---
“Khoảng Lặng Mùa Hè”
Mùa hè năm ấy, cái nắng như thiêu đốt mọi thứ, nhưng trong một góc nhỏ của trường, câu chuyện tình yêu học trò nhẹ nhàng bắt đầu.
Thảo, cô gái hiền lành với mái tóc dài đen nhánh, đang ngồi dưới tán cây bàng cổ thụ, ánh nắng chiếu xuyên qua những chiếc lá xanh mướt, tạo ra những vệt sáng vàng lấp lánh trên mặt đất. Thảo thích cái cảm giác yên bình đó, nơi mà mọi thứ như ngừng lại, chỉ có gió nhẹ thổi qua và những âm thanh của ngày hè xa xôi.
Bất chợt, một tiếng gọi khẽ vang lên:
– Thảo!
Thảo ngẩng lên, thấy Hải, cậu bạn học cùng lớp, đứng cách đó không xa, với nụ cười tươi tắn trên môi. Hải là một trong những người nổi bật nhất lớp, không chỉ vì vẻ ngoài điển trai mà còn vì sự thông minh và tài năng thể thao.
– Cậu làm gì ở đây vậy? – Hải hỏi, bước đến gần.
– Chỉ là ngồi một chút thôi, thư giãn thôi mà. – Thảo mỉm cười.
– Đừng có giả vờ, nhìn mặt cậu là biết đang suy nghĩ gì rồi. – Hải ngồi xuống cạnh Thảo, ánh mắt đùa nghịch.
Thảo ngần ngại, nhưng rồi cười khẽ, không biết phải nói gì. Cô luôn cảm thấy Hải thật đặc biệt, một cậu bạn mà mỗi khi nhìn vào, cô lại thấy tim mình đập rộn ràng hơn.
Mấy tháng qua, Hải và Thảo đã trở thành bạn thân, nhưng chẳng ai dám nói ra tình cảm của mình. Hải thường xuyên giúp đỡ Thảo trong học tập, trong những lần cô gặp khó khăn. Còn Thảo, cô luôn cảm nhận được sự ấm áp từ Hải mỗi lần anh gần bên.
Một ngày nọ, khi cả hai đang ngồi cùng nhau dưới gốc cây bàng, Hải đột ngột im lặng, nhìn thẳng vào mắt Thảo. Thảo cảm nhận được điều gì đó khác lạ trong ánh mắt của anh, một thứ gì đó không phải chỉ là sự thân thiết bạn bè bình thường.
– Thảo, tớ… có điều này muốn nói với cậu. – Hải ngập ngừng, rồi quay mặt đi như muốn tránh ánh mắt của Thảo.
– Cậu… có chuyện gì sao? – Thảo hỏi, lòng bỗng dưng thắt lại.
– Tớ… tớ thích cậu. – Hải nói nhanh, rồi hít một hơi thật sâu.
Câu nói của Hải khiến Thảo như đông cứng lại, một cảm giác vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc ùa đến. Cô nhìn Hải, thấy anh đang đỏ mặt, đôi mắt long lanh như muốn chờ đợi một câu trả lời.
– Cậu… thật sao? – Thảo hỏi, tay hơi run.
Hải gật đầu, rồi khẽ cười, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
– Tớ không muốn chỉ là bạn thân của cậu nữa, Thảo. Tớ muốn là người ở bên cậu, trong những ngày vui và cả những lúc khó khăn. Tớ thích cậu rất nhiều.
Thảo lặng im, lòng cô như đang vỡ òa. Mọi thứ trong cô như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Cô đã nhận ra rằng, từ lâu rồi, mình cũng đã có tình cảm đặc biệt với Hải, nhưng lại không dám thừa nhận.
– Tớ cũng… thích cậu. – Thảo thì thầm, mắt rưng rưng.
Lúc ấy, dường như thời gian ngừng lại, chỉ còn lại hai người họ, dưới gốc cây bàng, trong cái không gian yên tĩnh của buổi chiều hè.
Từ đó, mối quan hệ của Thảo và Hải dần thay đổi. Họ không chỉ là bạn học, mà còn là những người yêu thương nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách của tuổi học trò. Dù cho cuộc sống có thay đổi thế nào, tình yêu ấy vẫn là một phần không thể thiếu trong ký ức của họ, như một khoảnh khắc ngọt ngào, không bao giờ phai mờ.
---