Chuyện Kỳ Bí Tại Lâu Đài Hoang Tàn
Tác giả: Vaeryan Nhi
Chuyện Kỳ Bí Tại Lâu Đài Hoang Tàn
Elara tỉnh giấc giữa một cơn ác mộng. Cảm giác lạnh lẽo ập đến ngay khi cô mở mắt, ánh sáng nhạt từ ngoài cửa sổ chỉ đủ để chiếu sáng một phần căn phòng. Đêm dài đã trôi qua, và cô lại mơ về lâu đài hoang tàn ấy, nơi không gian luôn ngập tràn sự tĩnh mịch và ám ảnh. Những tiếng thì thầm xẹt qua tâm trí cô, những bóng ma vô hình lướt qua, để lại cảm giác bất an, không thể giải thích. Tại sao lâu đài ấy lại xuất hiện trong những giấc mơ của cô? Và những hình ảnh trong mơ lại sắc nét đến vậy?
Không thể gạt bỏ cảm giác lạ lùng này, Elara quyết định tìm đến lâu đài. Cô không biết làm sao để lý giải được tại sao mình lại có những giấc mơ này, nhưng trong lòng cô có một điều gì đó thôi thúc, như một sức mạnh không thể chối từ. Khi cô đến nơi, lâu đài hiện ra trong màn mưa dày đặc, những viên gạch vỡ nứt nẻ và những cửa sổ mờ mịt không ánh sáng. Dù đã lâu không có ai sống, nhưng Elara vẫn cảm nhận được một nguồn năng lượng nào đó đang trỗi dậy từ những bức tường cũ kỹ này.
Bước vào bên trong, không gian càng thêm u ám. Cảm giác như thời gian đã dừng lại, mọi thứ vẫn đứng im trong quá khứ. Những vật dụng cũ kỹ, những bức tranh mờ màu, những tấm thảm bụi bặm trải dài trên sàn. Cô cảm nhận được cái lạnh sâu thẳm từ tường gạch, không giống bất kỳ nơi nào cô từng đến. Dù đã từng nghe nhiều câu chuyện về những lâu đài bị bỏ hoang, nhưng cảm giác ở đây lại khác biệt. Như thể, nơi này không chỉ là một tòa nhà cũ kỹ mà là một thực thể sống, chứa đựng những bí mật không thể nào biết hết.
Mỗi bước chân của Elara dường như đều phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian. Mỗi tiếng động vang lên từ những cánh cửa cọt kẹt, mỗi tiếng thở dài của gió như muốn cảnh báo cô rằng có thứ gì đó đang dõi theo. Khi cô đến gần một căn phòng lớn, Elara cảm nhận được một luồng khí lạnh bỗng tràn qua người. Đó là căn phòng mà trong giấc mơ, cô luôn thấy một hình ảnh mơ hồ. Cửa phòng không khóa, nó mở rộng, và Elara bước vào mà không hề biết rằng những bí mật trong căn phòng ấy sẽ thay đổi cả cuộc đời cô.
Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến cũ kỹ gần đó. Những bức tranh treo trên tường bị thời gian làm phai màu, những ký ức của quá khứ như thể vẫn còn in đậm trong những vết nứt trên gạch. Trên chiếc bàn gỗ cũ là một cuốn sách mở ra, trang giấy đã vàng ố nhưng vẫn còn đọc được. Elara tiến lại gần và lướt tay nhẹ trên trang sách, những dòng chữ mờ nhạt dần hiện ra trước mắt cô.
"Cái giá phải trả cho những bí mật này không bao giờ là nhỏ."
Câu viết đơn giản nhưng đầy sự đe dọa, và từ khoảnh khắc đó, Elara nhận ra rằng lâu đài này không phải chỉ là một nơi đã bị bỏ quên. Nó là một ngôi mộ sống, nơi chứa đựng những linh hồn chưa siêu thoát. Cô không thể rời đi, vì dù sao đi nữa, cô đã bị cuốn vào một vòng xoáy mà không thể thoát ra. Cái gì đã xảy ra trong quá khứ tại nơi này? Và liệu cô có thể thoát khỏi cái bóng đen đang bám theo mình không?
Dưới ánh sáng le lói, Elara tìm thấy một bức tranh lớn. Hình ảnh một gia đình đang đứng chụp ảnh trong một ngày nắng đẹp, nhưng ánh mắt của họ không phải là ánh mắt hạnh phúc. Đôi mắt của người đàn ông trong bức tranh chứa đầy sự bí ẩn, như thể ông ta đang che giấu một điều gì đó. Cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng Elara. Dường như mọi thứ ở đây đều có một mục đích, một lời nhắc nhở nào đó. Cô cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó vô hình, như thể có ai đó đang theo dõi cô, nhưng khi quay lại, mọi thứ đều yên ắng.
Một tiếng động nhẹ vang lên từ góc phòng, rồi một cơn gió lạnh thổi qua. Elara không thể tránh khỏi cảm giác rằng có một bóng ma nào đó đang đứng ngay sau cô. Mặc dù không thấy gì, nhưng từng cơn rùng mình dọc sống lưng cho thấy rõ sự hiện diện của một thế lực siêu nhiên. Những bóng ma trong lâu đài không phải là những sinh vật vô hại. Chúng là những ký ức, những vết thương chưa được chữa lành, đang quẩn quanh trong không gian này. Và Elara đang dần trở thành một phần trong câu chuyện u ám của họ.
Elara không thể dừng lại, mặc dù mỗi bước đi đều trở nên nặng nề hơn, như thể có một lực vô hình đang kéo cô lùi lại. Không gian quanh cô như càng lúc càng trở nên chật chội, tối tăm, khiến cô cảm thấy như thể mình đang lạc vào một mê cung không lối thoát. Những âm thanh văng vẳng trong không khí làm cô càng thêm hoang mang. Cô nghe thấy những tiếng bước chân, nhưng khi quay lại thì không có ai. Chỉ có những bức tranh cũ kỹ nhìn cô, ánh mắt của những người trong tranh như đang dõi theo cô, dường như có một điều gì đó không ổn.
