Ánh chiều tà rọi qua khe cửa, ánh sáng vàng nhạt phủ lên căn phòng nhỏ nơi ba người họ đang tạm trú. Fai, trong bộ yukata xanh nhạt, khẽ tựa đầu vào vai Kurogane – hơi thở đều đều chứng tỏ anh đã thiếp đi. Mái tóc vàng rủ xuống, nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp thở.
Kurogane không nói gì, chỉ ngồi im lặng, tay đặt sau lưng Fai để anh không bị ngã. Khuôn mặt thường cau có giờ dịu lại, ánh mắt chăm chú nhìn người bên cạnh như thể sợ rằng nếu lơ là, Fai sẽ tan biến như cơn gió.
Syaoran bước đến, cẩn thận đắp tấm chăn nhẹ lên người Fai. Mokona trên tay cậu cũng lí nhí thì thầm gì đó, rồi cười toe. Syaoran khẽ mỉm cười, liếc nhìn Kurogane.
“Anh không mỏi sao? Ngồi như vậy suốt từ nãy đến giờ…”
Kurogane không đáp ngay. Anh chỉ lặng lẽ nhìn Fai một lúc rồi mới thì thầm: “Không sao. Miễn là cậu ta ngủ ngon.”
Một câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng lại mang theo biết bao ấm áp và quan tâm mà chỉ Kurogane mới thể hiện theo cách vụng về ấy.
Ngoài trời, gió xuân nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa và bình yên – như chính khoảnh khắc này, khi họ được ở bên nhau, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa hành trình dài đầy biến động.
Đêm buông xuống nhẹ nhàng như một chiếc chăn mỏng phủ lên thị trấn yên bình. Trong căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng, tiếng côn trùng hòa cùng làn gió đêm dịu mát khiến mọi thứ trở nên thật dễ chịu.
Fai vẫn ngủ yên, mái tóc vàng rối nhẹ cọ vào cổ Kurogane. Gò má trắng mịn của anh phập phồng theo nhịp thở đều đặn, như thể đã buông bỏ mọi đề phòng thường thấy.
Kurogane nhìn xuống, ánh mắt khó hiểu.
“Lúc nào cũng cười ngớ ngẩn, nhưng khi ngủ thì lại yên bình đến lạ…” – Anh lẩm bẩm, tay vô thức kéo chăn lại cho Fai.
“Anh lo cho Fai nhiều hơn là anh nghĩ đấy.” – Syaoran ngồi ở góc phòng lên tiếng, ánh mắt ấm áp nhìn họ.
“Vớ vẩn.” – Kurogane quay đi, nhưng không giấu được chút đỏ mặt. “Chỉ là không muốn anh ta bệnh rồi làm phiền cả nhóm.”
Mokona, đang nằm gọn trong lòng Syaoran, bỗng cười khúc khích. “Kurogane dễ thương ghê~”
“Ngậm miệng lại, Mokona!”
Trong giây lát, sự ồn ào nhẹ nhàng ấy khiến cả căn phòng như sống lại sau một ngày dài. Nhưng rồi, sự yên lặng lại trở về, nhẹ nhàng như hơi thở của Fai bên vai anh.
Một lúc sau, khi Syaoran và Mokona đã ngủ, Fai bất chợt khẽ cử động. Đôi mắt xanh dương mở ra, mơ màng trong ánh sáng le lói.
“Cậu tỉnh rồi à?” – Kurogane hỏi, giọng trầm ấm.
“Ừm…” – Fai khẽ mỉm cười, vẫn chưa rời khỏi bờ vai anh. “Xin lỗi vì đã dùng cậu làm gối.”
“Không phiền.” – Kurogane đáp ngắn gọn, rồi im lặng.
Fai nghiêng đầu, nhìn anh qua hàng mi rũ. “Cậu luôn như vậy… không nói nhiều, nhưng lại ở bên tôi đúng lúc nhất.”
Kurogane thở dài nhẹ, rồi thì thầm: “Vì tôi muốn thế.”
Khoảnh khắc ấy, Fai cảm thấy tim mình rung lên – một cảm giác ấm áp len lỏi trong lồng ngực, lấp đầy những khoảng trống anh không bao giờ thừa nhận.
Đêm càng về khuya, tiếng lá xào xạc bên ngoài như một bản nhạc ru dịu nhẹ. Fai vẫn tựa nhẹ vào vai Kurogane, nhưng ánh mắt đã không còn buồn ngủ nữa.
“Anh không ngủ tiếp sao?” – Kurogane hỏi, không quay sang nhưng giọng đã nhẹ đi.
Fai im lặng một lúc mới đáp, giọng nhỏ và lạc đi giữa đêm:
“Có những đêm… tôi không dám ngủ.”
Kurogane liếc nhìn, bất ngờ vì sự thẳng thắn hiếm hoi ấy.
Fai cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống đôi tay mình đặt trên đùi. “Mỗi lần nhắm mắt, tôi lại thấy những gì mình từng mất… những gì tôi không thể bảo vệ. Nó cứ ám lấy tôi mãi.”
Kurogane không nói gì. Anh biết, Fai là người giấu đi mọi thứ sau nụ cười tươi tắn – giống như cách anh luôn dùng thanh kiếm để che đi cảm xúc thật của mình.
“Đôi khi… tôi ước mình yếu đuối hơn.” – Fai tiếp tục, giọng run run. “Để được ai đó thấy tôi thật sự… không phải kẻ chỉ biết cười để khiến mọi người yên tâm.”
Bàn tay Kurogane bất giác siết lại. Anh nhìn Fai – người đang cố giữ giọng đều, cố không khóc.
“Ngốc.” – Kurogane khẽ nói, rồi đưa tay đặt lên vai Fai. “Tôi vẫn luôn thấy cậu. Không phải nụ cười giả tạo, mà là con người thật – yếu đuối hay mạnh mẽ, đều là chính con người cậu mà tôi đồng hành từ đầu đến giờ.”
Fai khựng lại, đôi mắt mở to. Có gì đó trong lồng ngực anh vỡ òa – không phải là nỗi đau, mà là một sự nhẹ nhõm đến lạ.
“Tôi không cần cậu phải gồng mình. Chỉ cần cậu sống… thật với chính mình, thế là đủ.”
Fai bật cười, lần này là thật sự – không gượng gạo, không che giấu.
“Cảm ơn nhé, Kurosama.” – Anh thì thầm, rồi nghiêng đầu tựa lại vào vai người kia, như thể cuối cùng đã tìm được chỗ để nghỉ ngơi.
Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Nhưng trong cái tĩnh mịch ấy, có một thứ gì đó đã thay đổi – một sự tin tưởng mới được hình thành, một sợi dây vô hình gắn kết hai con người tưởng chừng trái ngược, mà lại hòa hợp đến lạ thường.