Khoảng Cách Giữa Hai Chúng Ta
Tác giả: Thank Phuongg
Ngôn tình
Ngày đầu tiên tôi gặp T, tôi không nghĩ sẽ có một mối quan hệ kỳ lạ như thế này. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản là bạn cùng lớp, người mà sẽ qua lại trong suốt năm tháng học hành này. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt đó, tôi lại cảm thấy có một khoảng cách vô hình, cái khoảng cách mà tôi không thể nào chạm tới.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi bước vào lớp 10. T, người con trai hay ngồi cuối lớp, luôn là người tôi chú ý mỗi khi nhìn qua. T không nổi bật, không phải người học giỏi nhất, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ mà tôi không thể lý giải nổi. Hắn ta rất ít khi nói chuyện với ai, và mỗi lần giao tiếp, đều mang một vẻ trầm tĩnh như thể đang che giấu một điều gì đó.
Tôi nhớ ngày đầu tiên của năm học, lúc tôi bước vào lớp, mắt tôi vô tình gặp ánh mắt của T. Đó là ánh nhìn nhẹ nhàng nhưng lại như thể có gì đó đã trao đổi trong giây phút ngắn ngủi đó. Không gian trong lớp bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, và trong cái tĩnh lặng ấy, tôi cảm nhận được một thứ gì đó không thể tả bằng lời.
T từ đó vẫn là một hình bóng mà tôi chẳng thể nào thoát ra được, dù chẳng có gì đặc biệt giữa chúng tôi. Tôi không thể giải thích được lý do, nhưng mỗi khi T nhìn về phía tôi, tôi lại cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một không gian chật hẹp, không thể thoát ra được.
Những ngày đầu học lớp 10, tôi không thật sự để tâm tới T, bởi tôi bận rộn với bạn bè, với việc học và những đam mê của riêng mình. Tuy nhiên, có một điều kỳ lạ là mỗi khi tôi đi muộn, tôi lại gặp T ở cầu thang.
Tôi học buổi chiều, và mỗi lần đi trễ, tôi lại phải chạy vội vã để không bị trễ giờ. Một buổi chiều nọ, khi tôi vội vàng đi lên cầu thang, tôi tình cờ gặp T. Hắn đang đi xuống, và chúng tôi gần như chạm mặt nhau. Khoảnh khắc ấy không dài, nhưng lại như thể kéo dài cả một thế kỷ. Ánh mắt của T lướt qua tôi, nhưng lại không hề dừng lại. Một nụ cười khẽ lướt qua môi hắn, nhưng rồi tất cả lại chìm vào sự im lặng.
Cứ như thế, chúng tôi lại gặp nhau ở những khoảnh khắc tình cờ, ở những giờ phút không có sự chuẩn bị. T luôn đi trước tôi, luôn xuất hiện đúng lúc tôi cần sự chú ý, nhưng hắn lại chẳng bao giờ thực sự để tâm đến tôi. Những lần tôi thấy hắn, tôi lại cảm thấy một sự khó hiểu, nhưng lại chẳng biết giải thích thế nào.
Trong một buổi học thêm, tôi đã có dịp gặp lại T. Cũng như những lần trước, hắn vẫn ngồi yên lặng, nhìn xuống mặt bàn mà không để ý đến những người xung quanh. Nhưng có một điều kỳ lạ, mỗi lần tôi nhìn vào hắn, tôi lại cảm nhận được sự cô đơn và khoảng cách xa vời mà chúng tôi không thể nào vượt qua.
Tôi nhớ một lần, khi tôi ngồi học trong lớp, T ngồi bàn cuối, còn tôi thì ngồi ở phía đầu lớp, tôi cố tình nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mắt tôi lại lướt qua T. Hắn dường như không hề nhận ra sự tồn tại của tôi, nhưng tôi lại cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ giữa chúng tôi.
Thỉnh thoảng, những lúc tôi cảm thấy cô đơn, tôi lại nhớ đến những ánh mắt của T, những lần chúng tôi vô tình gặp nhau, nhưng lại chẳng thể nào nói được một lời nào. Có lẽ, đó là cách mà chúng tôi giao tiếp với nhau - im lặng, những ánh mắt trống rỗng, nhưng lại khiến trái tim tôi thắt lại.
Câu chuyện của tôi và T vẫn cứ thế tiếp diễn, những khoảnh khắc gặp gỡ không định trước, những lần chúng tôi chỉ nhìn nhau rồi lặng im, nhưng lại để lại trong lòng tôi những cảm xúc khó tả. Liệu tôi có thể thay đổi điều gì giữa chúng tôi không? Hay đây chỉ là một mối quan hệ vô định, không có kết quả nào rõ ràng?