Bỗng dưng, một cánh cửa cũ kỹ mở ra trong góc phòng, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi mốc meo và bụi bặm. Elara không thể cưỡng lại sự tò mò, bước lại gần. Khi cô đặt tay lên tay nắm cửa, một cơn rùng mình lạnh toát chạy dọc sống lưng. Dù biết rằng có điều gì đó không đúng, cô vẫn mở cửa. Đằng sau cánh cửa là một cầu thang dẫn xuống dưới lòng đất, sâu thẳm và tối tăm. Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, nhưng sự thôi thúc trong lòng Elara vẫn mạnh mẽ hơn bất cứ nỗi sợ hãi nào. Cô bước xuống.
Cầu thang xuống dài vô tận, và mỗi bước đi dường như kéo dài mãi mãi. Ánh sáng từ cây nến trên tay cô chỉ đủ để soi rõ một đoạn nhỏ trước mặt, khiến mọi thứ còn lại chìm trong bóng tối mịt mù. Khi cô đặt chân đến đáy cầu thang, một không gian rộng mở hiện ra trước mắt. Đây là một căn phòng ngầm sâu trong lòng đất, với những bức tường đá dày đặc và không có cửa sổ. Trung tâm căn phòng là một bàn thờ cổ xưa, với những ngọn nến đã tắt, nhưng vẫn còn dấu vết của khói và tro. Phía trên bàn thờ là một bức tượng kỳ lạ, nhìn như một người đàn ông, nhưng với những nét mặt quái dị, không giống bất cứ thứ gì mà Elara từng thấy.
Trái tim Elara đập mạnh hơn. Cô cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực nào đó, không phải là sự sống, mà là cái chết, một sự hiện diện lạnh lẽo và tăm tối. Ánh mắt của bức tượng dường như nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang gọi cô lại gần. Bất chấp mọi cảnh báo trong tâm trí, Elara không thể cưỡng lại được sức mạnh vô hình đang kéo cô đến gần. Cô tiến lại gần bàn thờ, nơi có những món đồ cổ kỳ quái, những mảnh vỡ của những vật dụng cũ, và một cuốn sách cổ.
Khi cô mở cuốn sách ra, những dòng chữ cổ xưa hiện lên, như thể đang nói với cô một bí mật nào đó. "Để hiểu được sự thật, ngươi phải trả giá. Mọi thứ có giá của nó. Chỉ khi ngươi dám đối mặt với quá khứ, ngươi mới có thể tự do."
Elara không thể hiểu hết ý nghĩa của những lời này, nhưng cô biết rằng mình đã đi quá xa để có thể quay lại. Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến các trang sách bay lên, và từ trong bóng tối, một tiếng cười nhẹ vang lên. Một cánh cửa khác mở ra trong góc phòng, và từ đó, một bóng người bước ra, người đàn ông trong bức tượng. Nhưng không phải là một người sống, mà là một linh hồn bị giam cầm trong lâu đài này, một linh hồn đang tìm kiếm sự giải thoát.
Linh hồn ấy nhìn Elara với ánh mắt đầy ám ảnh. "Ngươi là người cuối cùng, người cuối cùng sẽ phải đối mặt với lời nguyền của lâu đài này. Ngươi sẽ không thể rời đi nếu không chấp nhận cái giá phải trả." Giọng nói của anh ta lạnh lùng, nhưng cũng đầy nỗi đau đớn, như thể anh ta đã phải chịu đựng vĩnh viễn trong bóng tối.
Elara cảm thấy một sức mạnh khủng khiếp vây quanh mình, như thể cả lâu đài này đang sống dậy. Mỗi bước đi của cô dường như mang cô vào một vực sâu hơn của sự u ám. Cô biết mình không thể chạy trốn. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, như thể đã đến lúc phải đối diện với những bí mật mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay. Nhưng liệu cô có đủ sức mạnh để đối mặt với quá khứ tăm tối đó? Và liệu cái giá mà cô phải trả có quá đắt để có thể sống sót?
Elara cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ hơn, không chỉ vì nỗi sợ hãi mà còn vì sự tò mò không thể cưỡng lại. Cô không thể giải thích được vì sao mình lại đứng vững trước mặt linh hồn ấy, khi mà sự hiện diện của anh ta mang theo một nguồn năng lượng tăm tối đến vậy. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt anh ta khiến cô cảm thấy một mối liên kết kỳ lạ, một cảm giác rằng cả hai đều bị trói buộc vào một số phận chung.
Linh hồn nhìn cô, sự lạnh lẽo trong ánh mắt dường như tan biến một phần. "Ngươi không sợ ta sao?" Giọng nói của anh ta vang lên, nhẹ nhàng hơn trước, nhưng vẫn mang theo sự rùng rợn.
Elara không trả lời ngay. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhìn vào đôi mắt của anh ta mà không chút nao núng. "Sợ... có thể. Nhưng tôi muốn hiểu, muốn biết câu chuyện thực sự của lâu đài này là gì. Tôi muốn biết tại sao tôi lại có những giấc mơ này."
Linh hồn im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ. Sau đó, anh ta bắt đầu kể, giọng nói của anh ta trầm xuống như thể đang mở ra một cánh cửa quá khứ đen tối.
"Đây là nơi tôi đã sống, trước khi bị kết án. Đây là nơi tôi và gia đình tôi đã tạo ra một bí mật không thể tha thứ. Chúng tôi đã tìm cách điều khiển sức mạnh vượt ra ngoài giới hạn của con người, và chúng tôi đã trả giá." Linh hồn quay lại nhìn căn phòng lạnh lẽo xung quanh. "Chúng tôi đã bị lừa dối bởi những lời hứa hão huyền, rằng sức mạnh tuyệt đối có thể mang lại sự vĩnh cửu. Nhưng đó chỉ là cái giá mà chúng tôi không thể tưởng tượng được."
Elara lắng nghe, không cắt lời, cố gắng hiểu những gì anh ta đang chia sẻ. Cô bắt đầu nhận ra rằng lâu đài này không chỉ là một địa điểm, mà là một phần của một câu chuyện lớn hơn — một câu chuyện về sự tham lam, sự kiêu ngạo và những hệ quả không thể tránh khỏi.
Anh ta tiếp tục, "Giống như ngươi, tôi cũng đã bị cuốn vào. Lúc đầu, tôi chỉ là một người tò mò, tìm cách thoát khỏi cái bóng của quá khứ. Nhưng càng tìm hiểu, tôi càng cảm thấy bị kìm hãm, như thể có một sức mạnh vô hình lôi kéo tôi. Và giờ đây, ngươi cũng vậy. Ngươi đã bước vào đây, và không thể rời đi nếu chưa đối mặt với quá khứ này."
