô. Những sinh vật kia bám đuổi sát nút, những tiếng rít ghê rợn vang lên sau lưng.
Cô không thể chết ở đây. Cô còn chưa biết nơi này là đâu!
Bất ngờ, một con quái vật nhảy xổ tới, móng vuốt vung lên.
“Aaaa—!”
SHHHH! Một đường kiếm lóe lên.
✨ ẦMMM!
Con quái vật bị cắt làm đôi. Máu đen phun trào. Linh đứng sững, trân trối nhìn người đàn ông đeo mặt nạ. Thanh kiếm trong tay hắn đang phát sáng, tỏa ra những ký hiệu kỳ lạ.
Hắn liếc cô, giọng trầm thấp. “Ta cứu ngươi không phải vì lòng tốt. Ngươi có thứ gì đó... mà bọn chúng thèm khát.”
Linh kinh ngạc. “Thứ gì?”
Hắn im lặng một lúc, rồi chỉ lên ngực cô.
Trái tim cô… đang phát sáng. 🔥
“Ngươi... mang trong mình huyết thống của Thần.”
Chương 2: HUYẾT THỐNG CỦA THẦN
“Huyết thống của Thần?”
Linh sững người, mắt mở to nhìn người đàn ông đeo mặt nạ. Cô muốn phản bác, muốn phủ nhận, nhưng ánh sáng từ ngực cô vẫn rực lên, như một nhịp đập sống động.
Người đàn ông siết chặt thanh kiếm. “Nếu ngươi thực sự mang dòng máu đó, thì nơi này sẽ không để ngươi rời đi dễ dàng.”
“Tôi chẳng hiểu gì cả!” Linh lùi lại, giọng cô lạc đi vì sợ hãi.
Những con quái vật xung quanh vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Chúng lùi lại trong bóng tối, quan sát cô, như thể e ngại ánh sáng phát ra từ cơ thể cô.
“Hãy nói cho tôi biết! Đây là đâu? Tôi là ai? Và tại sao tôi lại có thứ này?”
Người đàn ông chậm rãi tháo mặt nạ ra.
Dưới lớp kim loại lạnh lẽo là một gương mặt góc cạnh, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao, mái tóc bạc lòa xòa. Anh ta trông không quá lớn tuổi, nhưng ánh mắt lại chứa đựng một sự từng trải của hàng thế kỷ.
“Ta là Kẻ Canh Giữ.” Giọng anh ta trầm thấp. “Nhiệm vụ của ta là bảo vệ cánh cổng ngăn cách hai thế giới. Và ngươi—ngươi không thuộc về nơi này.”
“Nơi này là đâu?”
“Vương quốc Evernight.”
✨ Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua. Bầu trời tối đen, nhưng ở phía xa, những tòa thành đổ nát vẫn còn sừng sững giữa màn đêm.
“Evernight…?” Linh lẩm bẩm, cảm giác một cái gì đó quen thuộc lóe lên trong đầu.
“Nó từng là vương quốc của Thần Linh.” Giọng Kẻ Canh Giữ trầm xuống. “Nhưng rồi lời nguyền giáng xuống. Evernight bị giam cầm trong bóng tối vĩnh hằng, và mọi thứ bị lãng quên.”
Linh cảm thấy tim mình đập mạnh. Một ký ức mơ hồ trỗi dậy—những hình ảnh rời rạc, một giọng nói xa xăm gọi tên cô giữa bóng tối.
“Tại sao tôi lại ở đây?”
Kẻ Canh Giữ nhíu mày. “Chỉ có hai khả năng.”
“Một—ngươi là kẻ thừa kế cuối cùng của vương triều đã diệt vong.”
“Hai—ngươi là kẻ được chọn để phá vỡ lời nguyền.”
✨ Linh nín thở.
Và rồi, mặt đất dưới chân cô đột nhiên rung chuyển.
Một thứ gì đó… đang thức tỉnh.
Mặt đất rung chuyển dữ dội. Những viên đá từ tàn tích rơi xuống, những vết nứt lan rộng trên nền đất như những con rắn bò trườn. Một luồng khí lạnh bốc lên từ sâu dưới lòng đất, kéo theo những tiếng thì thầm ma quái vang vọng trong không trung.
💀 “Chuyện gì đang xảy ra?!” Linh hét lên, cố giữ thăng bằng khi mọi thứ xung quanh như đang sụp đổ.
👁 Kẻ Canh Giữ không đáp, ánh mắt anh ta tối sầm lại. “Chúng đã nhận ra sự hiện diện của ngươi.”
“Chúng? Chúng là ai?” Linh hoảng loạn hỏi.
🚀 Nhưng cô không cần phải đợi lâu để biết câu trả lời.
✨ Từ những vết nứt trên mặt đất, những thực thể kỳ dị trườn ra. Chúng có hình dạng méo mó, nửa làn khói đen, nửa là xương thịt vặn vẹo. Những đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào cô, đầy khao khát và thù hận.
💀 “Lũ Ma Hồn.” Kẻ Canh Giữ lầm bầm. “Lời nguyền của Evernight đã giam giữ chúng hàng ngàn năm. Nhưng máu của ngươi… đã đánh thức chúng.”
🔥 “Tôi không làm gì cả!” Linh lắc đầu, lùi lại theo bản năng.
👁 Nhưng trái tim cô vẫn phát sáng rực rỡ, nhịp đập của nó hòa vào từng đợt rung chuyển của thế giới này. Cô có thể cảm thấy nó—một sợi dây vô hình đang kết nối cô với Evernight, như thể cô đã từng thuộc về nơi này từ rất lâu trước khi cô được sinh ra.
💥 ẦM!
Một con Ma Hồn lao tới, móng vuốt đen kịt chém thẳng xuống!
Linh nhắm mắt theo phản xạ— nhưng cú đánh không bao giờ chạm tới cô.
KENGGG!
Một lưỡi kiếm chặn đứng đòn tấn công.
✨ Kẻ Canh Giữ đứng chắn trước mặt cô, thanh kiếm của anh ta phát ra ánh sáng đỏ rực. Anh ta liếc nhìn Linh, giọng nói lạnh băng. “Nếu ngươi không muốn chết, thì hãy nhớ kỹ: ngươi không còn là con người bình thường nữa.”
Linh cảm thấy tim mình đập mạnh hơn.
Bản năng mách bảo cô rằng cô không thể tiếp tục chạy trốn.
Cô phải chiến đấu.
Nhưng làm thế nào?
Đột nhiên, một ký ức bùng nổ trong tâm trí cô.
✨ Một giọng nói xa xăm vang lên từ sâu trong tâm trí cô—một giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
“Ngươi mang trong mình huyết thống của Evernight. Hãy triệu hồi sức mạnh của chính ngươi.”
Triệu hồi…?
Chương 3: NGỌN LỬA THỨC TỈNH
Những con Ma Hồn gào thét, lao đến từ mọi hướng. Kẻ Canh Giữ vung kiếm, chém xuyên qua lớp khói đen của chúng, nhưng cứ mỗi lần một con bị hạ, một con khác lại trồi lên từ bóng tối.
Linh vẫn đứng sững, trái tim cô đập loạn xạ.
“Ngươi mang trong mình huyết thống của Evernight. Hãy triệu hồi sức mạnh của chính ngươi.”
✨ Giọng nói trong tâm trí cô vang vọng lần nữa.
Nhưng làm thế nào? Cô không biết cách chiến đấu, càng không biết gì về phép thuật.
Một con Ma Hồn lao đến, móng vuốt vươn ra—
“LINH, CÚI XUỐNG!” Kẻ Canh Giữ hét lên.
Bản năng khiến cô ngã xuống đất ngay trước khi một lưỡi kiếm đỏ rực vung tới, chém đôi con quái vật ngay trước mặt cô. Máu đen bắn tung tóe, nhưng không kịp chạm vào người cô trước khi bốc hơi trong không khí.
“Ngươi còn định đứng đó bao lâu nữa?” Kẻ Canh Giữ trừng mắt nhìn cô. “Ngươi muốn sống thì phải đánh trả.”
Nhưng làm sao cô có thể?
Ngay lúc đó, một ngọn lửa xanh bùng lên từ bàn tay cô.
✨ Linh đông cứng. Cô không hề làm gì, nhưng ngọn lửa đó cứ rực cháy, như thể nó đã luôn chờ đợi để được đánh thức.
Những con Ma Hồn gầm rú, lùi lại trong sợ hãi.
Kẻ Canh Giữ liếc nhìn cô, ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên. “Ngươi đã thức tỉnh.”
Nhưng Linh không còn nghe thấy anh ta nữa.
Một luồng ký ức bùng nổ trong tâm trí cô.
✨ Cô thấy một vương quốc tráng lệ, với những tòa thành dát vàng chạm đến bầu trời. Cô thấy những con người khoác áo choàng xanh, điều khiển những ngọn lửa thần thánh. Cô thấy một nữ hoàng với đôi mắt như biển sâu, đứng trên ngai vàng… và rồi tất cả bị nhấn chìm trong bóng tối.
Cô thấy chính mình—đứng giữa những tàn tích của vương quốc đã mất.
Và rồi, cô hiểu.
✨ Evernight không chỉ là một vương quốc. Nó là một phần của cô. Và cô là người cuối cùng còn mang dòng máu của nó.
Móng vuốt của Ma Hồn vung tới—
Và lần này, Linh không chạy trốn.
Cô vươn tay ra, và ngọn lửa Evernight bùng lên mạnh mẽ.
Ngọn lửa Evernight bùng lên trong tay Linh. Nó không giống bất kỳ ngọn lửa nào cô từng thấy—không đỏ, không cam, mà là một màu xanh lam rực rỡ, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ, vừa ấm áp vừa lạnh lẽo.
