TÓM TẮT CỐT TRUYỆN:
Trong một thế giới nơi con người phải đánh đổi ký ức về ước mơ lớn nhất để có được phép thuật, mọi người đều tự nguyện quên đi điều mình từng khao khát, chỉ để đổi lấy sức mạnh.
Shigure, một chàng trai 18 tuổi trầm lặng, là người duy nhất từ chối đánh đổi.
Cậu giữ lại ký ức về một ước mơ tưởng chừng nhỏ bé:
“Được đặt chân đến Nhật Bản.”
Bị xem là kẻ yếu đuối, không phép thuật, không giá trị… Shigure sống âm thầm giữa thế giới đầy người mạnh mẽ nhưng rỗng tuếch. Cho đến một đêm, khi cậu vô thức ngắm nhìn cảnh vật Nhật qua video – ước mơ trong cậu cộng hưởng với tương lai mà cậu chưa bao giờ từ bỏ.
Cậu thức tỉnh một năng lực hiếm có – Mirai Resonance (Cộng Hưởng Tương Lai).
Đây là khả năng cho phép cậu kết nối với các “bản thể tương lai” của chính mình – những phiên bản đã sống trọn vẹn ước mơ tại Nhật Bản.
Từ đó, Shigure có thể “mượn” kỹ năng, cảm xúc, kinh nghiệm và từng phần sức mạnh từ những bản thể ấy – thứ sức mạnh không ai có được.
⸻
Khi các pháp sư bắt đầu mất kiểm soát vì đã quên đi lý do tồn tại, và thế giới dần bị nuốt chửng bởi chính sự vô hồn ấy, thì chỉ có Shigure – người còn giữ ký ức về ước mơ – là chìa khóa kết nối giữa thực tại và tương lai tươi đẹp.
Không mang sức mạnh để hủy diệt, mà là sức mạnh để gợi nhớ, chữa lành và phục hồi những ước mơ đã mất.
⸻
THÔNG ĐIỆP TRUYỆN:
“Có những người mạnh vì họ quên đi tất cả.
Nhưng chỉ người giữ được ước mơ… mới thật sự không bao giờ gục ngã.”
CHAPTER 1 – TẦN SỐ CỦA NHẬT BẢN
“Khi tất cả chọn phép thuật bằng cách buông bỏ ước mơ…
Chỉ một người vẫn còn nghe thấy nhịp đập của điều mình hằng mong.”
⸻
Thành phố Fuyukawa, một thành phố lạnh lẽo nhưng đầy trật tự – nơi mỗi đứa trẻ khi đến 16 tuổi sẽ được hỏi:
“Ước mơ lớn nhất của em là gì?”
Bằng cách đánh đổi ký ức về ước mơ đó, người ta có thể nhận được phép thuật – trở thành một phần của hệ thống “Chuyển hóa Hiến mộng” (Memory Exchange System).
Nhưng cậu – Shigure, đã từ chối.
⸻
Giờ kiểm tra phép thuật ở học viện.
Học sinh xung quanh lần lượt thể hiện năng lực của họ – điều khiển ánh sáng, bẻ cong trọng lực, tạo ra gió bằng ký ức đã lãng quên.
Giáo viên bước đến trước mặt cậu, lạnh lùng:
“Shigure, em vẫn chưa có năng lực à?”
“Tại sao?”
Shigure chỉ cúi đầu, không trả lời.
Cậu biết nếu đánh đổi ký ức, mình sẽ không còn nhớ được vì sao mình bắt đầu học tiếng Nhật, vì sao mình yêu hoa anh đào, vì sao muốn đến Nhật Bản.
⸻
Đêm hôm đó, trong phòng trọ đơn sơ, Shigure lặng lẽ bật lại một video cũ – cảnh đường phố Tokyo, núi Phú Sĩ, tiếng tàu lửa chạy ngang qua dưới hoa anh đào.