Linh hồn nhìn thẳng vào Elara, đôi mắt anh ta chất chứa một nỗi đau và sự tiếc nuối sâu sắc. "Chúng tôi đã phạm phải một lỗi lầm, và giờ đây nó đeo đẳng chúng tôi vĩnh viễn. Nhưng ngươi, nếu ngươi muốn sống sót, ngươi phải hiểu được bản chất của điều này, và ngươi phải quyết định liệu có nên tiếp tục hay không."
Một cảm giác nặng nề dâng lên trong lòng Elara. Cô có thể cảm nhận được rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng dù thế nào, cô không thể quay lại. Một phần trong cô cảm thấy rằng đây là lúc để giải mã tất cả, để đối mặt với những bí mật đã bị chôn vùi quá lâu.
Cô quyết định, "Tôi sẽ tiếp tục. Tôi cần phải hiểu rõ mọi thứ. Cảm ơn anh vì những lời cảnh báo."
Linh hồn chỉ gật đầu, như thể đã chấp nhận quyết định của cô. Và trước mắt Elara, một cánh cửa khác mở ra. Đằng sau cánh cửa đó là một hành trình dài, nơi cô sẽ phải đối mặt với những thử thách không chỉ về thể chất mà còn về tâm lý. Những bí mật của lâu đài này sẽ dần được hé lộ, nhưng không ai có thể biết được liệu Elara có thể chịu đựng được cái giá phải trả hay không.
Elara cảm thấy như thể cô đã bước vào một thế giới không thuộc về mình, nơi mọi thứ đều mờ ảo và khó đoán. Mặc dù những lời của linh hồn như đang đổ đầy vào tâm trí cô, một cảm giác kỳ lạ không thể tả đã bao trùm lấy cô. Có cái gì đó đang đợi cô ở phía trước, và mặc dù sợ hãi, cô không thể ngừng bước.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ tự động mở ra, tiết lộ một không gian rộng lớn phía sau. Không gian này có vẻ mờ ảo, với những bóng đèn lơ lửng không dây, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống một nền đất khô cằn. Cả không gian dường như được bao trùm bởi một tầng sương mù mờ nhạt, khiến mỗi bước đi của cô dường như chậm lại, như thể cô đang di chuyển trong một không gian bị vặn cong. Mọi thứ xung quanh cô đều im lặng, trừ âm thanh của đôi giày cô va nhẹ vào mặt đất, như thể mỗi bước đi đều là một sự thách thức đối với bản thân.
Cô không biết mình đang đi đâu, nhưng có một tiếng thì thầm nhẹ nhàng từ đâu đó vang lên trong không gian tĩnh lặng, không phải từ linh hồn mà là từ một nơi sâu thẳm trong lòng đất. "Hãy tìm lấy chiếc gương," giọng nói ấy cất lên, nhưng lại không phải là một lời nói, mà là một thứ gì đó nhẹ nhàng như làn gió, như thể nó muốn truyền đạt một thông điệp mà cô chưa thể hiểu được.
Tiếng thì thầm đó khiến Elara phải dừng lại. Cô quay nhìn quanh, không thấy gì ngoài không gian trống trải và những bức tường đá lạnh lẽo. Nhưng ngay khi cô nhìn thấy chiếc gương, đặt ngay ở giữa căn phòng, cô lập tức nhận ra nó là điểm đến. Đó là một chiếc gương lớn, khung gương chạm khắc tinh xảo, nhưng bề mặt lại đen tối và mờ ảo như thể không thể phản chiếu gì cả.
Bước về phía chiếc gương, Elara cảm nhận được một nguồn năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ nó, mạnh mẽ đến mức cô có thể cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể mình đều bị cuốn theo. Lần đầu tiên, cô cảm thấy một sức mạnh không phải từ bản thân mình, mà từ thứ gì đó bên ngoài, như thể chiếc gương có thể nhìn thấu tận sâu trong tâm hồn cô. Cô chạm tay vào mặt kính lạnh giá, và một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Mặt gương từ từ phản chiếu lại hình ảnh của cô, nhưng không phải là cô như một con người bình thường.
Cô thấy mình trong chiếc gương, nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ rằng cô không chỉ là Elara ở đó. Hình ảnh trong gương thay đổi, biến dạng từng chút một, cho đến khi có một bóng dáng xuất hiện. Đó là một người, nhưng không phải là cô, mà là một người phụ nữ hoàn toàn khác. Cô ấy có làn da trắng như tuyết, tóc dài như dòng suối bạc, và ánh mắt u sầu nhưng đầy kiên cường. Một cảm giác thân thuộc lạ kỳ dâng lên trong lòng Elara, như thể người phụ nữ này chính là một phần của cô.
"Ngươi không chỉ là ngươi," giọng nói lại cất lên, lần này vang vọng khắp không gian, như thể xuất phát từ chính chiếc gương. "Ngươi là người đã từng sống ở đây, đã bước đi trong những bước chân mà ngươi không nhớ, đã kết nối với những gì ngươi không thể hiểu."
Elara đứng lặng người, không thể rời mắt khỏi hình ảnh trong gương. Mỗi từ ngữ trong lời nói như thể xoáy vào tâm trí cô, phá vỡ những bức tường mà cô đã dựng lên bấy lâu nay. Những ký ức từ kiếp trước của cô bỗng dưng ùa về, như thể cô đã từng sống trong chính căn phòng này, trong thời điểm mà linh hồn kia đã bị mắc kẹt.
Trong không gian tối tăm đó, cô nhận ra rằng mình không đơn độc. Lâu đài này, những bí mật, những linh hồn chưa được giải thoát, tất cả đều liên kết với cô theo một cách mà cô không thể lý giải. Và giờ, chiếc gương không chỉ là một vật thể; nó là cánh cửa, là chìa khóa dẫn cô vào một quá khứ mà cô phải đối mặt để có thể bước ra ngoài.
Elara đứng trước chiếc gương, tâm trí quay cuồng khi những ký ức lạ lẫm từ kiếp trước bắt đầu ùa về. Cô không thể phân biệt rõ ràng đâu là quá khứ, đâu là hiện tại. Cảm giác như cô đang đứng giữa hai thế giới, một bên là những bóng ma của những năm tháng đã qua, còn bên kia là sự thực của hiện tại mà cô đang phải đối mặt.
Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh người phụ nữ trong gương, đôi mắt sáng lên sự quyết tâm và đau đớn. "Ai là ngươi?" Elara hỏi, giọng cô vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhưng không nhận được câu trả lời ngay lập tức.