Những con Ma Hồn rú lên. Cơ thể méo mó của chúng run rẩy, lùi lại theo bản năng. Chúng sợ hãi.
Linh nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong tay mình, trái tim cô đập mạnh.
Làm sao cô có thể điều khiển thứ này? Cô chưa từng học phép thuật, chưa từng chiến đấu, nhưng…
✨ Nó cảm giác thật quen thuộc. Như thể nó đã luôn ở đó, chỉ chờ được đánh thức.
Bất ngờ, một con Ma Hồn gầm lên, lao đến!
“Linh! Đánh trả đi!” Kẻ Canh Giữ hét lên.
Không kịp suy nghĩ, Linh vung tay theo bản năng.
Luồng lửa xanh bùng lên như một cơn bão.
ẦM!! Ngọn lửa nuốt chửng con quái vật, đốt cháy nó từ bên trong. Nó gào thét, cơ thể méo mó vặn vẹo, trước khi hoàn toàn tan biến thành tro bụi.
Linh hít một hơi thật sâu. Cô vừa làm được sao?
Nhưng cô không có thời gian để sốc. Những con Ma Hồn còn lại bắt đầu lao đến.
Linh siết chặt bàn tay, cảm nhận dòng năng lượng chảy trong cơ thể. Nếu cô có sức mạnh này… thì cô sẽ dùng nó để chiến đấu.
Cô không còn là một con người bình thường nữa.
Cô là người cuối cùng mang dòng máu của Evernight.
✨ Và cô sẽ không để mình bị nuốt chửng bởi bóng tối.
Chương 4: NỮ HOÀNG LÃNG QUÊN
Linh lao về phía trước. Ngọn lửa Evernight bốc lên quanh cô, vẽ thành những vệt sáng xanh rực rỡ giữa bóng tối.
Những con Ma Hồn gào thét, đồng loạt lao đến.
Cô không sợ nữa.
Bản năng mách bảo cô cách chiến đấu. Cô xoay người, vung tay, và một đường lửa xanh cắt ngang bầu trời, thiêu rụi ba con Ma Hồn trong tích tắc.
Một con khác nhảy từ trên cao xuống—
Linh nâng tay lên, một vòng tròn phép lóe sáng dưới chân cô. “Thiêu rụi!”
ẦM! Một cột lửa bốc lên từ mặt đất, nuốt chửng con quái vật trước khi nó kịp chạm vào cô.
✨ Mọi thứ quá nhanh. Quá dễ dàng.
Cô nhận ra mình không chỉ đang chiến đấu.
Cô đang khôi phục lại những gì vốn thuộc về mình.
Bóng tối rút lui. Những con Ma Hồn còn lại rú lên rồi tan biến.
Cả không gian trở nên tĩnh lặng.
Linh thở hổn hển, hai bàn tay vẫn còn phát sáng.
Kẻ Canh Giữ đứng nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp. “Ngươi đã thức tỉnh.”
“Thức tỉnh?” Linh quay lại, tim cô vẫn còn đập mạnh.
Anh ta chậm rãi gật đầu. “Ngươi không chỉ là người thừa kế Evernight. Ngươi chính là nữ hoàng bị lãng quên.”
Linh sững sờ.
✨ Cô… là nữ hoàng?
Nhưng tại sao cô không nhớ gì cả?
Linh không thể tin vào tai mình.
“Tôi… là nữ hoàng?” Cô lặp lại, giọng run rẩy.
💀 Kẻ Canh Giữ nhìn cô bằng ánh mắt khó đoán. “Ngươi không nhớ gì sao?”
👁 Không. Không hề.
🚀 Cô chỉ là một người bình thường, một cô gái đến từ thế giới khác. Nhưng tại sao, tại sao mọi thứ ở đây lại quá quen thuộc?
✨ Tại sao khi nhắm mắt, cô có thể thấy những ký ức mờ nhạt—những tòa lâu đài bằng bạc, những chiến binh quỳ gối, những lời thề trung thành vang vọng qua thời gian?
Có một điều gì đó rất sai.
“Evernight đã bị lãng quên.” Kẻ Canh Giữ tiếp tục. “Nhưng không phải vì thời gian. Mà vì có kẻ đã xóa sạch nó khỏi lịch sử.”
“Ai?” Linh hỏi, nhưng trong thâm tâm, cô đã có một linh cảm đáng sợ.
“Kẻ đã phản bội ngươi.”
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Một hình ảnh lóe lên trong đầu cô—một gương mặt bị che khuất trong bóng tối, một bàn tay vươn ra, rồi một con dao nhuốm máu.
✨ Cô đã bị phản bội.
Nhưng bởi ai?
“Nếu tôi thực sự là nữ hoàng…” Linh chậm rãi nói. “… thì tôi phải lấy lại Evernight.”
Kẻ Canh Giữ nhìn cô chằm chằm, rồi bất ngờ mỉm cười.
“Vậy thì hãy đi theo ta, Nữ Hoàng của Evernight.”
Evernight.
Vương quốc của bóng tối và ánh sáng.
👁 Linh không nhớ gì về nó, nhưng cô cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ trong từng nhịp đập trái tim mình. Cô đã từng thuộc về nơi này, cô chắc chắn điều đó.
🚀 Cùng với Kẻ Canh Giữ, cô bắt đầu hành trình xuyên qua những vùng đất bị nguyền rủa, nơi bóng tối đã bao trùm từ hàng thế kỷ.
💀 “Evernight bị xóa sổ khỏi lịch sử, nhưng tại sao?” Cô hỏi.
🔥 Kẻ Canh Giữ im lặng một lúc rồi đáp:
“Bởi vì ngươi đã chết.”
✨ Linh đông cứng.
💥 “…Cái gì?”
“Cách đây hàng trăm năm, ngươi đã bị phản bội. Một kẻ thân cận với ngươi đã ra tay. Hắn không chỉ giết ngươi, mà còn nguyền rủa Evernight, phong ấn ký ức của tất cả những ai từng biết đến vương quốc này.”
Cô cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cô đã bị giết? Nhưng tại sao cô lại sống lại?
“Ai đã phản bội ta?” Cô nghiến răng hỏi.
✨ Kẻ Canh Giữ nhìn thẳng vào mắt cô. “Ngươi không muốn biết đâu.”
Nhưng Linh biết mình phải tìm ra sự thật.
Họ tiếp tục tiến về phía trước—và rồi, họ đến một nơi đáng sợ.
Một tàn tích cổ xưa, phủ đầy xương cốt. Những bức tường đổ nát vẫn còn khắc những dòng chữ cổ đại.
Trước mặt họ, một tấm gương đen khổng lồ đứng sừng sững.
Kẻ Canh Giữ nghiêm giọng: “Đây là Gương Ký Ức. Nó sẽ cho ngươi thấy sự thật… nếu ngươi dám đối mặt.”
✨ Linh nuốt nước bọt, rồi bước đến trước tấm gương.
Ngay khi ngón tay cô chạm vào mặt kính—
Tất cả ký ức bùng nổ trong đầu cô.
Chương 5: Gương Ký Ức
Ngay khi ngón tay Linh chạm vào mặt kính, một luồng sức mạnh khổng lồ hút cô vào.
Tâm trí cô quay cuồng. Thế giới xung quanh mờ dần, rồi đột ngột thay đổi.
Cô thấy chính mình—nhưng không phải là Linh của hiện tại.
✨ Cô đang mặc một chiếc áo choàng trắng viền bạc, vương miện đính đá lam ngọc tỏa sáng trên mái tóc. Trước mặt cô là một ngai vàng nguy nga, khắc những biểu tượng cổ xưa.
Cô là Nữ Hoàng của Evernight.
Nhưng rồi, khung cảnh thay đổi.
Cô thấy một người đàn ông đứng trước mặt mình. Một kẻ với đôi mắt sắc lạnh, mái tóc bạc dài, khoác trên mình chiếc áo choàng đen của hoàng gia.
Giọng nói của cô—của Nữ Hoàng trong ký ức—vang lên: “Ta đã tin ngươi. Nhưng ngươi đã phản bội ta.”
Người đàn ông không đáp. Hắn chỉ nhìn cô, đôi mắt chứa đựng điều gì đó vừa đau thương, vừa đáng sợ.
Rồi hắn giơ tay.
Một con dao găm sáng loáng xuất hiện—và đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô gục xuống. Máu đỏ loang ra trên nền đá lạnh lẽo.
✨ Hơi thở của cô yếu dần. Trước khi đôi mắt khép lại, cô chỉ kịp nghe hắn nói một câu cuối cùng:
“Tha thứ cho ta.”
Cảnh tượng mờ dần. Linh bị kéo ra khỏi ký ức, trở lại thực tại.
Cô thở hổn hển, tim đập loạn xạ.
Người phản bội cô…
Là hắn.
Nhưng hắn là ai? Và tại sao hắn lại nói ‘tha thứ cho ta’?
Linh lảo đảo lùi lại khỏi tấm Gương Ký Ức, hơi thở gấp gáp.
Cô vừa thấy gì vậy? Cô bị phản bội. Cô bị giết. Nhưng kẻ phản bội…
Hắn đã thì thầm: "Tha thứ cho ta."
Tại sao? Nếu hắn thực sự phản bội cô, tại sao lại có vẻ đau khổ như vậy?
Kẻ Canh Giữ quan sát cô, ánh mắt sắc bén.
“Ngươi đã thấy gì?”
Linh nghiến răng. “Một người đàn ông. Hắn đã giết ta.”
Kẻ Canh Giữ nhắm mắt, như thể đã đoán trước được câu trả lời. “Vậy là ngươi đã nhớ ra rồi.”
✨ Linh siết chặt tay. “Hắn là ai?”
Kẻ Canh Giữ im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi đáp:
“Người đó… là Hoàng Tử Bóng Tối.”
