Khi Mưa Tàn
Mưa cứ rơi, không ngừng, như những giọt nước mắt của một cuộc đời đã quá quen với đau thương. Thành phố này, nhỏ bé nhưng cũng đủ lớn để nuốt chửng những niềm tin, hy vọng. Và nơi đó, có một cô gái tên Diễm, một người đã quá mệt mỏi với những cơn mưa cuộc đời.
Diễm không phải là người yếu đuối. Cô luôn cười, luôn nói những câu vui vẻ với bạn bè, dù trong sâu thẳm tâm hồn, cô hiểu rằng mình đang mang trên vai một gánh nặng mà chỉ có mình cô mới hiểu. Ngày trước, cô từng yêu. Yêu say đắm, yêu mãnh liệt. Và rồi, như bao câu chuyện tình yêu khác, tình yêu ấy đã kết thúc.
Minh – người mà cô đã trao trọn niềm tin – rời xa cô khi mọi thứ đang ở đỉnh cao. Không có lý do gì rõ ràng, chỉ là một sự im lặng dài. Minh không nói lời tạm biệt, cũng không giải thích vì sao, chỉ là một buổi sáng thức dậy, Diễm nhận ra anh không còn ở đó nữa.
Diễm tự hỏi: "Liệu tình yêu của mình có đủ sâu sắc để giữ anh lại không?" Nhưng cô không có câu trả lời. Và sự im lặng của anh cũng dần dần trở thành một phần trong tâm hồn cô. Cô quen với việc sống trong cô đơn, quen với việc đón những cơn mưa trong sự lặng thinh, mà không còn một ai để chia sẻ.
Rồi một ngày, Lan nhận được tin từ Minh"Mình dừng lại nhé." Cô như rụng rời.Minh, người mà cô luôn tưởng rằng sẽ yêu thương cô đùm bọc cho cô. Cô không thể tin vào mấy dòng tin trc mặt, vì lúc ấy, cô đã suy sụp rồi. Mưa lại rơi. Cô đứng trong cơn mưa, bất động, không khóc, chỉ cảm thấy một nỗi trống rỗng khủng khiếp. Mọi thứ dường như đang biến mất khỏi tay cô.
Lan quay lại thành phố cũ, nơi có những con đường mà cô đã từng đi qua với anh. Cô không muốn nhớ lại, nhưng không thể ngừng nghĩ về những kỷ niệm xưa cũ. Những ngày tháng bên anh là một phần không thể xóa nhòa trong trái tim cô, dù nó đã phai mờ theo thời gian.
Khi cô đứng lại bên bờ sông, nơi có cây cầu mà họ từng hứa sẽ cùng nhau đi qua, cô cảm nhận rõ ràng sự trống rỗng ấy. Đúng như những gì cô cảm nhận: "Mình sẽ không bao giờ có được một tình yêu đích thực."
Diễm buông tay, những thứ quan trọng của mình và cả những thứ mà cô cho là kỉ niệm khó phai của Minh và Diễm.Từ Từ,dưới cơn mưa cô đã deo bản thân mình xuống dòng sông lạnh giá.Cô là buông bỏ tất cả gia đình,bạn bè,họ hàng,...
Giá như lúc ấy dòng tin nhắn của Minh ko hiện lên trên màn hình thì có lẽ cô là ko như vậy.....
_______End_______
ờm đây là 1 Otp T/g từng tâm đắc nhất ở lớp của T/g nhưng vì 1 lý do nào đó OTP này đã ko đến đc vs nhau thất tiếc là chỉ có Cô gái ấy là ko thể quên chàng trai này