Bóng dáng trong gương không nói gì, nhưng đôi mắt của cô ta như đang nhìn thẳng vào Elara, những ánh mắt chất chứa cả nghìn câu chuyện chưa kể. Một cảm giác khao khát được hiểu, được biết rõ mọi thứ, dâng lên mạnh mẽ trong lòng Elara. Cô cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời—một quyết định có thể thay đổi tất cả những gì cô đã biết.
Cuối cùng, hình ảnh trong gương bắt đầu thay đổi, một làn sương mù mờ ảo bao phủ mặt kính, và trong khi đó, một giọng nói khác, trầm đục và đầy ma mị, vang lên trong không gian. "Ngươi có muốn nhớ lại tất cả không?" giọng nói ấy hỏi, như thể đang thử thách Elara.
Cảm giác choáng váng và lo lắng trào dâng trong Elara. Cô không biết liệu mình có đủ sức để đối mặt với những ký ức này, nhưng một phần trong cô cảm nhận được sự thật phải được tiết lộ, và sự thật đó có thể giải thoát cô khỏi mọi xiềng xích vô hình mà cô không thể nhìn thấy nhưng vẫn đang nắm chặt lấy cô.
"Ta muốn biết," Elara trả lời, đôi mắt kiên quyết, dù đôi tay vẫn run rẩy.
Và khi cô vừa dứt lời, một cơn gió lạnh lẽo bất ngờ thổi qua căn phòng, làm chiếc gương bừng sáng một cách kỳ lạ. Bóng hình trong gương dần hiện ra rõ nét hơn, và Elara nhận ra đó chính là cô, nhưng lại là một phiên bản khác của chính mình. Một Elara với mái tóc dài đen bóng, đôi mắt tối tăm và đầy bí ẩn, mặc trang phục cổ xưa, đứng trong một khu vườn đầy những cây cối lạ lẫm. Trong tay cô ấy cầm một thanh kiếm, đôi tay nắm chặt với một quyết tâm sắt đá.
"Đây là ta," Elara thì thầm, nhận ra đó chính là hình ảnh của mình trong một kiếp trước. "Ta đã từng sống như thế này sao?"
Chiếc gương bắt đầu rung lên như thể đang phản ứng với câu hỏi của Elara. Một luồng ánh sáng màu vàng kim tỏa ra từ đó, và khi Elara nhìn vào, cô thấy mình đang đứng trước một cánh cổng khổng lồ, dẫn vào một không gian mênh mông tối tăm, nơi những linh hồn bị mắc kẹt và không thể thoát ra.
Giọng nói vang lên một lần nữa, nhưng lần này có gì đó khác biệt. "Ngươi đã từng là người bảo vệ, người gác cổng giữa thế giới này và thế giới bên kia. Nhưng ngươi đã làm gì để thay đổi số phận của mình?"
Elara không thể trả lời, chỉ cảm thấy một cơn rùng mình dâng lên trong người. Cô đã từng làm một điều gì đó trong quá khứ, một lựa chọn đã khiến mọi thứ trở nên tăm tối như thế này. Một nỗi tiếc nuối khôn nguôi, một quyết định sai lầm đã khiến linh hồn cô bị mắc kẹt giữa các thế giới.
Những hình ảnh cứ tiếp tục hiện lên trong gương—những cảnh tượng của một Elara mạnh mẽ, đầy quyền lực, nhưng lại thiếu đi tình yêu và sự thấu hiểu. Cô nhìn thấy hình ảnh của mình đã bị ám ảnh bởi sức mạnh, đến mức đã hy sinh tất cả để bảo vệ một thứ mà cô không còn nhớ rõ. Và giờ đây, tất cả những ký ức đó đang quay lại, đe dọa chiếm lấy tâm hồn cô một lần nữa.
Cảm giác như thể mọi thứ sắp vỡ tung ra, Elara quay lại và thấy linh hồn đã biến mất, để lại cô một mình với chiếc gương và những ký ức đang dần trỗi dậy. Cô không thể chạy trốn khỏi quá khứ, nhưng cô có thể chọn cách đối diện với nó.
Đột nhiên, một cánh cửa nhỏ mở ra ở góc phòng, dẫn vào một lối đi tối tăm. Cảm giác rằng cô đã chạm đến một mốc quan trọng trong hành trình này, Elara không do dự. Cô bước vào, sẵn sàng khám phá những bí mật đang chờ đợi phía trước.
Lối đi hẹp và dài, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu cũ kỹ treo dọc hai bên tường soi rọi, tạo ra những vệt sáng chập chờn, kéo dài như những cánh tay mờ ảo đang cố nắm lấy Elara mỗi khi cô bước qua.
Tiếng bước chân vang vọng, vang vọng mãi không dứt, như thể có ai đó đang đi song song bên cô, mặc dù hành lang chỉ có mình cô. Cảm giác bất an ngày càng dày đặc, như lớp sương mù siết chặt lấy cổ họng, làm cô khó thở, nhưng đôi chân vẫn cứ bước tới, như bị một sức mạnh vô hình điều khiển.
Cuối con đường là một cánh cửa gỗ, cũ kỹ, nứt nẻ, bám đầy những dấu tay mờ ám, như thể hàng trăm người đã từng cố gắng mở nó. Elara chạm tay vào, cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm vào da thịt, và khi cánh cửa mở ra, cô không còn đứng trong căn nhà nữa.
Trước mặt cô là một khu rừng. Trời tối đen, không có lấy một vì sao. Những thân cây cao vút như những cột trụ đen ngòm đỡ lấy bầu trời. Mỗi cơn gió thổi qua là một bản nhạc rùng rợn của tiếng lá xào xạc, tiếng cành khô gãy vụn, và đâu đó, xen lẫn tiếng thở dài khe khẽ, như ai đó đang thì thầm trong bóng tối.
Elara bước vào, cẩn thận từng bước, cảm nhận rõ mồn một đôi mắt vô hình nào đó đang dõi theo. Ở trung tâm khu rừng, có một ngôi nhà gỗ nhỏ, ánh sáng le lói từ khe cửa như mời gọi, hoặc cũng có thể là một cái bẫy.