Linh sững người.
“Hoàng Tử Bóng Tối?”
Kẻ Canh Giữ gật đầu. “Tên hắn là Kael.”
Linh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
✨ Kael. Cái tên ấy vang lên trong đầu cô như một lời nguyền đã bị lãng quên.
“Hắn là ai? Tại sao hắn lại giết ta?”
Kẻ Canh Giữ nhìn cô, đôi mắt tối sầm lại. “Kael không chỉ là một kẻ phản bội. Hắn còn là người mà ngươi đã từng yêu.”
Linh tròn mắt. “Cái gì?!”
Cô đã yêu… kẻ đã giết mình sao?
CHƯƠNG 6: TÌNH YÊU VÀ PHẢN BỘI
Linh không thể tin được.
Cô đã yêu Kael? Kẻ đã đâm cô bằng chính đôi tay hắn?
Điều đó thật vô lý.
Nhưng trái tim cô…
✨ …Lại đập mạnh khi nghe cái tên đó.
“Ngươi đang nói dối.” Linh nhìn thẳng vào Kẻ Canh Giữ. “Ta không thể nào yêu một kẻ phản bội.”
Kẻ Canh Giữ không đáp ngay. Hắn nhìn cô thật lâu, rồi thở dài.
“Không ai biết toàn bộ sự thật.”
Linh nghiến răng. “Vậy nói cho ta biết. Nếu ta yêu hắn, tại sao hắn lại giết ta?”
Kẻ Canh Giữ nhìn về phía tấm gương đen. “Có những điều ngươi phải tự nhớ lại.”
Linh quay lại tấm gương. Bàn tay cô run lên. Nhưng cô biết, mình không thể trốn tránh.
Cô đưa tay lên lần nữa. Ngay khi chạm vào mặt kính, ký ức lại bùng lên.
✨ Lần này, cô thấy chính mình đứng trên một tòa tháp cao. Gió lạnh thổi tung mái tóc dài.
Trước mặt cô là Kael.
Hắn quỳ gối trước cô, đôi mắt bạc ánh lên sự đau khổ.
“Đừng làm thế, Kael.” Giọng cô vang lên trong ký ức. “Chúng ta có thể tìm cách khác.”
Kael siết chặt nắm tay. “Không có cách nào khác, Linh.”
Cô nắm lấy tay hắn, ánh mắt van nài. “Chúng ta đã chiến đấu cùng nhau. Chúng ta có thể thay đổi số phận.”
Kael lắc đầu. “Nếu ta không làm điều này… ngươi sẽ chết.”
Tim Linh như ngừng đập.
✨ Kael không phản bội cô. Hắn… đang cố cứu cô.
Nhưng bằng cách nào?
Ngay lúc đó, hình ảnh thay đổi.
Cô thấy chính mình gục ngã, máu loang ra trên nền đá lạnh.
Và Kael, dù bàn tay vẫn dính đầy máu, đang thì thầm một câu thần chú.
Hắn đã giết cô—nhưng không phải để phản bội. Mà để bảo vệ.
Linh choàng tỉnh khỏi ký ức, tim đập loạn xạ.
Kael không phản bội cô. Hắn đã giết cô… để bảo vệ cô?
Nhưng bảo vệ khỏi điều gì?
Cô quay sang Kẻ Canh Giữ. “Ngươi biết đúng không? Nói cho ta biết!”
✨ Hắn im lặng một lúc, rồi đáp. “Ngươi đã bị nguyền rủa, Linh. Một lời nguyền đủ mạnh để xóa sổ Evernight khỏi lịch sử.”
Cô rùng mình. “Ai đã nguyền rủa ta?”
Kẻ Canh Giữ siết chặt cây trượng của mình. “Những kẻ sợ sức mạnh của ngươi.”
Hình ảnh lóe lên trong đầu cô—các pháp sư trong những bộ áo choàng đen, những nghi lễ bị cấm, những con mắt đỏ rực trong bóng tối.
Họ đã muốn cô biến mất. Và Kael…
Kael đã phản bội họ để cứu cô.
Hắn đã giết cô, nhưng không phải để kết thúc mọi chuyện. Hắn đã làm gì đó trước khi cô chết.
✨ Một câu thần chú. Một hy sinh.
Và rồi… cô tái sinh.
Linh thì thầm. “Kael… ngươi đã làm gì?”
Nhưng cô biết, chỉ có một cách để tìm ra câu trả lời.
Cô phải gặp hắn.
Nếu Kael vẫn còn sống, cô sẽ tìm hắn. Nếu hắn đã chết… cô sẽ tìm ra kẻ đã hủy diệt Evernight.
Chương 7: BƯỚC VÀO HẮC VỰC
Linh siết chặt tay. Kael có thể vẫn còn sống.
Nếu hắn đã chết, ít nhất cô phải biết sự thật. Nếu hắn còn sống… cô phải đối mặt với hắn.
Cô quay sang Kẻ Canh Giữ. “Kael đang ở đâu?”
Kẻ Canh Giữ trầm ngâm một lúc lâu, rồi thở dài. “Ta không chắc… Nhưng nếu hắn còn sống, chỉ có một nơi hắn có thể ở.”
✨ Hắn giơ tay, chỉ về phía chân trời.
“Hắc Vực.”
Linh rùng mình. Cái tên đó làm cô cảm thấy bất an.
Kẻ Canh Giữ tiếp tục. “Hắc Vực là nơi bóng tối sâu thẳm nhất Evernight. Một vùng đất bị lãng quên, nơi thời gian không chạm đến.”
“Kael đang ở đó?” Cô hỏi.
Hắn gật đầu. “Nếu hắn còn sống, đó là nơi hắn ẩn náu.”
Linh không chần chừ nữa. Cô rút thanh kiếm bên hông, ánh mắt kiên định.
“Dẫn ta đến đó.”
✨ Kẻ Canh Giữ nhìn cô thật lâu, rồi gật đầu. “Hành trình này sẽ không dễ dàng. Nhưng nếu ngươi đã quyết định…”
“…thì ta sẽ đi cùng ngươi.”
Linh và Kẻ Canh Giữ đứng trước biên giới của Evernight, nơi bóng tối dày đặc bao trùm cả bầu trời.
Trước mặt họ là một khe nứt khổng lồ, sâu hun hút như nuốt chửng mọi ánh sáng.
Hắc Vực.
Linh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô có thể nghe thấy những tiếng thì thầm vọng ra từ trong màn đêm, như những linh hồn bị giam cầm hàng thế kỷ.
✨ “Chúng ta có chắc là hắn ở đây không?” Cô hỏi, giọng khẽ run.
Kẻ Canh Giữ không đáp ngay. Hắn chỉ giơ cây trượng lên, niệm một câu thần chú cổ xưa.
Mặt đất rung chuyển. Một cánh cổng đá đen xuất hiện, khắc những ký hiệu cổ ngữ. Cánh cổng từ từ mở ra, để lộ con đường dẫn xuống lòng đất.
“Một khi đã vào, không thể quay lại trừ khi tìm được câu trả lời.” Kẻ Canh Giữ nói.
Linh hít một hơi sâu. Cô đã đi xa đến mức này. Không thể dừng lại được nữa.
Cô bước vào.
Bóng tối nuốt chửng cô.
Và thế giới thay đổi.
✨ Khi mở mắt ra, Linh không còn đứng trong Hắc Vực nữa.
Trước mặt cô là một lâu đài đổ nát, tràn ngập những ngọn lửa xanh ma quái.
Và ngay giữa sân lâu đài, một bóng người đang chờ đợi.
Một người đàn ông cao lớn, khoác áo choàng đen, mái tóc bạc bay trong gió.
Kael.
Hắn đang đứng đó. Nhưng ánh mắt hắn… không còn là ánh mắt của người cô từng biết.
“Ngươi đến rồi.” Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo như bóng đêm.
Linh đứng bất động.
Kael đang ở ngay trước mặt cô. Nhưng hắn không giống với người trong ký ức.
Đôi mắt bạc lạnh lẽo của hắn ánh lên một màu đỏ nhạt trong bóng tối. Quanh hắn, không khí tràn ngập luồng ma lực nặng nề, đen tối hơn bất cứ thứ gì cô từng cảm nhận.
“Kael…” Giọng cô khẽ run.
✨ Hắn nhìn cô, ánh mắt không gợn chút cảm xúc. “Ngươi không nên đến đây.”
Linh siết chặt tay. “Ta đến để tìm ngươi. Để tìm sự thật.”
Kael nhếch môi cười nhạt. “Sự thật? Sự thật là gì? Rằng ta đã giết ngươi?”
Tim cô nhói lên. Nhưng cô không lùi bước.
“Ta biết ngươi đã làm điều đó để cứu ta.”
Kael im lặng. Nhưng đôi mắt hắn thoáng dao động.
Linh bước lên một bước. “Ngươi không phản bội ta. Ta nhớ rồi. Ngươi đã hy sinh điều gì đó… nhưng ta chưa hiểu hết.”
Kael thở dài. “Nếu ngươi đã nhớ lại… thì ngươi cũng biết cái giá mà ta đã phải trả.”
✨ Bàn tay hắn siết chặt, những vết đen lan rộng trên da.
Linh hít một hơi sâu. Cô đã lờ mờ nhận ra. “Ngươi… bị nguyền rủa rồi phải không?”
Kael cười khẽ, nhưng trong đó không có chút niềm vui.
“Không chỉ là một lời nguyền, Linh. Ta đã đánh đổi linh hồn của mình… để ngươi có thể sống.”
Không khí như đông lại.
Linh cảm thấy cả thế giới đang đảo lộn.
Kael… đã bán linh hồn cho bóng tối để cứu cô sao?