Dù thế nào, tôi cũng không thể nào quên được T - người đã trở thành một phần không thể thiếu trong những ngày tháng học trò của tôi.
Những ngày học lớp 10 trôi qua nhanh chóng, nhưng mỗi lần gặp T, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi lại cảm nhận như thời gian đã dừng lại. Chúng tôi không nói chuyện nhiều, thậm chí có thể nói là không có bất kỳ một cuộc đối thoại nào thật sự, nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ về hắn.
Cứ mỗi lần đi học, những khoảnh khắc bất chợt gặp T đều khiến tôi cảm thấy lạ lẫm. Chúng tôi học chung một lớp, nhưng có vẻ như cuộc sống của hắn và tôi luôn ở hai thế giới khác nhau. Tôi và T chưa bao giờ thật sự là bạn bè, chưa từng nói chuyện dài hơi, nhưng những lần nhìn nhau, những lần vô tình gặp nhau trong hành lang, trên cầu thang, tất cả đều như một bài ca không lời mà chúng tôi đang cùng nhau hát, dù mỗi người đều có những nốt nhạc riêng biệt.
Lúc nào cũng vậy, tôi cảm thấy T như một người rất xa xôi, nhưng đồng thời lại gần gũi đến kỳ lạ. Những lần đi học muộn, khi tôi chạy vội qua hành lang, tôi luôn thấy T ở đâu đó, như thể hắn luôn hiện diện trong những khoảnh khắc mà tôi cần sự hỗ trợ, dù hắn không bao giờ lên tiếng.
Có một lần, tôi đi trễ, và khi vừa bước lên cầu thang thì gặp T đang đi xuống. Đó là một buổi chiều mưa, ánh đèn trong hành lang mờ ảo, những giọt mưa rơi xuống cửa kính tạo thành những vệt dài, mờ mịt. Tôi đi vội vàng, nhưng khi vừa quay đầu lại, tôi thấy T đứng đó, bất động, như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Lúc đó, tôi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt hắn, trong một khoảnh khắc mà cả thế giới như ngừng quay.
Tôi không biết phải làm gì, chỉ biết im lặng, nhìn vào đôi mắt ấy, và rồi tiếp tục bước lên cầu thang. Hắn cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi xuống. Đó là một khoảnh khắc đầy căng thẳng, nhưng lại mang một cảm giác nhẹ nhàng, như thể sự hiện diện của T là điều gì đó tự nhiên và không thể tránh khỏi.
Mỗi lần gặp T, tôi lại cảm thấy như hắn đang giữ một bí mật, điều gì đó sâu thẳm mà tôi không thể chạm tới. Tôi tò mò về hắn, nhưng cũng sợ hãi khi không biết mình sẽ làm gì nếu chúng tôi thực sự bắt đầu trò chuyện. Thực sự, có một nỗi sợ trong tôi mỗi khi nghĩ đến việc tiếp cận hắn. Tốt nhất là cứ giữ khoảng cách, cứ im lặng như chúng tôi đã làm từ đầu, phải không?
Nhưng một buổi chiều, mọi thứ thay đổi. Lúc đó, tôi đang đứng ngoài hành lang, chờ một cuộc gọi về nhà. Đột nhiên, tôi thấy T bước ra từ lớp học, đi ngang qua tôi. Lúc này, hắn không đi vội như mọi khi. Hắn dừng lại, nhìn tôi một cái rồi tiếp tục bước đi, nhưng lần này, tôi thấy hắn dừng lại một chút.
"Đi đâu vậy?" Hắn hỏi tôi, một câu hỏi mà tôi không ngờ tới.
Tôi hơi giật mình, không biết trả lời thế nào. Lần đầu tiên trong suốt mấy tháng học, T nói chuyện với tôi. Tôi chỉ có thể ấp úng trả lời:
"À, tôi... chỉ đợi gọi về thôi."
Hắn gật đầu, rồi nhìn đi nơi khác. Tôi có thể cảm nhận được một chút ngại ngùng trong ánh mắt của T, giống như hắn cũng không biết phải nói gì tiếp theo. Sau đó, hắn tiếp tục bước đi, nhưng tôi vẫn đứng đó, ngơ ngác. Câu hỏi ấy, sự quan tâm ấy, dường như khiến mọi thứ thay đổi trong tôi.