Bước vào trong, cô thấy một chiếc bàn tròn, trên đó đặt một cuốn sổ cũ, bìa da đã sờn và nứt, bụi phủ kín. Mở cuốn sổ ra, từng trang giấy loang lổ những vệt mực đen, ghi lại những đoạn chữ xiêu vẹo, như thể được viết bởi một bàn tay run rẩy:
"Muốn được giải thoát, phải nhớ.
Muốn nhớ, phải chịu đau."
Trang sau lại là một đoạn khác:
"Khi ngươi đọc được những dòng này, ta — chính là ngươi, trong một kiếp trước — đã không thể thoát khỏi vòng lặp. Ngươi phải tìm ra 'hình bóng thật sự' của mình, trước khi tất cả lại bắt đầu lần nữa."
Elara cảm thấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô nhận ra những giấc mơ, những ký ức mơ hồ, những hình ảnh trong gương, không chỉ là ảo giác, mà là một lời nhắc nhở: cô đang bị mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian, một hình phạt vô tận cho những sai lầm mà cô đã phạm phải trong một kiếp sống nào đó.
Ngoài cửa sổ, tiếng gió ngừng hẳn. Sự tĩnh lặng đột ngột đến rợn người.
Đằng sau lưng cô, có một giọng nói cất lên, rất khẽ, nhưng rõ ràng:
"Ngươi đã sẵn sàng nhớ lại chưa?"
Elara xoay người lại, và lần đầu tiên, cô đối diện với bóng hình của "người thật sự" — không phải ảo ảnh, không phải ký ức. Là cô. Nhưng là một cô khác. Với đôi mắt trống rỗng, ánh nhìn không còn chút cảm xúc, như đã trải qua hàng trăm, hàng ngàn lần kết thúc, và bây giờ chỉ chờ đợi một lần lặp mới bắt đầu.
Elara không nói gì. Cô biết, nếu cô không đối mặt, cô sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở nơi này, sống một cuộc đời giả mạo, lặp đi lặp lại những sai lầm cũ.
Bóng người kia tiến lại gần, đưa tay về phía cô.
"Chạm vào ta, và tất cả sẽ bắt đầu lại."
Elara nhìn bàn tay đó, và trong khoảnh khắc, mọi ký ức vỡ òa như lũ tràn về...
...Bóng người đó vẫn đứng lặng trước mặt Elara, đôi mắt trống rỗng như một hố sâu không đáy, như thể có thể nuốt chửng cả linh hồn nếu cô dám nhìn lâu hơn một nhịp thở.
Bàn tay lạnh lẽo, thon dài, trắng bệch, vươn ra chờ đợi.
Elara cảm giác mọi chuyển động của thời gian xung quanh như đã ngừng trôi. Không còn âm thanh, không còn gió. Không còn gì ngoài nhịp tim cô, từng nhịp một, đập chậm rãi như đang đếm ngược.
Và cô chạm vào tay "người đó".
Ngay khoảnh khắc ấy, mọi thứ vỡ tung.
Thế giới xé toạc. Ký ức ùa về như một dòng chảy dữ dội — những khung cảnh mà cô chưa từng nhớ mình đã sống, những khuôn mặt không tên, những ánh mắt van xin, tiếng la hét, tiếng roi quất, tiếng xích sắt cọ vào da thịt — tất cả đều hiện lên. Nhưng kinh khủng hơn cả là cảm giác: mỗi lần hình ảnh hiện ra, da thịt cô như thực sự bị xé toạc, vết thương tràn ra, cơn đau dội đến tận óc.
Cô nhận ra một điều: những nạn nhân ấy không phải ai xa lạ.
Là cô.
Mỗi một vòng lặp, cô lại tái sinh trong hình hài mới, nhưng kết cục vẫn là kẻ đứng trước "cánh cửa thử thách", vẫn là người chạm vào ký ức, vẫn là kẻ bị phán xét.
Bóng người ấy, chính là "Elara" của một vòng đời trước.
Chỉ khi chấp nhận tất cả nỗi đau, cô mới có thể bước tiếp. Nhưng liệu sự giải thoát có thật sự tồn tại, hay chỉ là một khái niệm mơ hồ để dụ dỗ nạn nhân tình nguyện lặp lại bi kịch?
Bóng người kéo Elara vào một không gian khác, mọi thứ chuyển thành những bức tường trắng trơn, không có trần, không có nền. Một không gian vô định, nơi thời gian không chảy trôi.
"Ngươi đã nhớ ra chưa?" — giọng nói không mang cảm xúc, chỉ như một lời nhắc.
Elara gật đầu. Những vết thương tinh thần rách nát, cơn đau vẫn âm ỉ nhắc nhở.
Bỗng trên tường hiện lên một dòng chữ bằng máu:
"Ký ức không phải để giữ, mà để giam cầm."
Một cánh cửa xuất hiện, lần này không cũ kỹ, không rỉ sét, mà là cánh cửa gỗ sồi đen tuyền, khắc những ký tự lạ mà cô không đọc nổi. Bàn tay cô run rẩy đặt lên tay nắm. Một lần nữa, nỗi sợ thấm vào từng tế bào.
Nhưng cánh cửa lại mở ra... một căn phòng quen thuộc.
Không còn bóng tối, không còn khu rừng, không còn hình ảnh kinh dị.
Là căn phòng của cô, nơi cô đã sống suốt bao năm. Mọi thứ vẫn ở đó, nhưng có một thứ đã thay đổi.
Trên gương, có ai đó đã viết:
"Chào mừng quay về."
Elara đứng lặng, chạm vào mặt gương. Tấm gương không phản chiếu hình ảnh của cô.
Bóng người sau lưng cất tiếng:
"Ngươi đã về. Nhưng ngươi không còn là ngươi nữa."
Rồi không gian lại vỡ nát, lần này không có tiếng động, chỉ là sự rơi tự do vào hư vô.
...Elara rơi, rơi mãi, không có điểm dừng, không có ánh sáng, chỉ có cảm giác mình đang bị xé rách từng mảnh nhỏ, nhưng lại không bao giờ chết hẳn. Cô không thể hét, cổ họng cô đã trống rỗng từ lâu, chỉ có khoảng trống lạnh buốt, như thể tâm trí cô đã bị gặm nhấm sạch sẽ, để lại vỏ xác sống mòn mỏi trong bóng tối.
Và rồi, mặt đất xuất hiện — nhưng không có va chạm, chỉ có một cái chớp mắt, và cô đã đứng giữa một hành lang dài, đèn huỳnh quang chập chờn, tường tróc sơn, sàn gạch nứt vỡ.