✨ “Vậy thì ta sẽ cứu ngươi.” Cô nói dứt khoát. “Ta sẽ phá vỡ lời nguyền này.”
Kael bật cười, nhưng trong mắt hắn ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm.
“Muộn rồi, Linh.”
Cả lâu đài rung chuyển. Một luồng khí đen bùng lên từ mặt đất, xoáy quanh Kael.
Hắn đang dần mất kiểm soát.
“Nếu ngươi không rời đi ngay bây giờ…” Giọng hắn trầm xuống, như một mệnh lệnh. “…ta sẽ không còn là ta nữa.”
Chương 8: Ta Sẽ Không Để Ngươi Biến Mất.
“Không.”
Linh siết chặt tay, ánh mắt kiên định.
“Ta không đi đâu cả.”
Kael nhìn cô, trong mắt hắn lóe lên một tia hoài nghi. “Ngươi không hiểu. Một khi bóng tối này chiếm lấy ta…”
✨ “…ta sẽ trở thành quái vật.”
Mặt đất dưới chân hắn bắt đầu nứt vỡ. Bóng tối trào lên như một thực thể sống, quấn lấy hắn.
Linh không hề nao núng. Cô bước thẳng về phía hắn, bất chấp dòng ma lực cuộn xoáy quanh.
“Ta không quan tâm ngươi đã trở thành cái gì.”
“Ta chỉ biết một điều—ngươi là Kael. Và ta sẽ không để ngươi biến mất.”
Kael khẽ rùng mình.
Hắn không ngờ cô lại nói ra những lời đó.
Nhưng bóng tối không cho họ thời gian. Những sợi dây ma thuật đen ngòm bỗng siết chặt lấy Kael, kéo hắn xuống hố sâu.
Hắn gầm lên trong đau đớn.
Linh hoảng hốt. “Kael!”
✨ Không suy nghĩ, cô lao tới, nắm chặt lấy tay hắn.
Bóng tối lập tức tràn vào cơ thể cô, đau đớn đến mức cô tưởng như mình bị xé nát.
Nhưng cô không buông.
Bàn tay Kael lạnh ngắt. Ánh mắt hắn mờ dần.
“Linh…” Giọng hắn yếu đi.
“Ngươi không thể…”
Cô nghiến răng, tập trung toàn bộ sức mạnh.
“Nếu ngươi có thể hy sinh tất cả vì ta…”
“…thì ta cũng sẽ làm điều đó vì ngươi.”
Cô dồn toàn bộ ma lực vào lòng bàn tay, một ánh sáng rực rỡ bùng lên giữa màn đêm.
✨ Bóng tối gào thét, giãy giụa. Nhưng ánh sáng của Linh vẫn kiên cường bám chặt lấy Kael.
Rồi đột nhiên—
Mọi thứ vỡ tan.
Linh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng. Cô không còn đứng trên mặt đất nữa. Không còn lâu đài, không còn bóng tối.
Chỉ còn cô… và Kael.
Giữa một không gian vô tận.
Hắn mở mắt.
Đôi mắt bạc của hắn… cuối cùng đã trở lại.
Linh cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
Kael đã trở lại.
Hắn mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt bạc giờ đây trong trẻo hơn, nhưng vẫn ẩn chứa một nỗi đau sâu thẳm.
“Linh… ngươi…” Hắn khẽ lên tiếng, giọng nói có chút lạc đi.
✨ Cô không biết phải trả lời thế nào. Họ đang trôi lơ lửng trong một khoảng không vô định, nơi không có ánh sáng cũng chẳng có bóng tối.
Nhưng cô biết, đây là ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Kael vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi lời nguyền.
“Ngươi có cảm thấy gì không?” Linh hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Hắn siết nhẹ bàn tay, dường như đang kiểm tra cơ thể mình. “Ta… vẫn còn đây.”
Nhưng ngay lúc đó, một vết nứt xuất hiện trong không gian.
Những tiếng thì thầm u tối vang lên xung quanh họ, và từ trong bóng tối, một thực thể khổng lồ trồi lên.
Đó là nguồn gốc của lời nguyền.
Một sinh vật không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một khối xoáy đen với vô số con mắt rực lửa.
Nó nhìn chằm chằm vào Kael.
“Ngươi nghĩ có thể thoát khỏi ta dễ dàng vậy sao?” Giọng nói trầm đục vang lên, như thể đến từ hàng ngàn linh hồn bị nguyền rủa.
Kael siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên sắc lạnh. “Ta đã trả giá đủ rồi. Ngươi không còn nắm giữ ta nữa.”
Nhưng con quái vật cười khẩy. “Ngươi lầm rồi. Ngươi chỉ có hai lựa chọn—hoặc quay lại bóng tối, hoặc chết.”
Linh không chần chừ. Cô bước lên, đứng chắn trước Kael.
“Hắn không thuộc về ngươi nữa.”
✨ Bàn tay cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đối lập hoàn toàn với bóng tối vô tận kia.
Con quái vật rít lên. “Ngươi nghĩ chút ánh sáng yếu ớt đó có thể ngăn cản ta sao?”
Kael đặt tay lên vai cô, giọng hắn trầm ổn. “Linh, ngươi đã đến đây để cứu ta. Nhưng đây là trận chiến của ta.”
Cô quay sang hắn, ánh mắt kiên định. “Không. Đây là trận chiến của chúng ta.”
Kael thoáng sững sờ, rồi bất giác nở một nụ cười.
“Vậy thì cùng nhau.”
Hai người họ, một ánh sáng, một bóng tối—đứng kề vai nhau, đối mặt với kẻ đã nguyền rủa họ.
Chương 9: Ánh Sáng Và Bóng Tối
Không gian rung chuyển.
Con quái vật gầm lên, những con mắt đỏ rực trên cơ thể nó mở to, phóng ra những luồng ma lực hắc ám mạnh mẽ.
Bóng tối bao trùm tất cả.
Nhưng Linh và Kael không lùi bước.
✨ Bàn tay Linh tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cô tập trung toàn bộ sức mạnh, tạo ra một vòng bảo vệ xung quanh họ.
“Ta không sợ ngươi.” Cô nói, giọng kiên định.
Kael nâng cao thanh kiếm, đôi mắt bạc ánh lên tia sắc lạnh. “Ngươi đã kiểm soát ta quá lâu. Giờ là lúc kết thúc.”
Con quái vật cười gằn. “Ngươi nghĩ có thể chống lại ta sao? Ta là bóng tối nguyên thủy. Ta là thứ đã tạo ra ngươi!”
Ngay lập tức, nó vươn những xúc tu đen sì về phía Kael.
Nhưng hắn đã sẵn sàng.
Kael vung kiếm, chém xuyên qua bóng tối, cắt đứt những sợi ma lực đang lao đến.
Nhưng con quái vật không hề nao núng. Nó rít lên một tràng dài, rồi mở rộng cơ thể, bao trùm cả không gian.
“Ta là bất diệt! Các ngươi chỉ là con người yếu ớt, chống lại ta là vô nghĩa!”
✨ Linh siết chặt tay. Cô biết chỉ sức mạnh của Kael là chưa đủ.
Cô nhắm mắt, tập trung toàn bộ ma lực trong cơ thể.
Một vòng tròn ma thuật khổng lồ xuất hiện dưới chân cô, phát sáng rực rỡ.
Kael quay sang, kinh ngạc. “Linh, ngươi định làm gì?”
Cô mở mắt, ánh sáng trong đôi mắt cô phản chiếu cả bầu trời.
✨ “Ta sẽ phong ấn nó.”
Cô giơ hai tay lên, niệm chú bằng ngôn ngữ cổ đại.
Lập tức, ánh sáng từ cơ thể cô bùng lên mạnh mẽ, lan tỏa khắp không gian.
Con quái vật gào thét, những xúc tu của nó bắt đầu cháy rụi dưới ánh sáng thuần khiết.
Kael nhìn Linh, rồi không chần chừ, hắn cũng dồn toàn bộ sức mạnh vào thanh kiếm của mình.
“Kết thúc đi, Linh.”
Linh gật đầu. Cô dồn toàn bộ sức mạnh vào một đòn cuối cùng.
Ánh sáng và bóng tối va chạm. Cả không gian nổ tung.
Một tiếng hét chói tai vang vọng khắp nơi.
Và rồi, bóng tối tan biến.
Tất cả sụp đổ.
Linh cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng. Cô ngã xuống, nhưng trước khi rơi vào vô thức, cô nghe thấy giọng nói của Kael vang lên bên tai.
“Ngươi làm được rồi, Linh.”
✨ Rồi tất cả chìm vào im lặng.
Linh mở mắt.
Cô không còn ở nơi tối tăm kia nữa.
Bầu trời trên cao không còn bị bao phủ bởi bóng tối, mà là một màu xanh thẳm trải dài vô tận.
Cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, như thể vừa được giải thoát khỏi một gánh nặng khổng lồ.
✨ Nhưng rồi cô nhận ra—Kael đâu rồi?
Cô bật dậy, tim đập loạn nhịp. “Kael!”
Không có ai trả lời.
Cô quay cuồng tìm kiếm xung quanh. Họ đang đứng trên một vùng đất trắng xóa, như thể vừa bước vào một thế giới khác.
Một luồng khí nhẹ lướt qua, và trong làn gió ấy, một bóng dáng quen thuộc hiện ra.
Kael.
Hắn đứng đó, nhìn cô bằng đôi mắt bạc đã trở lại bình thường. Nhưng có điều gì đó không ổn.
Hắn mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười buồn.
“Ngươi đã làm được, Linh.” Hắn nói khẽ. “Ngươi đã phong ấn được nó.”**
Cô nhíu mày. “Vậy tại sao…”
✨ Cô chợt nhận ra.
Kael không còn đứng trên mặt đất. Cơ thể hắn đang dần mờ đi, tan thành từng đốm sáng nhỏ.