Những lần sau đó, mỗi khi tôi gặp T, tôi không còn cảm thấy lạ lẫm nữa. Mỗi lần hắn nhìn tôi, tôi không còn chỉ cảm nhận một khoảng cách vô hình nữa, mà là sự hiện diện của một người thực sự muốn giao tiếp. Tôi không thể phủ nhận rằng mỗi lần nhìn vào đôi mắt đó, tôi lại cảm thấy một điều gì đó mà không thể lý giải nổi. Có phải tôi đã bắt đầu quan tâm đến T? Hay chỉ là sự tò mò trong tôi đang khiến tôi tự lừa dối chính mình?
Rồi có những buổi chiều, khi tôi đứng ở góc hành lang, không mong đợi gì, tôi lại vô tình thấy T đứng ở đó, nhìn tôi một cách nhẹ nhàng. Đôi mắt hắn như đang nói lên một điều gì đó mà tôi không thể hiểu hết, nhưng tôi biết chắc rằng trong đó có một điều gì đó mà hắn muốn tôi nhận ra.
Chúng tôi lại tiếp tục im lặng như vậy, không nói gì, nhưng tôi biết mình không thể cứ sống trong im lặng mãi được. Sự hiện diện của T trong đời tôi, dù không rõ ràng, lại khiến tôi cảm thấy có một phần gì đó thiếu vắng mỗi khi không gặp hắn. Những lúc tôi đi học, những lần tôi chạy vội vã, chỉ cần nhìn thấy hắn, tôi lại cảm thấy như một phần trong tôi đã được lấp đầy. Nhưng liệu đó có phải là tình cảm thực sự? Hay chỉ là những phút giây tôi tự tạo ra trong lòng mình?
Tôi không biết. Nhưng mỗi lần gặp T, tôi lại cảm thấy như mình đang sống trong một câu chuyện mà chính mình là nhân vật chính, nhưng lại không thể đoán được kết cục.
Và như thế, câu chuyện của tôi và T tiếp tục. Cứ như vậy, dần dần, những khoảnh khắc vô tình, những cái nhìn lướt qua, lại trở thành phần không thể thiếu trong những ngày tháng học trò của tôi.
Những ngày sau đó, sự xuất hiện của T trong những khoảnh khắc đời thường vẫn cứ như thế, không hề thay đổi. Mỗi lần gặp nhau trong hành lang, những cái nhìn lướt qua, những khoảng lặng giữa chúng tôi, tất cả đều khiến tôi cảm thấy như có một thứ gì đó không thể diễn tả. Không phải sự yêu thích hay ngưỡng mộ, mà là một cảm giác kỳ lạ, khó nắm bắt, cứ đeo bám tôi mãi.
Tôi không biết làm sao để gọi tên cảm xúc ấy. Là yêu? Không phải, tôi nghĩ vậy. Vì chưa bao giờ tôi cảm thấy đủ gần gũi với T để có thể gọi đó là tình yêu. Nhưng nếu không phải yêu thì sao tôi lại không thể dừng suy nghĩ về hắn? Dù chẳng có cuộc trò chuyện thật sự nào giữa chúng tôi, nhưng ánh mắt của T dường như luôn tìm cách chạm vào tôi, một cách nhẹ nhàng và khó tả.
Tình cờ một buổi chiều, khi tôi đang ngồi học trong lớp, bỗng dưng có một sự im lặng kỳ lạ xâm chiếm không gian. Cả lớp đang làm bài kiểm tra, nhưng tôi chỉ ngồi đó, tay cầm bút mà chẳng thể viết được gì. Mắt tôi cứ liếc nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng đang lọt qua khe cửa, chiếu sáng khuôn mặt tôi. Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy T bước vào lớp, dáng điệu vẫn thản nhiên, không chút vội vã. Lần này, tôi không thể ngồi yên, và tôi biết rõ rằng đôi mắt mình không thể rời khỏi T.
Hắn bước vào, không nói gì, chỉ lặng lẽ đi đến chỗ ngồi. Mắt hắn thoáng nhìn qua tôi, rồi lại quay đi, không nói thêm lời nào. Đó là một cái nhìn thoáng qua, nhưng với tôi, lại dài như vô tận. Tôi biết hắn đang nhìn tôi, nhưng hắn cũng biết rằng tôi không phải là người hắn cần để nói chuyện. Cả lớp vẫn tiếp tục bài kiểm tra, nhưng tôi cảm thấy mình chẳng thể làm gì ngoài việc tiếp tục ngắm nhìn hắn. Tôi không hiểu tại sao, chỉ là cảm giác thôi.
