Cô là một sinh viên năm hai ngành Luật kinh tế, đang nỗ lực để học hỏi, xây dựng tương lai, ước mơ, và những kế hoạch cho sự nghiệp còn dang dở. Còn anh, một chàng công an đã có những năm tháng đứng dưới ngọn cờ bảo vệ tổ quốc, vững chãi, trưởng thành, hơn cô 5 tuổi.
Họ gặp nhau trong một dịp tình cờ, khi cuộc sống vẫn còn đơn giản, khi cả hai còn chưa nghĩ đến những điều lớn lao, nhưng rồi tình yêu đến thật nhẹ nhàng, rồi vỡ òa trong những lần chia sẻ những ước mơ, những hoài bão. Anh là người luôn bảo vệ cô, luôn động viên cô vững bước trong cuộc sống. Cô hiểu rằng anh cần những khoảng lặng để làm nhiệm vụ, để tham gia những công tác bảo vệ đất nước, và cô luôn là người đứng sau, ủng hộ anh dù cho mọi thứ có khó khăn đến đâu.
Tình yêu của cô dành cho anh là sự chờ đợi không mệt mỏi, là những giây phút lặng thầm mỗi lần anh không thể ở bên, là niềm tin rằng một ngày nào đó, khi mọi thứ ổn định, họ sẽ cùng nhau xây dựng một mái nhà nhỏ, nơi cô vẫn là người đứng sau, nhưng không còn là một người chờ đợi đơn độc.
Anh từng nói với cô, trong một buổi chiều ngập nắng, khi họ ngồi bên nhau trong công viên:
"Anh bảo vệ tổ quốc vì tổ quốc có em."
Câu nói ấy khiến cô ấm lòng, và cô nghĩ rằng dù cho anh phải đứng trong những trận chiến lớn lao đến đâu, cô vẫn sẽ là người đứng sau anh, lặng lẽ và vững vàng. Cô tin rằng tình yêu sẽ giúp họ vượt qua mọi thử thách, sẽ làm sáng lên những ngày tháng khó khăn.
Thế nhưng, tình yêu ấy không đơn giản như vậy. Anh lớn tuổi, có gia đình và những mong muốn riêng. Một ngày, anh phải đối diện với những áp lực từ gia đình mình. Họ mong muốn anh sớm ổn định, có một gia đình. Anh không thể chần chừ mãi, dù trong lòng vẫn còn yêu cô, vẫn còn nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau. Gia đình anh không thể chờ đợi thêm, và những đòi hỏi của cuộc sống đã khiến anh phải đưa ra một quyết định khó khăn.
Một chiều mùa hè, khi anh và cô đang ngồi bên nhau trong quán cà phê nhỏ, không gian im lặng, anh cầm tay cô và nhìn vào mắt cô:
"Em biết không, gia đình anh đã nói rất nhiều về chuyện này. Họ muốn anh có một gia đình, ổn định, không thể cứ mãi như thế này. Anh yêu em, nhưng anh không thể cứ chờ đợi mãi. Anh cần em hiểu, có những lúc anh không thể từ bỏ trách nhiệm của mình."Cô im lặng, ánh mắt cô long lanh những giọt nước mắt nhưng không dám rơi. Cô hiểu anh, cô biết rằng gia đình và trách nhiệm lớn lao đối với đất nước đang đè nặng lên vai anh. Nhưng trong lòng cô, ước mơ còn đang dang dở, sự nghiệp của cô còn chưa định hình, và cô còn chưa sẵn sàng để từ bỏ những giấc mơ lớn lao đó. Cô chỉ còn biết nhìn anh, lòng đầy đau xót, nhưng vẫn không thể cất lời phản đối.
Cuối cùng, cô nói với anh, trong một đêm yên tĩnh khi họ cùng ngồi dưới bầu trời đầy sao:
"Anh có thể đợi em thêm 5 năm nữa không? Em còn gia đình, còn sự nghiệp, còn những ước mơ chưa thể thực hiện. Em cần thời gian để hoàn thiện bản thân, để có thể đi cùng anh thật vững vàng."
Anh nhìn cô, đôi mắt anh sâu thẳm, nhưng trong ánh nhìn ấy là nỗi buồn mà cô không thể hiểu hết. Anh khẽ lắc đầu, rồi đáp:
"Anh không thể đợi được. Nếu bây giờ anh 20 tuổi, anh chẳng sợ 25, 26 tuổi đâu, mà anh sẽ bất chấp tất cả để cùng em có tình yêu mãnh liệt. Nhưng điều anh muốn ở hiện tại là kết hôn, là hôn nhân, là mái ấm gia đình. Còn điều em muốn là tình yêu mãnh liệt. Thật ngại quá, anh chẳng có thời gian yêu đương mà không có ý định cưới em à!"
Những lời ấy như một nhát dao cắt vào tim cô. Những tưởng tình yêu sẽ vượt qua được mọi thử thách, nhưng giờ đây, tình yêu ấy lại trở thành một điều không thể kéo dài. Cô đã hy sinh, đã chờ đợi, đã đồng hành với anh qua bao khó khăn, nhưng cuối cùng, cô lại phải đứng giữa ngã ba đường, giữa tình yêu và sự nghiệp, giữa lý trí và cảm xúc.
Anh đã đi, mang theo những ký ức đẹp đẽ về tình yêu của họ. Cô không khóc, nhưng tim cô nặng trĩu. Mặc dù cô hiểu rằng anh không phải không yêu, nhưng anh không thể tiếp tục đợi. Không phải vì anh không muốn, mà vì có những thứ lớn hơn tình yêu, có những quyết định mà đôi khi phải tuân theo trách nhiệm.
Ngày chia tay, cô đứng nhìn anh rời đi, mỗi bước anh đi là một nhát cắt vào trái tim cô. Cô không thể giữ anh lại, nhưng cô cũng không thể ngừng yêu anh. Đó là tình yêu không thể níu kéo, không thể dừng lại. Một phần trong cô muốn anh ở lại, nhưng lý trí lại bảo cô không thể yêu anh khi cô chưa sẵn sàng cho một tương lai cùng anh.
Cô nhìn lại quãng thời gian đã qua và tự nhủ với lòng:
"Mình còn trẻ, mình còn rất nhiều cơ hội phía trước. Có lẽ, đây là quyết định tốt nhất."
Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong những giây phút vắng anh, cô cảm thấy thật sự trống rỗng.
Cô đã yêu anh bằng tất cả trái tim, đã hy sinh rất nhiều, nhưng cuộc sống này không chỉ có tình yêu. Cô phải bước tiếp trên con đường của mình, với những ước mơ chưa hoàn thành, với những khao khát chưa thể chạm tới. Cô sẽ mạnh mẽ hơn, dù rằng mỗi bước đi phía trước luôn có bóng hình anh.
Dù họ không còn bên nhau, cô vẫn sẽ nhớ về anh, về những lời hứa, về những khoảnh khắc ngọt ngào của tình yêu thuở đầu. Và dù cho con đường phía trước có bao nhiêu gian nan, cô sẽ không quên những lời anh từng nói:
"Anh bảo vệ tổ quốc vì có em."
Chỉ tiếc là, cuối cùng, tổ quốc không thể có em bên anh. Nhưng ít nhất, tình yêu ấy đã giúp cô trở thành người mạnh mẽ hơn, và cô sẽ bước tiếp, dù một mình