Hắn… đang biến mất.
“Không!” Cô hét lên, lao về phía hắn.
Nhưng bàn tay cô xuyên qua người hắn như thể hắn chỉ là một ảo ảnh.
“Ngươi đã phá vỡ lời nguyền…” Kael nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. “Nhưng cái giá của nó là ta không thể ở lại.”
Linh lắc đầu, nước mắt trào ra. “Không! Ta không muốn như thế này! Ta đã chiến đấu để cứu ngươi cơ mà!”
Hắn giơ tay lên, khẽ chạm vào gương mặt cô. Dù cô không thể cảm nhận được nhiệt độ từ hắn, nhưng cử chỉ đó vẫn mang lại sự ấm áp quen thuộc.
“Ngươi đã cứu ta.” Hắn nói nhẹ nhàng. “Nhưng đôi khi… không phải ai cũng có thể quay lại.”
Cô cắn chặt môi, cố kiềm chế cảm xúc.
“Vậy còn ta? Ngươi bỏ ta lại đây sao?”
✨ Kael mỉm cười. “Ngươi không đơn độc đâu, Linh.”
Cô chưa kịp nói gì thêm thì cơ thể hắn đã dần tan biến. Những đốm sáng bao quanh cô, lấp lánh như những vì sao.
Kael biến mất trong một luồng ánh sáng chói lòa.
Bỏ lại Linh, một mình giữa vùng đất vô tận.
Chương 10: HI VỌNG CUỐI CÙNG
Linh quỳ sụp xuống.
Kael đã biến mất.
Gió nhẹ lướt qua, nhưng cô không còn cảm thấy gì nữa. Trái tim cô trống rỗng, như thể một phần của mình cũng đã tan biến theo hắn.
Cô đã chiến đấu, đã vượt qua tất cả… nhưng đây không phải kết cục mà cô mong muốn.
✨ Cô siết chặt tay, móng tay ghim vào da thịt. Không thể nào… Không thể nào hắn lại biến mất như vậy!
“Không… Ta không chấp nhận chuyện này.”
Cô đứng bật dậy, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
Nếu bóng tối có thể bị phong ấn, vậy thì chắc chắn cũng sẽ có cách đưa Kael trở lại!
Cô nhìn lên bầu trời vô tận, rồi hít một hơi thật sâu.
✨ “Ta sẽ tìm ra ngươi, Kael. Dù có phải đi đến tận cùng thế giới này.”
Những lời đó vang vọng trong không gian. Và ngay khoảnh khắc ấy…
Một tia sáng lóe lên.
Một giọng nói xa xăm vang lên trong đầu cô.
“Linh… ngươi thật sự sẽ không bỏ cuộc sao?”
Cô tròn mắt. Giọng nói đó—là của Kael!
✨ Cô xoay người, nhìn xung quanh, nhưng chẳng có ai cả. Chỉ có một viên ngọc nhỏ đang lơ lửng trước mặt cô, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Viên ngọc này… không phải ánh sáng bình thường. Nó chứa đựng một phần linh hồn của Kael!
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào nó.
Ngay lập tức, ký ức của Kael tràn vào tâm trí cô.
Những hình ảnh về quá khứ, về những gì hắn đã trải qua, và… một nơi nào đó, nơi linh hồn hắn có thể đang bị mắc kẹt.
Cô siết chặt viên ngọc, rồi nở một nụ cười.
✨ “Chờ ta, Kael.”
Chuyến hành trình của cô vẫn chưa kết thúc.
Cô sẽ tìm ra hắn, dù có phải đối đầu với cả thần linh!
Linh nắm chặt viên ngọc.
Dù Kael không còn ở đây, nhưng cô có một manh mối—một tia hi vọng nhỏ nhoi để cứu hắn.
Nhưng vấn đề là… cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô nhìn quanh vùng đất trắng xóa này, lòng tràn đầy câu hỏi. Đây là đâu? Là một chiều không gian khác? Hay chỉ là một tàn tích còn sót lại sau cuộc chiến?
✨ Cô nhắm mắt, tập trung ý thức vào viên ngọc trên tay.
Một giọng nói vang lên trong đầu cô, yếu ớt nhưng rõ ràng.
"Linh… ngươi phải tìm đến Cánh Cổng Luân Hồi…"
Cô mở bừng mắt. Cánh Cổng Luân Hồi?
Đó có thể là nơi Kael đang mắc kẹt!
Cô không chần chừ. Nếu có một con đường để cứu hắn, cô sẽ không lãng phí thời gian.
✨ Nhưng làm sao để đến đó?
Cô nhìn xuống viên ngọc, cố gắng cảm nhận dòng năng lượng từ nó.
Và rồi, một điều kỳ lạ xảy ra.
Mặt đất dưới chân cô bắt đầu rung chuyển.
Từ xa, một cánh cổng cổ xưa dần xuất hiện, được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo.
Cô có thể cảm nhận được—đây chính là lối đi dẫn đến nơi cô cần đến.
✨ Cô không chần chừ nữa. Cô tiến về phía cánh cổng, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Cô không biết điều gì đang chờ mình ở phía bên kia.
Nhưng nếu đó là con đường duy nhất để tìm lại Kael…
Cô sẽ bước đi, dù có phải đối mặt với bất cứ thứ gì.
Linh đứng trước cánh cổng cổ xưa.
Nó cao lớn và được chạm khắc bằng những ký tự cổ đại phát sáng mờ ảo. Ánh sáng từ viên ngọc trên tay cô cộng hưởng với nó, như thể đây chính là con đường mà số phận đã vạch sẵn.
Cô hít một hơi sâu. Không có đường lui nữa.
Bước qua cánh cổng này… cô có thể sẽ không bao giờ trở lại.
✨ Nhưng nếu đây là cách duy nhất để cứu Kael, cô không có quyền do dự.
Cô bước lên một bước.
Ngay lập tức, luồng sáng từ cánh cổng cuốn lấy cơ thể cô. Một lực hút khổng lồ kéo cô vào bên trong.
Mọi thứ xung quanh nhòa đi.
Cô cảm thấy như mình đang rơi xuống một vực sâu không đáy.
Những ký ức thoáng qua trong tâm trí—hình ảnh Kael, trận chiến vừa rồi, bóng tối nuốt chửng hắn.
✨ Rồi tất cả chìm vào im lặng.
…
ẦM!
Linh cảm thấy mình rơi xuống một mặt đất cứng.
Cô mở mắt.
Trước mặt cô là một vùng đất hoang tàn.
✨ Bầu trời nơi này không có ánh sáng mặt trời, chỉ toàn những đám mây u ám che phủ. Không khí lạnh lẽo đến mức khiến cô rùng mình.
Cô chống tay xuống đất, cố gắng đứng dậy.
“Đây là đâu?” Cô lẩm bẩm.
Nơi này… không giống bất kỳ nơi nào cô từng biết.
Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau.
✨ “Một kẻ sống…? Ở đây sao?”
Cô quay phắt lại.
Trước mặt cô là một thực thể kỳ lạ—một sinh vật với làn da nhợt nhạt, đôi mắt rỗng tuếch và bộ giáp đen bạc. Nó đứng giữa đống đổ nát, nhìn cô chằm chằm.
Cô siết chặt viên ngọc trong tay.
Nếu đây là thế giới mà Kael bị mắc kẹt…
✨ Thì chắc chắn nơi này không hề an toàn.
Và cô phải tìm cách sinh tồn… để đưa hắn trở về.
Chương 11: BÓNG MA Ở VÙNG ĐẤT CHẾT
Linh đối mặt với thực thể kỳ lạ trước mặt.
Nó có hình dáng con người, nhưng làn da xám nhợt, đôi mắt đen sâu thẳm không có tròng. Bộ giáp bạc trên người nó rạn nứt, như thể đã trải qua vô số cuộc chiến.
“Ngươi… không phải một linh hồn lạc lối.” Giọng nó trầm khàn, vang lên như tiếng vọng từ thế giới khác.
Linh lùi lại một bước, tay nắm chặt viên ngọc.
✨ Cô không biết đây là kẻ thù hay đồng minh, nhưng bản năng mách bảo rằng mình không nên tỏ ra yếu đuối.
“Ta đến đây để tìm một người.” Cô nói, cố giữ bình tĩnh. “Ngươi có biết nơi này là đâu không?”**
Thực thể đó im lặng trong giây lát, rồi từ từ tiến lại gần. Mỗi bước đi của nó làm mặt đất rung nhẹ.
“Đây là Cõi Giữa.” Nó nói. “Nơi những kẻ đã chết nhưng chưa được siêu thoát bị mắc kẹt.”**
Linh rùng mình. Cõi Giữa…?
✨ Vậy có nghĩa là Kael thật sự bị kẹt ở đây?
“Ngươi có thấy một chàng trai tóc bạc, đôi mắt bạc, mang phong ấn bóng tối không?” Cô hỏi nhanh.
Thực thể đó nghiêng đầu, đôi mắt vô hồn nhìn cô chằm chằm.
“Kẻ ngươi tìm… có lẽ đang ở Lâu Đài Vong Linh.” Nó cất giọng chậm rãi. “Nhưng không ai có thể bước vào đó mà còn sống trở ra.”**
Linh siết chặt tay. Lâu Đài Vong Linh? Đó có lẽ là nơi Kael bị giam giữ!
✨ Dù nguy hiểm, cô không thể quay đầu lại.
“Dẫn ta đến đó.” Cô nói, ánh mắt kiên định.
Thực thể đó nhìn cô một lúc lâu, rồi đột nhiên… nó bật cười.
Tiếng cười của nó trầm khàn, vang vọng trong không gian lạnh lẽo.
“Ngươi thực sự muốn bước vào nơi đó sao?”