Một ngày sau đó, tôi quyết định lại gặp T một lần nữa, nhưng lần này tôi muốn biết rõ hơn về hắn. Tôi không chỉ muốn giữ cảm giác ấy mãi trong lòng mà không hiểu rõ nguyên do. Tôi cần một lời giải thích cho tất cả những gì tôi cảm thấy, và tôi cũng cần một cuộc trò chuyện thực sự.
Khi tan học, tôi đi bộ ra cổng trường, và không ngờ lại gặp T đang đứng đó, cùng một nhóm bạn. Hắn không nhận ra tôi lúc đầu, nhưng khi tôi đến gần, hắn quay lại và nhìn tôi một chút. Lúc này, tôi mới nhận ra rằng, dù hắn không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn lại như muốn truyền đạt điều gì đó.
“Cậu đi đâu vậy?” T bỗng nhiên lên tiếng, câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Tôi không biết trả lời sao, nhưng lại đáp lại bằng một câu vô thưởng vô phạt: “À, tôi đi về.”
Hắn gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Nhưng cái nhìn ấy, những phút giây im lặng giữa chúng tôi, lại khiến tôi cảm thấy mình gần hắn hơn bao giờ hết.
Cứ như vậy, tôi lại tiếp tục sống trong những khoảnh khắc ngắn ngủi đó. T xuất hiện trong đời tôi như một dấu chấm lưng chừng, khiến tôi không thể xác định được mình đang ở đâu, và liệu những cảm xúc ấy có phải là điều thật sự quan trọng trong cuộc sống này. Những lần gặp nhau ngày càng ít dần, nhưng mỗi lần gặp lại, tôi lại cảm thấy một sự chênh lệch trong cảm xúc của chính mình.
Có những lúc, tôi nhìn vào T và tự hỏi liệu hắn có nhận thấy tôi không. Dù chẳng có cuộc trò chuyện dài hơi nào, nhưng có một cái gì đó không thể bỏ qua trong những ánh mắt giao nhau đó. Tôi muốn tiến lại gần hơn, muốn hiểu rõ hơn về hắn, nhưng lại sợ rằng khi lại gần, mọi thứ sẽ chỉ càng mơ hồ hơn mà thôi. Hắn là một người mà tôi không thể nào hiểu hết, như một cuốn sách đóng chặt, không thể mở ra để đọc.
Thực sự tôi không biết mình đang làm gì nữa. Có những lần tôi tự hỏi liệu những cảm giác này có phải là yêu? Hay chỉ đơn giản là sự tò mò, sự khao khát khám phá một con người mà mình không thể nắm bắt được?
Vào một buổi chiều, sau giờ học, tôi thấy T đứng ở góc sân trường, như một bóng hình mờ nhạt trong đám đông. Hắn không nhìn tôi, nhưng tôi biết hắn vẫn biết tôi đang ở đó. Đó là lần cuối tôi thấy T trong suốt kỳ học năm đó, và tôi tự hỏi liệu hắn có bao giờ để ý đến tôi như tôi đã để ý đến hắn.
Cứ như vậy, những lần gặp nhau dần dần giảm bớt. Nhưng tôi biết rằng những khoảnh khắc ấy sẽ luôn tồn tại trong tâm trí tôi, như những mảnh ghép không hoàn chỉnh, như một câu chuyện chưa có kết thúc.
Tôi không còn gặp T nhiều nữa, nhưng những lần nhìn thấy hắn trong những buổi chiều muộn vẫn khiến trái tim tôi đập mạnh. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu được T hoàn toàn, nhưng những cảm xúc ấy vẫn cứ ở lại trong lòng tôi, một cách im lặng và khó diễn đạt.
Thời gian trôi đi, những khoảnh khắc với T dần trở nên hiếm hoi. Có những ngày, tôi tìm kiếm hắn trong đám đông nhưng chẳng thấy đâu. Có những buổi chiều, tôi hy vọng rằng khi bước xuống cầu thang, sẽ vô tình gặp lại hắn, nhưng rồi tôi chỉ thấy những gương mặt khác, những ánh mắt chẳng bao giờ khiến trái tim tôi đập rộn ràng như khi nhìn thấy T.
