Sáng sớm tại Horitsuba Academy
Sáng hôm đó, một cuộc gọi bất ngờ đến từ bên ngoài học viện khiến Kurogane và Fai phải thay đổi kế hoạch. Một nhóm học sinh đã bị lạc trong rừng cấm gần học viện trong khi đi dã ngoại, và giáo viên của họ đang vắng mặt.
Yūko không hề chần chừ, ra lệnh ngay cho Kurogane và Fai phải đi cứu hộ.
“Đây là cơ hội cho các thầy thể hiện tinh thần đồng đội nhé!” – Yūko cười tươi rói, và Fai chỉ biết “cười gượng” đáp lại.
Fai và Kurogane đi cùng nhau trong rừng rậm, tìm kiếm nhóm học sinh. Mặc dù rừng này được gọi là “cấm” vì nó chứa đầy những mảng tối, những cây cổ thụ lớn và lối đi bí ẩn, nhưng cả hai đều bình tĩnh.
“Tôi không thích nơi này chút nào.” – Kurogane vừa đi vừa nói, mắt quan sát xung quanh.
“Đừng lo. Chúng ta có thể làm được mà.” – Fai cười tươi, nhưng vẫn thấy hơi lo lắng trong lòng.
Chợt một tiếng thét vang lên từ phía xa. Fai và Kurogane chạy nhanh đến. Họ tìm thấy nhóm học sinh trong một khu vực hẻo lánh của rừng, bị vây quanh bởi một loài cây lạ có gai nhọn.
“Các em không sao chứ?” – Fai hỏi, cố giữ bình tĩnh trong khi Kurogane chuẩn bị vũ khí.
Một trong những học sinh hoảng hốt trả lời: “Chúng em không thể thoát ra được! Những cây này bắt đầu di chuyển!”
Fai và Kurogane lập tức xông vào, dùng mọi kỹ năng mình có để giúp đỡ các học sinh thoát khỏi nguy hiểm. Kurogane dùng kiếm chặt đứt cành cây, còn Fai sử dụng ma thuật để làm dịu lại sức mạnh của những cây kỳ lạ này.
Trong lúc hỗn loạn, Fai bất ngờ bị một cành cây vướng vào chân và ngã xuống đất.
“Fai!” – Kurogane hét lên, lao đến ngay lập tức, vội vàng kéo Fai dậy.
Fai nhìn Kurogane với đôi mắt mệt mỏi, nở một nụ cười nhẹ: “Cảm ơn cậu… lần này là tôi làm phiền cậu rồi…”
Kurogane chỉ lặng lẽ nhìn, rồi kéo Fai lên, một tay ôm lấy lưng Fai.
“Đừng có nói mấy câu như vậy nữa,” – Kurogane đáp, giọng cộc cằn nhưng có chút lo lắng.
Sau khi Fai ngã xuống và bị cành cây vướng vào chân, tình hình trở nên nghiêm trọng hơn khi những cây kỳ lạ dường như càng lúc càng trở nên hung dữ hơn. Fai cố gắng đứng lên nhưng không thể, chân anh đã bị thương nặng, và trong lúc bị vây quanh, một cành cây nặng đổ ập xuống người anh, khiến Fai bị đè dưới đất.
“Fai!” – Kurogane hét lên, vội vàng xông đến. Cơn giận dữ và sợ hãi khiến anh không thể suy nghĩ rõ ràng nữa. Anh kéo cành cây ra khỏi người Fai, vội vã kiểm tra xem anh có sao không.
Fai ho sù sụ, người anh đau đớn, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười nhẹ. “Cậu… đừng lo, tôi không sao đâu…”
“Cậu không sao à?!” – Kurogane gầm lên, đôi tay run rẩy khi cố gắng giúp Fai đứng dậy.
Fai cố cười nhưng chỉ làm Kurogane thêm lo lắng. Chân Fai bị thương rất nặng, vết thương sâu và máu bắt đầu chảy ra. Anh không thể đứng lên, cơ thể mệt mỏi không còn sức để cử động.