✨ Linh không hề do dự.
“Dù có phải đánh đổi tất cả.”
Thực thể đó ngừng cười. Một khoảng lặng kéo dài.
Rồi nó giơ một tay lên. Một cánh cổng đen xuất hiện giữa không trung, xoáy tròn như một hố sâu vô tận.
“Đi đi, kẻ sống.” Nó nói. “Nhưng hãy nhớ… không phải thứ gì đã chết cũng có thể được hồi sinh.”**
✨ Linh không chần chừ nữa.
Cô lao qua cánh cổng đen.
Bóng tối nuốt chửng cô.
Chuyến hành trình đến Lâu Đài Vong Linh bắt đầu.
Bóng tối nuốt chửng Linh.
Cô cảm thấy cơ thể như đang rơi xuống một vực thẳm vô tận. Không có trọng lực, không có phương hướng. Mọi thứ chỉ là một màn đen vô tận.
Nhưng rồi, đột nhiên—
ẦM!
Cô chạm đất. Một cơn đau nhói lan khắp cơ thể, nhưng cô vẫn còn sống.
✨ Linh mở mắt.
Trước mặt cô là một tòa lâu đài khổng lồ.
Những bức tường đen như màn đêm, bao phủ bởi những dây leo khô héo. Không khí lạnh lẽo, u ám, tỏa ra một luồng tà khí ma quái.
Cô nuốt nước bọt. Đây chính là Lâu Đài Vong Linh?
Kael có thực sự ở đây không?
✨ Không còn đường lùi nữa.
Cô tiến về phía cánh cổng lớn, chạm tay vào nó.
Bỗng nhiên, những ký tự cổ trên cổng sáng lên.
“Người sống… không được phép bước vào…” Một giọng nói vang lên.
Linh rùng mình. Một thế lực nào đó đang canh giữ nơi này!
✨ Cô siết chặt viên ngọc trong tay. Nếu có rào cản, cô sẽ phá vỡ nó!
Cô nhắm mắt, tập trung năng lượng. Viên ngọc trong tay tỏa sáng rực rỡ.
Cánh cổng rung chuyển.
Rồi… nó mở ra.
Một luồng khí lạnh tràn ra từ bên trong, như thể hàng ngàn linh hồn đang thét gào.
✨ Linh không hề nao núng.
Cô bước vào.
Cánh cổng khổng lồ đóng sầm lại sau lưng Linh, vang lên một tiếng động trầm đục như lời cảnh báo.
Cô đã bước vào lãnh địa của những kẻ đã khuất.
Không khí nơi này lạnh lẽo đến mức da cô tê dại.
Xung quanh cô là một đại sảnh rộng lớn, trần cao vút với những cột đá đen trạm trổ hoa văn kỳ dị. Những ngọn đèn ma thuật lơ lửng trên không, tỏa ra ánh sáng yếu ớt màu xanh lục.
✨ Một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy cô—như thể có hàng ngàn đôi mắt vô hình đang dõi theo từng bước chân của cô.
Cô siết chặt viên ngọc, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất.
“Kael… Ngươi có thực sự ở đây không?” Cô thì thầm.
Không có ai trả lời.
Cô hít một hơi sâu rồi tiếp tục bước đi.
✨ Nhưng khi vừa tiến về phía trước, cô bỗng nhận ra…
Sàn nhà dưới chân cô biến mất!
Cô chới với giữa không trung, rồi rơi xuống một khoảng không đen kịt.
ẦM!
Cô đáp xuống một mặt đất lạnh lẽo, đầu óc choáng váng.
Khi mở mắt ra, cô kinh hoàng nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng đầy gương.
✨ Những tấm gương xung quanh không phản chiếu hình ảnh của cô.
Mà phản chiếu những ký ức.
Trong từng tấm gương, cô thấy quá khứ của Kael—
Hắn đứng giữa một chiến trường đầy máu, đôi mắt bạc lạnh lùng.
Hắn chiến đấu với một đội quân bóng tối, từng nhát kiếm xé toạc không gian.
✨ Nhưng rồi… hắn gục xuống. Một thế lực đen tối bao phủ lấy hắn.
Linh bước đến gần một tấm gương, đưa tay chạm vào nó.
Bất ngờ, một bàn tay từ bên trong túm lấy cô!
Chương 12: CÁNH CỬA DẪN ĐẾN VỰC THẲM
Linh bước qua cánh cửa bí ẩn.
Ngay lập tức, một cơn gió lạnh buốt quét qua, cuốn lấy cô như thể muốn xé rách da thịt.
Khi cô mở mắt ra, trước mặt cô là một cây cầu đá bắc ngang qua một vực thẳm sâu hun hút.
Bên dưới là một hố đen xoáy tròn, phát ra những tiếng rên rỉ kỳ quái như thể có hàng ngàn linh hồn bị giam cầm bên trong.
✨ Bên kia cây cầu… là một cánh cổng lớn hơn nữa, tỏa ra ánh sáng đỏ u ám.
Linh siết chặt viên ngọc trong tay.
Đó chính là lối vào sâu nhất của Lâu Đài Vong Linh!
Nếu Kael bị giam giữ, chắc chắn hắn đang ở phía sau cánh cổng đó.
Cô cất bước lên cầu.
✨ Nhưng chưa đi được bao xa, mặt đất rung chuyển.
Từ hố đen bên dưới, hàng chục cánh tay xương xẩu vươn lên!
Những thực thể ma quái trồi lên từ vực thẳm—các chiến binh vong linh, bọc trong bộ giáp cũ kỹ, mắt phát sáng màu đỏ.
Chúng không có linh hồn. Không còn suy nghĩ. Chỉ có một nhiệm vụ—
Tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám vượt qua cây cầu này.
✨ Một tên trong số chúng lao đến, vung thanh kiếm khổng lồ về phía Linh!
Cô nhanh chóng nhảy lùi lại, nhưng lưỡi kiếm chém mạnh xuống, làm mặt cầu vỡ nát.
Cô không thể đánh bại hết bọn chúng. Nếu chậm trễ, cây cầu này sẽ sụp đổ!
Linh hít một hơi sâu.
Cô nắm chặt viên ngọc, truyền năng lượng vào nó. Một luồng sáng xanh bùng lên, bao bọc lấy đôi chân cô.
✨ “Chỉ có một cách…” Cô lẩm bẩm.
Chạy xuyên qua bọn chúng!
Cô lao đi như một mũi tên.
Những chiến binh vong linh gầm lên, vung vũ khí chặn đường cô.
Nhưng cô né tránh từng đòn tấn công, từng bước chân nhẹ như lông vũ.
✨ Mặt cầu dưới chân bắt đầu nứt vỡ, từng mảng đá rơi xuống vực thẳm.
Cánh cổng đỏ ngày càng gần hơn…
Chỉ còn vài mét nữa!
Bỗng nhiên, một tên chiến binh xuất hiện ngay trước mặt cô, giương cao lưỡi kiếm.
Không còn thời gian để né tránh!
✨ Linh nghiến răng.
Cô dồn toàn bộ năng lượng vào viên ngọc và tung một cú đấm thẳng vào hắn!
ẦM!!!
Một luồng sáng xanh bùng lên, quét sạch mọi thứ trên đường đi.
Tên chiến binh vỡ nát thành hàng ngàn mảnh.
✨ Linh lợi dụng lực đẩy, nhảy lên…
Và đáp xuống ngay trước cánh cổng đỏ.
Cô không chần chừ nữa. Cô đưa tay đẩy mạnh nó ra.
Ánh sáng đỏ bao phủ lấy cô.
Mọi thứ nhòa đi trong chớp mắt.
✨ Rồi khi ánh sáng tan biến…
Cô thấy Kael.
Hắn đang bị xích vào một bệ đá, đôi mắt nhắm nghiền.
Nhưng ngay khi Linh bước đến gần…
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bóng tối.
✨ “Ngươi nghĩ rằng… ngươi có thể cướp hắn khỏi tay ta sao?”
Linh quay phắt lại.
Một thực thể khổng lồ xuất hiện từ bóng tối—một kẻ khoác áo choàng đen, đôi mắt rực lửa.
Thống Lĩnh Vong Hồn.
Người cai quản nơi này.
✨ Kẻ sẽ không bao giờ để cô mang Kael đi.
Linh đứng đối diện với Thống Lĩnh Vong Hồn.
Hắn cao hơn cô gấp đôi, khoác trên mình một tấm áo choàng đen tả tơi. Đôi mắt đỏ rực như hai viên than hồng cháy âm ỉ trong màn đêm. Từ hắn tỏa ra một thứ năng lượng chết chóc, mạnh mẽ đến mức khiến không gian xung quanh như đang bị bóp méo.
“Ngươi nghĩ mình có thể cứu hắn?” Giọng nói của hắn trầm khàn, như vọng ra từ cõi chết.
Linh siết chặt viên ngọc trong tay.
✨ “Ta không nghĩ. Ta chắc chắn.” Cô đáp, ánh mắt kiên định.
Thống Lĩnh bật cười. Tiếng cười của hắn lạnh lẽo như lưỡi dao cắt vào tâm trí.
“Vậy thì chứng minh đi, kẻ phàm tục.”
Hắn vung tay, và ngay lập tức, những sợi xích đen dài hàng chục mét lao về phía Linh như những con rắn khổng lồ.
Cô lập tức lách người né tránh, nhưng tốc độ của chúng quá nhanh!
✨ Một sợi xích quấn chặt lấy cổ chân cô, kéo mạnh.
Linh mất thăng bằng, ngã xuống.
Ngay lúc đó, một sợi xích khác vung tới như một cây roi sắt, quất thẳng vào cô!
BỐP!
Cơn đau như xé toạc cả cơ thể. Linh cắn răng, cố gắng không hét lên.
