Quang Anh đứng lặng trước tấm gương lớn trong phòng, những vết đỏ nhàn nhạt hiện lên trên cổ và bờ vai. Cả người anh vẫn còn run rẩy vì những gì vừa xảy ra.
Phía sau, Duy quàng tay qua eo, kéo anh vào lòng.
"Anh đang nhìn gì vậy?"
Quang Anh im lặng, ánh mắt không rời khỏi những dấu vết trên da thịt mình.
Duy khẽ cười, đặt cằm lên vai anh, giọng nói mang theo một chút bá đạo lẫn dịu dàng:
"Nhìn kỹ đi, vì đó là dấu hiệu chứng minh… anh chỉ thuộc về một mình em thôi."