Cô nhận ra nơi này. Căn cứ. Phòng thí nghiệm.
Căn phòng ấy, nơi mọi nỗi đau bắt đầu.
Tiếng bước chân vang vọng trong không gian trống rỗng, những cánh cửa đóng kín, mỗi cánh cửa lại vang vọng những âm thanh mơ hồ: tiếng la hét, tiếng xích sắt, tiếng dao kéo va vào nhau.
Bóng người lại xuất hiện. Lần này, nó không đứng yên. Nó tiến tới, chậm rãi, mỗi bước đi đều phát ra tiếng rên rỉ như xương vỡ. Elara lùi lại, nhưng đôi chân như bị cắm rễ xuống nền gạch lạnh buốt.
"Ngươi nghĩ đây là lần đầu sao?" — bóng người hỏi, giọng nói như vọng ra từ hàng ngàn miệng.
Elara không trả lời.
"Ngươi đã sống lại nơi này hàng trăm lần, mỗi lần đều quên, mỗi lần đều đau đớn. Ta là kẻ chứng kiến, còn ngươi là con rối."
Những mảng ký ức tràn về như dòng nước lũ. Mỗi lần cô bị trói vào chiếc ghế sắt lạnh, mỗi lần lưỡi dao rạch qua da, máu chảy nhỏ giọt xuống nền, tiếng tim đập vang vọng trong tai như tiếng trống phán xét.
Không một ai cứu cô.
Không một ai nghe cô cầu xin.
Và rồi, chính bàn tay cô — không, chính cô — là người cầm dao, cắt vào cơ thể mình.
Một trò chơi điên loạn của bản ngã, nơi nạn nhân và kẻ hành hình chỉ là hai mặt của cùng một con người.
Elara thở dốc, cố vùng vẫy khỏi cơn mê, nhưng đôi tay đã dính đầy máu. Trên sàn, những hình ảnh lặp lại vô tận: cô, chính cô, đã quỳ xuống, cầm lấy lưỡi dao, mỉm cười cắt vào da mình.
Nỗi kinh hoàng không đến từ cơn đau, mà từ nụ cười.
Một nụ cười bình thản, thanh thản, như thể đó là giải thoát.
Bóng người đặt tay lên vai cô, thì thầm:
"Ngươi quên rồi, nhưng cơ thể ngươi nhớ."
Elara cúi xuống, thấy cơ thể mình đã đầy những vết sẹo, không phải một, mà hàng ngàn, những dấu tích của vô số vòng lặp, như thể cả đời cô chỉ có một mục đích: bị tra tấn, và tự tra tấn.
Cánh cửa cuối hành lang mở ra, ánh sáng trắng tràn vào. Trong căn phòng đó, một chiếc ghế gỗ chờ sẵn, và trên bàn, một con dao nhỏ lấp lánh như lời mời gọi.
"Ngồi xuống." — bóng người nói.
Elara bước vào. Không thể kháng cự. Như một con rối đã học thuộc kịch bản, cô ngồi xuống ghế, đưa tay ra. Bóng người tiến lại, đặt con dao vào tay cô.
"Ngươi biết phải làm gì."
Cô cúi đầu, lưỡi dao kề vào da thịt. Máu chảy ra, ấm nóng, lan xuống những vết sẹo cũ, hòa vào, tan biến như một giấc mơ lặp lại. Không đau, chỉ có trống rỗng.
"Ngươi sẽ quên tất cả lần nữa." — bóng người thì thầm, rồi tan biến vào không khí.
Và bóng tối nuốt chửng Elara một lần nữa.
...Khi bóng tối khép lại, một lần nữa Elara mở mắt, nhưng lần này không còn là phòng thí nghiệm, không còn là những cánh cửa sắt hay lưỡi dao sắc lạnh.
Cô đang đứng giữa một cánh đồng cỏ bạc, dưới bầu trời xám xịt, nơi mưa rơi mà không chạm đất. Mỗi hạt mưa dừng lại lơ lửng giữa không trung, đông cứng như những giọt thủy tinh vỡ vụn.
Gió thổi qua, những giọt mưa phát ra âm thanh như chuông ngân, vang vọng một khúc nhạc ai oán.
Ở giữa cánh đồng, một ngôi nhà nhỏ lẻ loi, cũ nát, mái ngói rệu rã, cửa sổ bị niêm phong bởi những tấm gỗ mục nát. Elara bước đến, như thể một thế lực nào đó kéo cô về phía cánh cửa ấy.
Tay cô run rẩy đặt lên nắm cửa, cánh cửa mở ra không cần lực, hé lộ một căn phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc gương lớn dựng giữa nền nhà.
Trên tấm gương, phản chiếu hình ảnh một người con gái — chính cô, nhưng đôi mắt trống rỗng, làn da tái nhợt, và môi mỉm cười một nụ cười quái dị.
Khi cô bước vào, hình ảnh trong gương không di chuyển.
Nó đứng yên, chỉ dõi theo cô bằng đôi mắt chết lặng.
Rồi nó cất tiếng nói, âm thanh vang vọng trong đầu cô, không phải từ miệng.
"Lại gặp nhau. Ngươi nhớ ta không?"
Elara đứng bất động.
"Ngươi đã ở đây rất lâu. Ngươi chết rồi, Elara."
Những lời đó như một lưỡi dao khác, cắt đứt sợi dây mong manh cuối cùng giữa cô và thực tại. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng mình thở là khi nào, không nhớ lần cuối cùng thấy ánh sáng là khi nào, không nhớ mình đã từng sống hay chỉ luôn là một ảo ảnh bị kéo dài.
Gương nứt ra, từng đường nứt loang như mạng nhện, rồi vỡ vụn.
Sau tấm gương, một cánh cửa sắt chờ sẵn, bảng tên rỉ sét treo lủng lẳng: "PHÒNG SỐ 0".
Elara bước vào, và thế giới đổi màu.
Không còn cỏ, không còn mưa, không còn nhà. Chỉ còn một căn phòng màu đen, vô tận, nơi không có âm thanh, không có ánh sáng, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ những thứ xung quanh: những cái xác ngồi thẳng lưng, đôi mắt mở to, trống rỗng, khoét sâu như hốc đen, khuôn miệng mỉm cười bất động.
Elara nhận ra từng khuôn mặt.
Chính là cô, hàng ngàn phiên bản, mỗi phiên bản đều chết ở những khoảnh khắc khác nhau.