Nhưng cô không thể để bản thân bị áp đảo quá lâu!
✨ Cô nắm chặt viên ngọc, tập trung sức mạnh. Một luồng sáng xanh bùng lên quanh cơ thể cô.
“Phá vỡ xiềng xích!”
Năng lượng bùng nổ, cắt đứt sợi xích đang trói chân cô.
Linh bật dậy ngay lập tức.
Cô vung tay, phóng ra một luồng sáng về phía Thống Lĩnh.
✨ Nhưng hắn chỉ giơ tay lên, và luồng sáng đó lập tức tan biến.
“Quá yếu.” Hắn lẩm bẩm, rồi chợt biến mất khỏi tầm mắt cô.
Linh chỉ kịp nhận ra một cơn gió lạnh lướt qua gáy mình—
Rồi một cú đánh khủng khiếp giáng thẳng vào lưng cô.
Cô bị hất văng đi, đập mạnh vào bức tường phía xa.
✨ Mọi thứ quay cuồng. Máu trào lên cổ họng.
Cô nhìn về phía Kael—hắn vẫn bất động trên bệ đá.
Cô không thể thua.
Cô sẽ không thua.
Linh gượng đứng dậy. Lần này, cô không chỉ sử dụng sức mạnh của viên ngọc.
Chương 13: ÁNH SÁNG PHÁ VỠ BÓNG TỐI
Thống Lĩnh Vong Hồn nhấc một tay lên, và ngay lập tức, hàng chục sợi xích đen lao vút về phía Linh, nhanh như tia chớp.
Nhưng lần này, cô đã sẵn sàng.
Linh dồn toàn bộ năng lượng vào viên ngọc, khiến nó phát sáng rực rỡ.
“Phá vỡ tất cả xiềng xích!” Cô hét lên.
✨ Luồng sáng xanh bùng nổ, mạnh đến mức không gian xung quanh rung chuyển.
Tất cả những sợi xích vong hồn đều bị cắt đứt ngay lập tức!
Thống Lĩnh hơi khựng lại, đôi mắt đỏ lóe lên tia nguy hiểm.
“Khá đấy, nhưng chưa đủ đâu.”
Hắn nâng hai tay lên, và từ mặt đất, những cột bóng tối vươn lên như móng vuốt của quỷ dữ, bao trùm lấy Linh.
✨ Cô cảm nhận được áp lực kinh hoàng. Không khí xung quanh như bị rút cạn.
Một giọng nói vang lên trong đầu cô—giọng của Kael.
“Linh… Đừng để hắn điều khiển ngươi.”
Linh mở bừng mắt.
Cô không thể để nỗi sợ chế ngự mình.
✨ Cô siết chặt viên ngọc, dồn toàn bộ niềm tin vào nó.
“Ta sẽ không khuất phục trước bóng tối!”
Cơ thể cô phát sáng, và ánh sáng đó lan tỏa ra xung quanh, đánh tan mọi móng vuốt bóng tối.
Thống Lĩnh lùi lại, lần đầu tiên vẻ mặt hắn lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Không thể nào… Ngươi…”
✨ Nhưng Linh không cho hắn cơ hội phản công.
Cô lao tới, nhanh như tia chớp, tung một đòn quyết định!
“Chịu thua đi!”
BÙM!
Một luồng sáng xanh rực rỡ bùng lên, nhấn chìm cả căn phòng trong ánh sáng.
✨ Cơ thể Thống Lĩnh bắt đầu nứt vỡ.
Hắn gầm lên một tiếng chói tai, rồi tan biến thành từng mảnh bụi đen.
Tất cả những sợi xích trói Kael cũng lập tức bị phá vỡ.
Cơ thể hắn đổ xuống.
Linh lao đến đỡ lấy hắn.
✨ Đôi mắt bạc của Kael từ từ mở ra.
Hắn nhìn cô, rồi khẽ cười.
“Ngươi đến muộn quá đấy.”
Linh bật cười, nước mắt lăn dài trên má.
Cô đã làm được. Cô đã cứu được hắn.
✨ Nhưng đây chỉ là khởi đầu.
Bởi vì phía trước họ…
Còn một bí ẩn lớn hơn đang chờ đợi.
Linh và Kael đứng trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh sáng nhợt nhạt từ viên ngọc của Linh lấp lánh trong tay cô.
Kael dần lấy lại sức, đứng dậy với sự kiên cường vốn có. Nhưng một vẻ lo lắng thoáng qua trong mắt hắn khi nhìn vào cánh cổng đỏ u ám phía sau họ.
"Cánh cổng đó... không phải là kết thúc đâu." Hắn nói, giọng trầm và nặng nề.
Linh quay lại, đôi mắt rực sáng.
✨ "Có phải đó là nguồn gốc của tất cả những cơn ác mộng này không?"
Kael gật đầu, ánh mắt hắn không giấu được nỗi lo lắng.
"Đó là cánh cổng dẫn đến một thế giới khác, nơi những thực thể hủy diệt đang chờ đợi. Chúng không chỉ sống trong bóng tối, mà là những sinh vật có thể hủy hoại cả các cõi thần thánh."
Linh siết chặt viên ngọc, rồi quay lại nhìn cánh cổng.
"Nếu thế, chúng ta không thể để nó tồn tại. Ngay bây giờ, chúng ta phải phá hủy nó."
✨ Kael trầm tư một lát, rồi bất ngờ gật đầu.
"Để làm được điều đó, chúng ta sẽ cần nhiều hơn chỉ sức mạnh của viên ngọc."
"Còn cách nào khác không?" Linh hỏi, ánh mắt kiên quyết.
"Có một cách… Nhưng nó cực kỳ nguy hiểm." Kael nói, giọng hắn nghiêm túc.
"Cách gì?" Linh hỏi, không do dự.
✨ Kael quay lại nhìn cô, đôi mắt bạc như chứa đựng cả một thế giới u ám.
"Chúng ta phải đi vào thế giới hủy diệt ấy… và tìm kiếm một thứ gọi là ‘Chìa khóa Thời gian’."
Linh sững sờ.
"Chìa khóa Thời gian? Nó có thể khóa cánh cổng này sao?"
Kael gật đầu, khuôn mặt đầy lo âu.
✨ "Không chỉ khóa… nó có thể xóa bỏ mọi dấu vết của sự tồn tại của chúng. Nhưng để có được chìa khóa, chúng ta sẽ phải đối mặt với những thế lực còn nguy hiểm hơn cả Thống Lĩnh Vong Hồn."
Linh cắn môi, nhìn sâu vào mắt Kael.
"Tôi sẽ đi cùng anh. Cùng nhau."
Kael nhìn cô, một chút ngạc nhiên lướt qua trong đôi mắt hắn.
"Linh, đây không phải là một cuộc chiến đơn giản. Chúng ta không chỉ chiến đấu vì mình, mà còn vì cả thế giới. Nếu thất bại, mọi thứ sẽ kết thúc."
✨ "Chúng ta sẽ không thất bại." Linh trả lời, ánh mắt đầy quyết tâm.
Kael im lặng, sau đó thở dài và gật đầu.
"Nếu đã vậy, thì chúng ta không còn thời gian để lãng phí. Cánh cổng đó sẽ không đóng lại mãi đâu."
Cả hai quay lưng bước về phía cánh cổng đỏ, nơi mà ánh sáng đỏ đập mạnh vào mắt họ, như một lời gọi đầy ma quái.
Khi họ bước qua cánh cổng, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, cuốn lấy họ vào một không gian khác.
✨ Và trước mắt họ, một thế giới hoàn toàn khác hiện ra—một nơi đen tối, đầy những đám mây u ám và những pháo đài đổ nát.
"Chào mừng đến với thế giới hủy diệt," một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bóng tối.
Linh và Kael cùng quay lại.
Chương 14: CUỘC CHIẾN CÙNG THỰC THỂ BÓNG TỐI
Linh cảm nhận được không khí ngột ngạt, nặng nề từ sinh vật trước mặt. Đôi mắt hắn như những ngọn lửa âm u, thiêu đốt mọi hy vọng còn lại.
⚡ Kael đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng, tay cầm thanh kiếm ánh sáng mà hắn đã cất giữ suốt bao năm. Hắn biết rằng trận chiến này không chỉ là thử thách cho bản thân mình, mà còn là cơ hội duy nhất để họ cứu lấy thế giới.
"Ngươi là kẻ mạnh nhất trong bóng tối, phải không?" Linh hỏi, nhưng giọng cô không có vẻ khiếp sợ. Ngược lại, nó đầy quyết tâm.
Sinh vật trước mặt cười nham hiểm, nụ cười như từ vực sâu vọng lên.
⚡ "Ta không chỉ mạnh, ta là bóng tối, là sự hủy diệt! Những gì các ngươi gọi là ‘thế giới’ sẽ sụp đổ trong tay ta. Đừng nghĩ các ngươi có thể thay đổi số phận."
"Chúng ta không tin vào số phận," Kael lạnh lùng đáp, bước lên một bước. Thanh kiếm ánh sáng của hắn lóe lên. "Và chúng ta sẽ không để ngươi hủy hoại tất cả."**
Linh và Kael lao vào trận chiến mà không một chút do dự. Họ biết rằng nếu thất bại, thế giới này sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối.
⚡ Sinh vật bóng tối quát lớn, đôi tay hắn giơ lên trời. Những vầng mây đen dày đặc kéo đến, bao phủ bầu trời như một màn đêm vô tận.
Từ những đám mây đó, hàng loạt những cánh tay đen đúa vươn ra, chúng nhắm thẳng về phía Linh và Kael.
Linh lập tức nhắm mắt lại, cảm nhận năng lượng từ viên ngọc trong tay. Mắt cô mở ra, ánh sáng xanh biếc lại một lần nữa tỏa ra từ ngọc, cắt đứt những cánh tay bóng tối.