Mắt cậu ánh lên – nhẹ nhàng, lặng lẽ.
Và rồi… một điều gì đó xảy ra.
Chiếc điện thoại rung lên một tần số lạ – không phải tin nhắn, không phải cuộc gọi.
Màn hình trở nên trắng xóa. Và một giọng nói cất lên trong tâm trí:
“Ngươi là kẻ duy nhất còn giữ ước mơ…
Vậy hãy để ký ức đó dẫn đường.”
⸻
Thế giới quanh cậu đổi màu.
Trước mặt Shigure là một cánh cửa gỗ kiểu Nhật – mờ ảo như sương.
Cậu bước tới, và bên trong…
Là một phiên bản cậu khác – mặc đồng phục lao động ở Nhật, cúi đầu chào khách, nở nụ cười – giữa đời sống yên bình ở Kyoto.
⸻
Shigure mở to mắt.
“Đây là…”
“Tôi… ở Nhật?”
Giọng nói từ không gian kia vang lên:
“Ngươi không cần đánh đổi ước mơ.
Bởi vì chính ước mơ đó… là sức mạnh.”
…
Bên trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu vào đôi mắt mệt mỏi của Shigure. Trên màn hình là một đoạn video ngắn quay lại cảnh đường phố Tokyo vào mùa xuân – cánh hoa anh đào rơi chậm giữa dòng người qua lại.
Shigure ngồi đó, bất động.
Tim cậu khẽ đau nhói. Không biết từ khi nào, những đoạn video ngắn ấy lại trở thành thứ duy nhất gợi nhắc cậu về ước mơ.
Cậu khẽ thì thầm, không chắc là đang nói với chính mình hay với ông trời:
“Mình… đã quên lý do bắt đầu từ lúc nào vậy…”
Ngay khoảnh khắc đó, không gian trong phòng như vỡ vụn. Một luồng ánh sáng mờ ảo bao quanh cậu – không nóng, không lạnh, nhưng mang theo âm thanh thì thầm, như tiếng vọng từ chính tương lai xa xăm.
“Kết nối thiết lập… Tần số: Mirai Resonance…”
Ánh mắt cậu trợn lớn. Trong một thoáng, cậu thấy chính mình… nhưng là một phiên bản khác – một Shigure đang đứng giữa con phố Nhật Bản thật sự, khoác balo, cười nhẹ khi chạm tay vào cánh hoa anh đào.
Cảnh tượng biến mất trong tích tắc, nhưng cảm xúc, hơi thở, ký ức – tất cả tràn vào Shigure như một dòng chảy. Cậu ngã quỵ, tim đập loạn nhịp, nhưng trong lòng như được sưởi ấm bằng một điều gì đó rất thật.
Đó là sức mạnh được sinh ra từ giấc mơ không bao giờ bị lãng quên.
Mirai Resonance – Cộng Hưởng Tương Lai
Một năng lực hiếm có, cho phép cậu kết nối với chính mình ở tương lai – nơi ước mơ đã được thực hiện. Từ đó, Shigure có thể tạm thời mượn kỹ năng, cảm xúc, và trực giác từ các phiên bản bản thân đó – như thể chính cậu đã từng sống cuộc đời ấy.
⸻
Shigure ôm đầu, hơi thở nặng nề. Những ký ức chưa từng có… vừa chạm vào tâm trí cậu.
“Đó là mình… trong tương lai? Tại sao mình lại có thể… thấy được?”
“Hay đó mới là điều mình đã luôn giữ gìn?”
Ngoài khung cửa sổ, trời đổ mưa nhẹ. Trong tiếng mưa rơi, đôi mắt Shigure ánh lên tia sáng mong manh – nhưng thật hơn bất cứ phép thuật nào.
Cậu thì thầm một lần nữa – lần này không phải với ông trời, mà là với chính mình:
“Ước mơ đó… chưa bao giờ rời khỏi mình. Và mình cũng chưa từng từ bỏ nó.”