Tiếng ve râm ran như một bản nhạc bất tận, len lỏi qua từng tán lá xanh mướt của hàng phượng vĩ đang mùa nở rộ. Ánh nắng vàng như mật ong đổ dài trên con đường đất đỏ quen thuộc dẫn vào nhà bà ngoại. Với Lan, mùa hè luôn là khoảng thời gian diệu kỳ nhất trong năm, và mùa hè năm ấy lại càng đặc biệt hơn cả.
Năm ấy, Lan mười hai tuổi, vừa trải qua một năm học đầy căng thẳng. Chuyến về quê thăm bà ngoại ở một vùng quê yên bình là món quà lớn nhất mà cô bé mong đợi. Vừa đặt chân đến cổng, Lan đã hít một hơi thật sâu cái mùi hương đặc trưng của làng quê: mùi rơm rạ, mùi đất ẩm sau cơn mưa chiều, và cả mùi hoa cau thoang thoảng trong gió.
Bà ngoại vẫn vậy, mái tóc bạc phơ búi cao, nụ cười hiền hậu với đôi mắt lấp lánh mỗi khi nhìn thấy Lan. Căn nhà gỗ nhỏ của bà vẫn thơm mùi thời gian và sự ấm áp. Lan nhanh chóng hòa mình vào cuộc sống chậm rãi nơi đây. Buổi sáng, cô bé thức dậy cùng tiếng gà gáy, giúp bà tưới rau ngoài vườn. Buổi trưa, hai bà cháu cùng nhau ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng ấm cúng. Buổi chiều, Lan thường lang thang khắp xóm, khám phá những điều mới lạ.
Một buổi chiều nọ, khi đang ngồi bên bờ sông nhỏ sau nhà, Lan tình cờ gặp một cậu bé trạc tuổi. Cậu bé có làn da rám nắng, đôi mắt sáng tinh nghịch và nụ cười tươi rói. Cậu tự giới thiệu tên là Hoàng, nhà ở xóm bên. Hoàng nhanh chóng trở thành người bạn đồng hành của Lan trong suốt mùa hè năm ấy.
Hai đứa trẻ cùng nhau khám phá những cánh đồng lúa xanh mướt, cùng nhau bắt cá dưới dòng sông mát lạnh, cùng nhau trèo lên những cây đa cổ thụ để ngắm hoàng hôn. Hoàng kể cho Lan nghe những câu chuyện về những con vật trong rừng, về những truyền thuyết của làng. Lan cũng chia sẻ với Hoàng những ước mơ và những câu chuyện ở thành phố.
Mùa hè năm ấy, Lan và Hoàng đã có những kỷ niệm thật đẹp. Họ cùng nhau nhặt những cánh phượng rơi để ép vào trang vở, cùng nhau thả diều trên cánh đồng lộng gió, cùng nhau thức đêm để ngắm trăng rằm. Những khoảnh khắc ấy đã khắc sâu vào trái tim non nớt của Lan, trở thành những ký ức quý giá mà cô bé sẽ không bao giờ quên.
Rồi mùa hè cũng dần trôi qua. Ngày Lan phải trở về thành phố cũng đến. Buổi chia tay bên bờ sông nhỏ, cả Lan và Hoàng đều cảm thấy một chút buồn man mác. Họ trao nhau những lời hứa hẹn sẽ giữ liên lạc và hẹn gặp lại vào mùa hè năm sau.
Ngồi trên chuyến xe trở về thành phố, Lan nhìn ra cửa sổ, những hình ảnh về mùa hè ở quê ngoại vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí cô bé. Tiếng ve vẫn râm ran đâu đó, như một lời nhắc nhở về một mùa hè tươi đẹp đã qua. Lan biết rằng, dù thời gian có trôi đi, "mùa hè năm ấy" vẫn sẽ mãi là một phần ký ức ngọt ngào và đáng nhớ trong cuộc đời cô. Nụ cười của Hoàng, tiếng cười của hai đứa trẻ vang vọng giữa cánh đồng, và cả cái cảm giác bình yên, trong trẻo của những ngày hè nơi quê ngoại sẽ mãi là nguồn động lực, là hành trang để Lan bước tiếp trên con đường trưởng thành.