⚡ "Không thể để chúng ta có thời gian để hồi phục!" Linh hét lớn, rồi cô lao vào, tay vung lên, tạo ra một vòng xoáy ánh sáng quanh mình. Ánh sáng ấy như một lớp lá chắn, đẩy lùi các cuộc tấn công từ bóng tối.
Kael không kém phần quyết đoán. Hắn vận hết sức mạnh vào thanh kiếm, tạo ra những đợt sóng sáng mãnh liệt. Những sóng này không chỉ đẩy lùi mà còn xuyên qua từng bóng tối, cắt đứt từng mảng tối mờ mà sinh vật kia triệu hồi.
"Các ngươi không thể chiến thắng!" Sinh vật gầm lên, và với một cử động tay, những đám mây đen cuồn cuộn hình thành thành một con quái vật khổng lồ, toàn thân đầy lửa tối, móng vuốt sắc nhọn vươn dài.
⚡ "Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi kết thúc!" Kael hét lên, thanh kiếm sáng loáng ánh lên trong bóng tối.
Cả hai hợp lực, tấn công vào con quái vật bóng tối. Ánh sáng từ viên ngọc của Linh bùng lên từng đợt, xuyên qua cơ thể bóng tối, trong khi Kael không ngừng vung kiếm, từng đợt sóng sáng mạnh mẽ xé toạc không gian.
Sinh vật bóng tối nhìn thấy sự đồng tâm hiệp lực của họ, gầm lên giận dữ.
⚡ "Đừng tưởng rằng ta sẽ dễ dàng để các ngươi phá hủy tất cả!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả bầu trời rạn nứt, những mảng tối bốc lên như khói lửa. Nhưng linh hồn của Linh và Kael không dao động. Họ biết rằng giờ là lúc quyết định tất cả.
Linh dồn toàn bộ năng lượng của viên ngọc vào một đòn tấn công cuối cùng. Ánh sáng xanh biếc từ viên ngọc bùng lên dữ dội, bao trùm lấy sinh vật bóng tối.
⚡ Cùng lúc đó, Kael nhắm thẳng vào trái tim của con quái vật, vung thanh kiếm ánh sáng, tạo ra một luồng sóng ánh sáng mạnh mẽ nhất từ trước đến nay.
Ánh sáng và bóng tối va chạm mạnh mẽ, tạo ra một vụ nổ ánh sáng chói lóa, khiến không gian xung quanh rung chuyển dữ dội.
Và rồi, bóng tối bắt đầu tan biến. Sinh vật bóng tối bị xé nát từng mảnh. Những cánh tay đen đúa biến mất, cánh cổng hủy diệt cũng đóng sập lại.
⚡ Một khoảnh khắc im lặng bao trùm.
Linh và Kael đứng thở dốc, nhìn vào đống hỗn độn trước mặt. Họ đã chiến thắng… nhưng chiến thắng này không dễ dàng.
"Chúng ta đã làm được." Linh nói, giọng khàn đặc vì mệt mỏi.
Kael không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn lo lắng.
"Đây không phải là kết thúc. Còn rất nhiều thứ đang ẩn nấp trong bóng tối. Chúng ta phải tiếp tục."
Linh nhìn lên bầu trời.
✨ "Chúng ta sẽ không dừng lại. Chỉ khi nào tất cả được cứu, chúng ta mới có thể nghỉ ngơi."
⚡ Và cuộc hành trình của họ vẫn tiếp tục, trong một thế giới mà bóng tối và ánh sáng không ngừng giao tranh.
Linh và Kael đứng đối mặt với những đợt sóng tăm tối cuồn cuộn từ những cánh cổng rạn nứt. Bầu trời trên cao vần vũ những đám mây đỏ như máu, như đang chứng kiến một trận chiến mà kết quả sẽ quyết định số phận của cả thế giới.
🌑 “Không còn cách nào khác,” Linh thì thầm, ánh mắt cô rực sáng nhưng đầy lo âu. Viên ngọc trên tay cô vẫn phát sáng, nhưng sức mạnh của nó đã gần cạn kiệt.
⚡ Kael nhìn cô, đôi mắt hắn lấp lánh một ánh sáng mạnh mẽ.
🔥 “Chúng ta sẽ phải bước vào chính trái tim của bóng tối. Đó là nơi kết thúc cuộc chiến này, nơi mọi thứ được sinh ra và sẽ chết đi.”
🚀 Linh không do dự, nắm chặt viên ngọc.
🌑 “Đi nào. Không có gì có thể ngăn cản chúng ta.”
🔥 Cả hai lao vào, xé nát không gian tối tăm bằng sức mạnh từ lòng quyết tâm và ngọc ánh sáng của Linh. Nhưng càng tiến sâu, họ càng nhận ra bóng tối không phải là thứ có thể đơn giản đánh bại. Nó có một bản chất sống động, liên tục thay đổi và thích ứng.
⚡ “Cẩn thận!” Kael kêu lên khi một cơn gió đen cuốn lấy họ, cuốn sâu vào bên trong cánh cổng.
Linh không kịp phản ứng, cô cảm nhận được sức mạnh của bóng tối lấn át mọi suy nghĩ, như thể có hàng triệu cái bóng đang vây quanh họ.
Từ trong bóng tối, một hình dáng khổng lồ dần xuất hiện. Đó là một sinh vật hắc ám, với đôi mắt như những hố đen không đáy. Nó nhìn Linh và Kael, rồi cười, nụ cười vang vọng trong không gian vắng lặng.
⚡ “Các ngươi đến quá muộn. Cánh cổng đã mở. Không ai có thể ngừng lại những gì đã bắt đầu.”
Linh nghiến răng, tóm lấy thanh kiếm ánh sáng của Kael. Cô biết đây không phải là trận chiến chỉ để sống sót, mà là để cứu tất cả những gì họ yêu quý.
“Không. Chúng tôi sẽ không để ngươi giết chết thế giới này.” Linh nói, tay cô chém một đường sáng vào bóng tối, tạo ra một vệt sáng mạnh mẽ xé toạc bầu không gian.
⚡ Kael bước lên, thanh kiếm của hắn tiếp tục lóe sáng, đánh trả mọi đợt tấn công từ bóng tối.
“Chúng ta có thể làm được.” Kael nói, ánh mắt kiên định như chưa từng có.
Nhưng bóng tối trước mặt không chỉ đơn giản là kẻ thù. Nó là một phần của sự hủy diệt đã tồn tại từ trước khi thế giới này được sinh ra. Linh và Kael không chỉ chiến đấu với kẻ thù, mà còn phải chiến đấu với chính sự tồn tại của nó.
⚡ Linh vung ngọc lên, thanh kiếm ánh sáng tỏa ra một cột sáng rực rỡ, tách bóng tối thành từng mảng lớn. Cô biết rằng, để chiến thắng, họ phải phá vỡ cội nguồn của bóng tối, nơi mà mọi điều tăm tối và xấu xa được sinh ra.
“Làm sao chúng ta có thể hủy diệt tận gốc nó?” Linh hỏi, hơi thở hổn hển nhưng vẫn đầy kiên cường.
⚡ Kael nhìn vào cánh cổng đen phía trước.
“Chỉ có cách tiêu diệt nó ở nơi tận cùng, nơi bắt đầu của tất cả các cơn ác mộng. Chúng ta phải đi vào trái tim của bóng tối, vào cội nguồn của mọi thứ, nơi tồn tại chính linh hồn của bóng tối.”
Linh gật đầu, dù biết rằng hành trình này sẽ không có đường lui. Nhưng cô hiểu rằng không có sự lựa chọn nào khác.
⚡ Họ tiến về phía cổng, nơi mà mọi sinh vật bóng tối đều rít lên trong đau đớn. Bầu không khí xung quanh họ trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Từng bước một, Linh và Kael tiến vào. Ánh sáng từ viên ngọc chiếu sáng mọi thứ xung quanh họ, nhưng càng đi sâu, bóng tối càng lấn át, và cuối cùng họ bước vào một không gian đen tối hoàn toàn.
Nơi này không có không gian, không có thời gian. Đây là nơi mà tất cả sự tồn tại bị tiêu hủy. Bóng tối ở đây không có kết thúc.
⚡ Một giọng nói vang lên trong bóng tối, lạnh lẽo như hơi thở của cái chết.
“Các ngươi đã đến. Nhưng các ngươi không hiểu rằng, các ngươi chỉ là những mảnh ghép trong một chuỗi vô tận. Các ngươi không thể chiến thắng ta. Ta là kẻ sẽ kết thúc mọi thứ.”
Kael vung kiếm, nhưng bóng tối chỉ quấn quanh nó, bóp nghẹt mọi sự sống.
“Không.” Linh nói. “Chúng ta sẽ kết thúc mọi thứ ngay tại đây.”**
⚡ Với một bước nhảy mạnh mẽ, Linh dồn tất cả sức mạnh vào viên ngọc, ánh sáng từ viên ngọc bùng lên dữ dội, mạnh mẽ đến mức nó xé nát bóng tối.
Ngay khi bóng tối bị xé toạc, một hình ảnh khổng lồ xuất hiện – một sinh vật cổ xưa, là hình hài của sự hủy diệt vĩnh cửu.
⚡ Và trong khoảnh khắc đó, Linh hiểu rằng chỉ có thể đánh bại nó bằng cách đối mặt trực diện với chính sự hủy diệt của mình.
Cô nhắm mắt lại, đón nhận sức mạnh từ viên ngọc, và cuối cùng, khi ánh sáng của ngọc đạt đến điểm cực hạn, cô buông tay.
Cả thế giới chao đảo.
⚡ Và rồi, tất cả chỉ còn lại ánh sáng.