Cô không sợ, không sốc.
Chỉ im lặng.
Một tiếng cười vang lên trong bóng tối, quen thuộc, réo rắt, vặn vẹo.
"Kết thúc? Không, đây mới là bắt đầu."
Mọi thứ sụp đổ.
Elara lại rơi.
Elara rơi. Không phải rơi qua không gian, mà rơi qua chính trí nhớ của mình.
Những mảnh vỡ ký ức trôi lơ lửng quanh cô như những mảnh kính bị ai đó ném vỡ rồi giữ yên giữa bầu trời tĩnh lặng. Trong từng mảnh kính, hình ảnh một cô gái — là cô, trong hàng ngàn tình huống khác nhau, đều bị giam cầm, đều bị tra tấn, đều rơi vào vòng xoáy bất tận của sự sụp đổ.
Có lần, cô thấy mình ngồi trong một chiếc lồng sắt, đôi mắt bị khâu kín, máu chảy dọc hai gò má nhưng môi vẫn mỉm cười.
Có lần, cô thấy mình bị treo ngược, những sợi dây gai quấn chặt lấy cổ chân, cứa vào da thịt, máu nhỏ xuống thành từng vũng đen đặc trên sàn đá.
Có lần, cô thấy mình đứng trơ trọi giữa một căn phòng ngập tràn gương, mỗi tấm gương phản chiếu một nỗi sợ khác, một lần chết khác, một giấc mơ bị phá vỡ khác.
Nhưng lần nào, khuôn mặt của cô cũng giống nhau: lặng yên, trống rỗng, như thể nỗi đau đã hóa thành một thói quen.
Elara chạm tay vào một mảnh kính, và ngay lập tức cô bị kéo vào bên trong. Lần này, cô đứng giữa một căn phòng trắng toát, sạch sẽ đến mức ghê rợn. Không có vết máu, không có dây trói, không có bàn phẫu thuật, nhưng nỗi sợ lại dày đặc, như thể căn phòng này đã chứng kiến nhiều nỗi đau hơn bất kỳ căn phòng nào khác.
Trên bức tường, hàng ngàn dòng chữ nguệch ngoạc, viết bằng máu khô:
"Tôi vẫn còn sống."
"Đây không phải giấc mơ."
"Lần này, có lẽ tôi sẽ nhớ."
"Cô ta đã quay lại."
Giữa phòng, một chiếc ghế. Cũ kỹ, phủ bụi. Trên đó có một con búp bê. Khuôn mặt búp bê nứt vỡ, đôi mắt thủy tinh long lanh ngước lên, nhưng Elara biết, ánh nhìn đó không phải của một món đồ chơi vô tri.
Nó đang sống.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi." — búp bê cất tiếng, giọng nói mỏng manh như gió thổi qua những nhánh xương khô.
Elara không trả lời. Cô đã biết trước mọi câu hỏi, mọi lời nói. Lần nào cũng thế.
"Ngươi không thể trốn được đâu. Ngươi không thể thoát, vì nơi này chính là ngươi."
Búp bê giơ tay, đôi bàn tay nhỏ xíu, nhưng móng tay dài, nhọn như móc câu, khẽ chạm vào má Elara.
"Ngươi sẽ quên, rồi lại nhớ. Ngươi sẽ đau, rồi lại cười. Ta sẽ ở đây, mãi mãi."
Elara gục đầu xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không.
"Chỉ cần một lần cuối cùng thôi." — cô thì thầm, như cầu xin.
Nhưng lời cầu xin ấy chưa từng có người nghe, hoặc có lẽ, người nghe được chỉ là chính cô — kẻ luôn lặp lại sai lầm, lặp lại nỗi đau, trong một vòng xoáy không có điểm dừng.
Tiếng búp bê cười vang, kéo dài, vặn vẹo.
Và thế giới lại sụp đổ.
Khi ý thức trở lại, Elara cảm nhận đầu tiên không phải là đau đớn, cũng chẳng phải sợ hãi — mà là một cảm giác quen thuộc đến phát ngấy: nền đất lạnh, mùi sắt tanh và tiếng nhỏ giọt đều đặn vọng qua bóng tối.
"Lại nữa."
Đôi môi cô khẽ mấp máy, thốt ra hai từ, dù cô biết sẽ không có ai trả lời, bởi vì lần nào cũng thế. Không có gì thay đổi. Tất cả chỉ là những mảnh xếp hình rối loạn trong một bức tranh bệnh hoạn.
Ánh sáng le lói bật lên.
Elara nằm giữa một căn phòng kín. Những bức tường bê tông xám xịt loang lổ vết máu cũ, từng vệt máu khô đã đổi màu, như một tấm bản đồ méo mó dẫn về cội nguồn của cơn ác mộng. Trên trần nhà, móc sắt treo lủng lẳng, vài mảnh vải rách vương lại — như dấu vết của những kẻ đến trước cô, những kẻ có lẽ đã chẳng còn tồn tại, hoặc tệ hơn, chưa bao giờ có thật.
Một chiếc bàn thép. Một bộ dụng cụ phẫu tích. Một cuộn băng keo. Một chiếc ghế bị xích cố định xuống sàn.
Và, trước mặt cô, "cô ta" — kẻ không có tên, không có khuôn mặt, chỉ có một nụ cười cong lên lạnh lẽo, và đôi mắt không bao giờ chớp.
"Thức rồi sao?" — giọng nói vang lên, mềm mại, ngọt ngào, như rót mật vào tai, nhưng mỗi từ thốt ra đều lạnh lẽo đến mức có thể rạch một đường sâu trên da thịt.
Elara không nói, chỉ khẽ cựa quậy. Cổ tay cô bị còng sắt siết chặt, mắt cá chân cũng vậy. Thân thể trần trụi, từng vết cắt cũ chưa kịp liền da, đã bị những vết thương mới chồng lên, tạo nên một bản giao hưởng bằng da thịt, máu me và nỗi đau.
"Cô biết không..." — cô ta cúi người, thì thầm vào tai Elara, mùi hương của mồ hôi, máu và thứ nước hoa rẻ tiền quyện lại, ám lấy không khí — "...ta thích nhất là khoảnh khắc này, khi cô chưa nhớ rõ, nhưng cơ thể thì đã quen với nỗi đau. Cái rùng mình nửa tỉnh nửa mê đó, thật sự rất đẹp."