Có một lần, trong một buổi chiều học thêm, khi tôi ngồi làm bài ở bàn cuối lớp, tôi chợt thấy T bước vào. Hắn đứng đó một lúc, như thể đang tìm kiếm một người. Tôi nhìn hắn từ xa, và lần này, có cảm giác khác lạ. Không phải sự tò mò hay những ánh mắt đan xen như trước, mà là một cảm giác như hắn đang lẩn tránh tôi. Hắn nhìn một lượt quanh phòng rồi bước tới bàn, nhưng lần này, hắn không nhìn về phía tôi.
Khi đó, tôi mới nhận ra một điều: mặc dù chúng tôi vẫn thường gặp nhau, nhưng chưa bao giờ có một khoảng cách rõ ràng giữa chúng tôi đến vậy. Khoảng cách ấy không phải là không gian vật lý, mà là sự xa cách giữa hai tâm hồn không thể vươn tới. Tôi vẫn không thể hiểu tại sao hắn lại như vậy, và tại sao tôi lại cảm thấy cô đơn đến vậy, dù không ai trong chúng tôi thực sự lên tiếng. Tại sao giữa chúng tôi lại có một bức tường vô hình mà không ai dám vượt qua?
Đó là những lúc tôi tự hỏi bản thân, liệu có phải mình chỉ đang tự tạo ra những cảm xúc này, hay thực sự có một điều gì đó tồn tại giữa chúng tôi, mà chúng tôi đều không dám đối diện?
Những lần gặp nhau ít ỏi, những ánh mắt lướt qua nhau không lời, tất cả đều khiến tôi cảm thấy mơ hồ. Cảm giác vừa gần mà lại vừa xa, giống như ánh sáng một ngọn đèn luôn hiện hữu nhưng không bao giờ chiếu sáng đến nơi tôi đứng. Những lần ấy tôi lại càng không hiểu được T hơn, nhưng lại càng không thể dừng lại được việc nghĩ về hắn.
Mỗi lần gặp, tôi chỉ có thể giữ lại những cảm xúc ấy trong lòng, như một bí mật mà tôi chẳng thể chia sẻ cùng ai. Tôi nhìn T và tự hỏi liệu hắn có cảm nhận được điều gì từ tôi không, hay chỉ đơn giản là tôi đang tự huyễn hoặc mình.
Một buổi chiều, khi tôi lại lên cầu thang để vào lớp học, tôi gặp T một lần nữa. Hắn đi xuống cầu thang, còn tôi lại đi lên. Lần này, hắn không nhìn tôi. Chúng tôi chỉ lướt qua nhau, và dù rất gần, lại chẳng có một câu nói nào. Đó là một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng lại khiến tôi cảm thấy một sự chua xót không thể diễn tả được. Dường như, cả tôi và hắn đều không có gì để nói nữa, hoặc có thể là chúng tôi không còn gì để nói.
Năm học cuối cùng, khi mà mọi thứ bắt đầu thay đổi, tôi vẫn không thể nào quên được những lần gặp T. Tôi vẫn luôn nhớ đến cảm giác ấy, cảm giác mà tôi không thể lý giải. Những khoảnh khắc ấy dần trở thành một phần ký ức không thể tách rời. Chúng giống như một dấu vết trên con đường tôi đi qua, một thứ gì đó mà tôi không thể xóa nhòa dù có muốn quên đi.
Cảm giác ấy, cái cảm giác muốn chạy đến bên cạnh ai đó mà không dám bước đi, cảm giác muốn nói ra mọi thứ nhưng không thể tìm thấy lời nói, tất cả vẫn luôn tồn tại trong tôi. Từ những lần nhìn lén nhau ở hành lang, những ánh mắt bất chợt lướt qua, đến những buổi chiều khi tôi tìm thấy T giữa đám đông rồi lại để cho hắn lướt qua mình, tất cả đều như một phần của một câu chuyện chưa bao giờ kết thúc.
Dù vậy, tôi nhận ra rằng thời gian không chờ đợi ai. Chúng tôi vẫn tiếp tục con đường riêng, dù đôi khi lặng lẽ bước qua nhau mà không ai nói ra điều gì. Những điều chưa nói, những cảm xúc chưa được thổ lộ, đã dần dần phai mờ theo thời gian. Mọi thứ trở nên xa vời và không thể quay lại như trước.
Sau khi học xong lớp 12, tôi quyết định vào một thành phố khác để tiếp tục con đường học vấn của mình. Tạm biệt những ngày tháng học trò, tạm biệt những cảm xúc mơ hồ về T, tôi bắt đầu xây dựng lại cuộc sống của mình.