“Đừng nói cái kiểu đó! Tôi không thể để cậu như vậy!” – Kurogane quát lớn, đôi mắt tràn đầy lo lắng, nhưng không biết phải làm gì. Anh cúi xuống, ôm lấy Fai trong tay.
“Chúng ta phải đi ra ngoài. Cố lên, Fai!” – Kurogane hạ giọng, kiên quyết đưa Fai lên lưng, bắt đầu di chuyển.
Một lúc sau – Bên ngoài khu rừng
Cả nhóm học sinh đã được đưa về nơi an toàn, nhưng Kurogane vẫn còn ở lại trong rừng, ôm Fai trên lưng. Anh bước đi vội vàng, không để tâm đến xung quanh. Chân Fai đã bắt đầu sưng lên, và nhiệt độ cơ thể của anh bắt đầu tăng cao. Fai rên lên vì cơn đau, nhưng vẫn cố gắng trấn an Kurogane.
“Cậu… đừng lo cho tôi quá…” – Fai thì thầm, giọng yếu ớt.
“Im đi. Đừng có nói vậy!” – Kurogane bực bội, nhưng anh không thể giấu nổi sự lo lắng trong giọng nói.
Khi cuối cùng họ ra khỏi rừng, Fai đã ngất đi vì mất máu quá nhiều và mệt mỏi. Kurogane hoảng hốt, vội vàng chạy đến khu lều cứu hộ với tốc độ nhanh nhất có thể.
---
Lều cứu hộ – Tối hôm đó
Kurogane không ngừng nhìn Fai đang nằm bất động trên giường. Những vết thương của Fai được băng bó tạm thời, nhưng tình hình vẫn rất nghiêm trọng. Kurogane không thể ngừng nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy anh khi nghĩ về việc mất đi Fai. Anh chưa bao giờ thấy mình lo lắng như thế này trước đây.
“Cậu sẽ không sao đâu, Fai.” – Kurogane thì thầm, bàn tay đặt nhẹ lên trán Fai, cảm nhận hơi thở yếu ớt của anh.
Fai từ từ mở mắt, cố gắng mỉm cười. “Tôi… không sao. Cảm ơn cậu.”
Kurogane nhìn Fai với ánh mắt đầy lo lắng, nhưng cuối cùng anh cũng không thể giấu nổi sự yếu đuối trong lòng mình nữa.
“Cậu thật sự không biết sao? Cậu là người quan trọng nhất với tôi. Tôi không thể để mất cậu.” – Kurogane nói, giọng anh nghẹn lại, trái tim đập mạnh.
Fai nhìn Kurogane với ánh mắt đầy ngạc nhiên và cảm động. Cả hai im lặng nhìn nhau trong vài giây, chỉ có tiếng thở nhẹ của Fai và nhịp tim Kurogane vang vọng trong không gian.
Sau một lúc, Fai nhắm mắt lại, một nụ cười mơ hồ trên môi: “Cảm ơn… Kurogane. Tôi cũng vậy.”
Kurogane cúi đầu xuống, không nói gì thêm. Anh ngồi đó, bàn tay vẫn đặt trên tay Fai, không rời đi. Không ai trong họ nói ra lời “yêu” hay “thích”, nhưng cả hai đều hiểu rõ ràng những gì mà đôi mắt của họ đã thầm lặng chia sẻ.
---
Bữa tối trong lều không diễn ra như kế hoạch. Thay vào đó, Kurogane ngồi bên Fai suốt đêm, không rời đi, không nghỉ ngơi. Fai vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm, và Kurogane không thể để anh phải chịu đựng một mình.
“Chỉ cần cậu không đi đâu, tôi sẽ không để cậu một mình nữa.” – Kurogane thì thầm, đôi tay siết chặt lấy tay Fai.
Fai mỉm cười trong giấc ngủ, lòng đầy cảm động.