Anh và em đã kết hôn vì là hôn phu của nhau, cha mẹ 2 bên thì muốn con mik cưới nhau nên đã ép cưới và mua nhà riêng ở!.
Em đã phải lòng anh vì anh là 1 ng vô cùng đẹp trai , hòa đồng với mn , ấm áp
Anh chỉ xem em là 1 kẻ k đội tr chung thôi, em ngây thơ lắm, đến cả anh có thích mik k con kh biết mà!
Vào 1 ngày!
Tả Kỳ Hàm: anh ơi, mua bánh cho em đi ạ!
Dương Bác Văn: m có thôi phiền đi không?
Tả Kỳ Hàm:em phiền lắm ạ?//rưng rưng Như muốn khóc//
Dương Bác Văn: ừ! Phiền lắm!, suốt ng chỉ biết khóc!
Tả Kỳ Hàm: hic...hic em..xin..l.. lỗi//chạy đi//
Em chạy 1 lúc thì chạy ngang qua mẹ anh! , mẹ anh thấy v liền chạy theo xem có chuyện j , chạy 1 lúc , em đã mệt nên định đi qua đường bên kia nghĩ ngơi!, kh may có 1 chiếc xe mất lái lao về em!
* Rầm!*
Mẹ anh: Hàm nhi!!!//chạy lại//
Mẹ anh: mau mau gọi cấp cứu!!!
Ng qua đường: được được
Mẹ anh:con ráng đợi nhaa! K được ngủ!
Tả Kỳ Hàm: mẹ con mệt rồi!//ngất/
Mẹ anh: không... không!!!
*Ò e ò e*
1 lúc sau
Em đã được đưa vào bệnh viện!
Dương Bác Văn: Kỳ Hàm em...em ấy s rồi?//chạy tới//
Mẹ anh: //tát anh// m có biết là Hàm nhi nó đã đau như nào k?
Dương Bác Văn:...
Mẹ anh: ở nhà thì đánh đập nó, bh m thấy đi!
*Cạch!*
BáC sĩ: ai là ng nhà bệnh nhân??//đi ra//
Mẹ anh: tôi , con tôi s rồi bác sĩ
Bác sĩ: tôi thành thật xin lỗi nhưng kh cứu được cái mạng nhỏ đó rồi!//cuối đầu//
Mẹ anh: //suy sụp//th.. thật.s
.sao?
Dương Bác Văn: kh kh thể nào!!
2 năm sau
Em đã mất được 2 năm, kể từ ngày em mất anh như ng mất hồn v ! , cứ lẽo đẽo quanh ngôi m.ộ của em! Miệng cứ lẩm bẩm " anh xin lỗi, k bảo vệ được em!"
Hết!!