Nhưng đôi khi, trong những khoảnh khắc vắng lặng, tôi lại nhớ về những ngày ấy. Khoảng trống trong lòng tôi không dễ dàng lấp đầy. Mặc dù đã trưởng thành hơn, mặc dù đã trải qua nhiều điều mới mẻ, nhưng cảm giác về T vẫn luôn hiện diện trong những suy nghĩ của tôi. Những khoảnh khắc ấy, dù có mờ nhạt, vẫn luôn theo tôi.
Không phải tôi không muốn quên, mà vì tôi nhận ra rằng chính những ký ức ấy đã giúp tôi trở thành người mà tôi là ngày hôm nay. Chính những cảm xúc chưa hoàn thành ấy đã khiến tôi học cách yêu và hiểu rõ hơn về chính mình.
Cuối cùng, sau nhiều năm, tôi và T lại gặp nhau trong một dịp bất ngờ. Tôi đã không còn là cô bé học sinh ngồi ở bàn cuối lớp, không còn là người luôn tìm kiếm một ánh nhìn của ai đó để cảm nhận những rung động. Nhưng khi nhìn thấy T đứng đó, tôi cảm thấy như thời gian quay lại, như những năm tháng học trò ấy vẫn chưa bao giờ kết thúc.
T đã thay đổi, và tôi cũng vậy. Chúng tôi không còn là những đứa trẻ ngây ngô, không còn là những người lướt qua nhau mà không dám nói lời nào. Lần này, khi gặp lại, tôi và T đã có thể nhìn nhau mà không còn cảm giác e dè.
Nhưng, trong sâu thẳm, tôi vẫn nhận ra rằng, dù cho có bao nhiêu năm tháng trôi qua, những cảm xúc ấy vẫn ở đó, vẫn tồn tại trong chúng tôi. Mối liên kết giữa tôi và T, dù chưa bao giờ được thể hiện ra bằng lời, vẫn chưa hề phai nhạt.
Cuối cùng, tôi hiểu rằng không phải mọi chuyện đều phải có một kết thúc rõ ràng. Có những thứ, dù không thể nói ra, vẫn sẽ tồn tại mãi mãi trong lòng. Những cảm xúc ấy, dù có trôi qua, vẫn ở lại như một phần của quá khứ, một phần của những ký ức không thể quên.
Và tôi, cũng như T, chúng tôi đã sống, đã yêu, đã trưởng thành qua từng ngày. Câu chuyện của chúng tôi không có một kết thúc đẹp, nhưng chính sự mơ hồ ấy lại làm cho mọi thứ trở nên đặc biệt. Cảm xúc không lời, những lần gặp gỡ không hẹn trước, những khoảnh khắc thầm lặng ấy, tất cả đều tạo nên một phần trong cuộc đời của tôi, và tôi sẽ không bao giờ quên.
Dù sao đi nữa, tôi biết rằng tất cả những gì chúng tôi có chính là những ký ức đẹp đẽ mà chúng tôi sẽ mang theo suốt đời.
Cuối cùng, tất cả mọi thứ dường như đều rơi vào im lặng. Thời gian cứ thế trôi đi, và tôi dần dần hiểu ra rằng không phải mọi cảm xúc đều có thể lý giải được. Những lần gặp nhau của tôi và T giờ đây chỉ là những ký ức mờ nhạt, những giây phút bất chợt khi chúng tôi vô tình gặp nhau trên hành lang, hay những cái nhìn thoáng qua mà không lời nào được thốt ra.
Có lẽ, tất cả những gì tôi cảm nhận về T chỉ là một phần của tuổi trẻ, một phần của những ngày tháng học trò với những cảm xúc mơ hồ và khó nói thành lời. Và có lẽ, chính vì những cảm xúc này không được định hình rõ ràng, nên nó cứ mãi theo tôi, như một phần của quá khứ không thể nào quên.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng đôi khi, một câu chuyện chẳng bao giờ cần có một kết thúc rõ ràng. Những tình cảm chưa nói thành lời, những cuộc gặp gỡ không hẹn trước, những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy chính là những điều đáng nhớ nhất trong cuộc sống.
Và có lẽ, cái kết không cần phải là một kết thúc trọn vẹn, vì đôi khi, chính sự mơ hồ ấy lại là điều làm cho chúng ta nhớ mãi. Cảm giác về T, dù chưa bao giờ được giải thích, vẫn cứ theo tôi, như một phần của quá khứ, một phần của những kỷ niệm đẹp đẽ không thể xóa nhòa.