Một chiếc dao mổ lạnh toát lướt dọc cổ Elara, chậm rãi, dịu dàng, như một lời trêu chọc. Mũi dao dừng lại ở xương quai xanh, ấn nhẹ. Máu trào ra, không ồ ạt, mà chỉ rỉ từng giọt, như thể cơ thể cô đã học được cách chảy máu thật từ tốn, không phung phí, không vội vàng.
Elara cắn chặt môi, nuốt trọn cơn rên rỉ vào trong cổ họng.
"Tốt. Ngoan lắm."
Cô ta khẽ vuốt má Elara, bàn tay lạnh như băng đá, vương chút máu tươi từ vết cắt, rồi thè lưỡi liếm lấy, ánh mắt long lanh, như đang thưởng thức một món ăn tinh xảo.
"Ngọt ngào như lần đầu tiên."
Rồi, không báo trước, chiếc dao cắm sâu vào bả vai Elara. Cơn đau đến nhanh, sắc lẹm, nhưng thay vì hét lên, cô chỉ nhắm mắt lại, thở dài.
Một thói quen.
Một lặp lại.
Một sự chấp nhận không thể chối cãi.
Cô ta rút dao ra, máu phun ra như một bông hoa đỏ nở rộ trong tĩnh lặng. Cô đứng nhìn, đầu nghiêng nghiêng, như một kẻ nghệ sĩ thưởng thức tác phẩm của chính mình.
"Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, nếu cô muốn." — cô ta ghé sát tai Elara, giọng nói vẽ nên một lời mời gọi vừa quyến rũ, vừa độc ác.
Elara mở mắt, đối diện thẳng ánh nhìn trống rỗng đó.
"Đã bao nhiêu lần rồi?"
Cô ta cười khúc khích, ngón tay lau máu vương trên môi Elara.
"Không ai đếm nữa, cô yêu à. Chỉ biết, vẫn chưa đến lần cuối."
Elara cười. Một nụ cười méo mó, chua chát, điên dại.
"Vậy... tiếp tục đi."
Tiếng xích sắt kéo lê trên nền bê tông vang vọng, từng nhịp, từng nhịp, tựa như tiếng trống tang cho một linh hồn chưa chịu rời xác. Elara không cử động, chỉ để mặc cho cơ thể mềm nhũn bị cô ta kéo lê đi như một món đồ chơi cũ. Da cô cọ sát mặt sàn, mảng thịt bị bào mòn, từng vết trầy rỉ máu, để lại một dấu vết mờ đỏ phía sau — như một sợi chỉ đánh dấu con đường không thể quay về.
Cô ta dừng lại ở một căn phòng khác. Căn phòng này khác hẳn, không mùi máu, không lạnh lẽo, thậm chí còn có chút ánh sáng dịu nhẹ, hệt như một phòng khách đơn sơ, với ghế bành và bàn trà. Nhưng trên bàn trà không có ấm trà, chỉ có một chiếc khay gỗ, trên đó bày biện những dụng cụ y tế sáng loáng, mũi kim sắc bén, găng tay cao su, dây thừng lụa đen và một chai dung dịch không nhãn mác.
"Ngồi đi." — cô ta kéo Elara lên ghế, đôi tay khéo léo thắt dây quanh cổ tay, cổ chân, buộc thật chặt vào tay ghế, siết đến nỗi máu ngừng chảy, da tím bầm.
Elara thở gấp, cảm giác ngột ngạt tràn lên, lồng ngực co rút từng hồi.
Cô ta ngồi xuống đối diện, bắt chéo chân, ánh mắt như thể đang đọc một cuốn sách thú vị.
"Ngươi có biết," cô ta cất giọng, "có những nỗi đau không thể nào lặp lại y nguyên, dù ngươi có cố tình mong đợi nó. Nhưng cơ thể của ngươi thì rất ngoan, rất biết cách ghi nhớ."
Elara cười khẽ, cổ họng khô khốc, giọng nói nghe như tiếng giấy nhám cọ vào da.
"Vậy thì... cho ta cảm nhận một nỗi đau khác đi."
Cô ta nghiêng đầu, như kẻ họa sĩ vừa nghe lời thách thức về một tác phẩm vượt giới hạn.
"Ngươi sẽ hối hận."
Cô ta cầm lấy chai dung dịch, rót một lượng nhỏ lên đầu ngón tay, rồi áp vào môi Elara. Vị đắng, cay, tê rát lan ra khắp lưỡi. Một giọt, hai giọt, rồi nhiều hơn, tràn xuống cổ họng. Cơn bỏng rát thiêu cháy từng tế bào bên trong, khiến Elara gồng cứng người, mạch đập loạn xạ, đôi mắt long lên sòng sọc.
"Chỉ cần vài phút thôi," cô ta thì thầm, "toàn bộ bên trong của ngươi sẽ tan chảy, như sáp nến."
Elara cắn môi đến bật máu, toàn thân run lên bần bật, từng đường gân như muốn bật tung ra khỏi da thịt. Đau đớn — nhưng là một nỗi đau khác, một cảm giác mới, như thể mọi định nghĩa về đau đớn đều phải viết lại.
Thời gian trôi qua chậm rãi.
Cô ta ngồi đó, kiên nhẫn quan sát, như thưởng thức cảnh một bông hoa dần héo tàn.
Nhưng Elara không chết.
Thứ chất lỏng đó không giết được cô.
Chỉ khiến cô trượt sâu hơn vào cơn mê dở sống dở chết, giữa giới hạn sinh tồn và diệt vong, nơi mọi thứ đều ngưng đọng, chỉ còn lại nỗi đau trần trụi.
"Ngươi thấy sao?" — cô ta hỏi, ánh mắt sáng lên như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi mới.
Elara cười, một nụ cười méo mó.
"Chưa đủ."
Một lần nữa, con dao được rút ra.
Lần này, cô ta không đâm. Chỉ cứa. Cứa thật chậm, thật sâu, từ mép môi kéo dài đến mang tai, như thể muốn kéo nụ cười của Elara ra cho dài hơn, méo mó hơn, vĩnh viễn hơn.
Máu tràn xuống cổ.
Cơn đau không thể phân biệt đâu là ảo giác, đâu là thật.
Elara nhắm mắt lại, buông mình vào vòng tay của nỗi đau, để nó dắt cô trôi tiếp vào tầng sâu hơn, nơi cô có thể quên đi tất cả, hoặc nhớ lại mọi thứ, cùng một lúc.
/Kết thúc/