Gió mùa len lỏi vào lớp học, mang theo hơi lạnh của mùa đông, nhưng dường như không thể làm nguội đi nhịp tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực tôi. Bên cạnh tôi, cậu bạn bàn bên, ánh mắt vẫn chăm chú vào trang vở, hàng mi dài khẽ rung động khi anh cúi đầu ghi chép. Tôi, bằng một cách nào đó, đã bị cuốn vào vòng xoáy của những cảm xúc phức tạp, những rung động không tên dành cho cậu ấy.
Tôi không biết tình cảm này bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ những lần cậu ấy giúp tôi giải bài tập, từ những lúc hai đứa cùng nhau cười đùa trước một trò đùa ngớ ngẩn, hay từ ánh mắt dịu dàng mà anh dành cho tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn. Dần dần, tôi nhận ra rằng, hình ảnh anh đã chiếm trọn tâm trí tôi, trở thành trung tâm của thế giới nội tâm bé nhỏ này.
Tôi muốn cậu luôn ở bên cạnh tôi, chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Tôi muốn là người đầu tiên câu ấy nghĩ đến khi có chuyện gì, là người anh tin tưởng và dựa vào. Trong thâm tâm, tôi mong muốn được "chiếm hữu" anh, không phải theo nghĩa đen, mà là chiếm hữu trái tim, chiếm hữu những khoảnh khắc vui vẻ, bình yên của anh.
Nhưng “chiếm hữu” không phải là một khái niệm đơn giản. Nó đi kèm với những mong muốn, những lo lắng, những nỗi sợ. Tôi sợ một ngày anh sẽ rời xa tôi, tìm được một người khác phù hợp hơn. Tôi sợ rằng, tình cảm của tôi sẽ không được anh đáp lại, rằng tôi chỉ là một người bạn bình thường trong cuộc đời anh.
Để rồi, tôi tự hỏi, liệu "chiếm hữu" có thực sự là điều cần thiết? Hay chỉ cần được ngắm nhìn anh hạnh phúc, dù người mang lại niềm vui đó không phải là tôi, cũng đủ làm tôi thấy mãn nguyện?
Tôi đã cố gắng thể hiện tình cảm của mình bằng những hành động nhỏ bé. Tôi luôn để ý đến những gì cô ấy thích, những điều anh cần. Tôi sẵn sàng giúp đỡ anh trong mọi việc, từ việc xách cặp, chép bài, đến việc lắng nghe những tâm sự thầm kín. Tôi hy vọng, những hành động đó sẽ dần dần làm cho anh nhận ra tình cảm của tôi, nhưng tôi cũng không muốn tạo áp lực, hay khiến anh cảm thấy khó xử.
Tôi hiểu rằng, tình yêu không phải là sự chiếm hữu, mà là sự sẻ chia, thấu hiểu và tôn trọng. Tôi không muốn ép buộc anh ấy phải yêu tôi, tôi chỉ muốn anh biết rằng, tôi luôn ở đây, bên cạnh anh, bất kể điều gì xảy ra.
Cuộc sống học đường với tôi và anh là một chuỗi những kỷ niệm đẹp. Chúng tôi cùng nhau vượt qua những kỳ thi căng thẳng, cùng nhau tham gia các hoạt động ngoại khóa, và cùng nhau chia sẻ những ước mơ, hoài bão về tương lai. Những kỷ niệm đó, dù có kết thúc ra sao, sẽ mãi mãi là những trang quý giá trong cuốn nhật ký cuộc đời tôi.
Tôi biết rằng, con đường phía trước còn dài, tình cảm của tôi có thể sẽ thay đổi theo thời gian. Nhưng hiện tại, tôi vẫn muốn "chiếm hữu" anh theo cách riêng của mình. Tôi muốn là một phần trong cuộc đời anh, là người bạn đồng hành, là người luôn ủng hộ và dõi theo anh ấy.
Dù tương lai có ra sao, tôi vẫn sẽ trân trọng những khoảnh khắc được ở bên anh ấy. Bởi vì, đối với tôi, "chiếm hữu" không phải là sự ràng buộc, mà là sự gắn kết, là tình cảm chân thành và sâu sắc, đến từ trái tim. Và tôi tin rằng, tình yêu chân thật sẽ luôn tìm thấy một con đường riêng để đến với nhau.