Thủy Linh là một cô gái bình thường, không quá nổi bật nhưng cũng chẳng mờ nhạt. Cô là sinh viên năm nhất tại một trường tư thục, nơi có những người bạn mới và một cuộc sống mới mà cô phải dần thích nghi. Nhưng có một điều đặc biệt mà chỉ riêng cô biết, đó là mỗi đêm, cô lại mơ về một chàng trai mà cô không hề quen biết, nhưng lại luôn xuất hiện trong giấc mộng của mình.
Trong những giấc mơ ấy, cô và chàng trai kia không chỉ đơn thuần gặp nhau, mà họ yêu nhau say đắm. Cả hai cùng chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào, từ những buổi hẹn hò dưới ánh trăng cho đến những lần tay trong tay đi dạo phố. Và rồi, sau một khoảng thời gian yêu thương, họ kết hôn trong một buổi lễ đơn giản nhưng đầy ấm áp. Thủy Linh luôn cảm thấy hạnh phúc và bình yên mỗi khi tỉnh giấc, mặc dù cô không thể nhớ rõ gương mặt của người chồng trong mơ.
Điều kỳ lạ là, dù cho giấc mơ lặp lại mỗi đêm, Thủy Linh chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi hay áp lực. Trái lại, cô cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ về người con trai ấy. Dù chỉ là mơ, nhưng cảm giác đó thật sự chân thật. Cô cứ mãi chìm đắm trong những giấc mơ ấy, và mỗi lần tỉnh dậy, cô lại mang trong lòng một cảm giác rung động không thể nào lý giải được.
Mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn như thế cho đến một ngày, khi Thủy Linh đang trên đường từ lớp học về ký túc xá, đi ngang qua một đám đông. Cô nghe thấy một cái tên quen thuộc trong tiếng xôn xao – Bùi Minh Hy. Cái tên ấy giống hệt tên của người trong giấc mơ của cô. Một sự chấn động nhẹ nhàng lan tỏa trong tim cô.
Linh không thể không quay lại nhìn. Bùi Minh Hy… liệu có phải là anh ta không? Cô không thể nghĩ thêm nữa mà vội vã bước qua đám đông, nhưng hình ảnh của anh cứ đọng lại trong tâm trí. Cô không dám tiến lại gần, không biết phải làm gì, nhưng cái tên ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Không thể kiềm chế sự tò mò, tối hôm đó, cô lên mạng tìm kiếm cái tên "Bùi Minh Hy". Tim cô đập mạnh khi thấy tài khoản Facebook của một người con trai có tên đó. Anh ta là một chàng trai đẹp trai, năng động, đôi mắt sáng, gương mặt thanh tú. Trong những bức ảnh anh đăng, có một bức khiến Thủy Linh giật mình, đó là một bức ảnh chụp trong buổi bóng chuyền mà anh đang tham gia. Mặc dù anh không nhìn thẳng vào máy ảnh, nhưng cái nhìn của anh như mang một sức hút kỳ lạ.
Ngày hôm sau, Thủy Linh lại thấy Minh Hy trên sân bóng chuyền, anh ta cao ráo, khỏe mạnh, chơi bóng với một sự tự tin, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Cô đứng lặng lẽ từ xa, quan sát anh trong im lặng. Nhìn anh chơi thể thao với những người bạn, cô không thể không cảm thấy trái tim mình nhói lên một cảm giác quen thuộc – như thể cô đã biết anh từ rất lâu rồi.
Sau đó, Thủy Linh bắt đầu tìm hiểu thêm về Minh Hy. Cô lặng lẽ theo dõi các trang mạng xã hội của anh, đọc từng dòng status, từng chia sẻ, và ngắm nhìn từng bức ảnh anh đăng. Cô biết mình không thể chủ động làm quen, nhưng sự tò mò và cảm giác gắn kết với anh trong những giấc mơ khiến cô không thể ngừng theo dõi.
Nhưng rồi, một ngày, Thủy Linh tình cờ phát hiện ra một điều làm cô đau lòng. Trên Instagram của Minh Hy, cô thấy anh chụp ảnh cùng một cô gái khác, nắm tay nhau đi dạo. Cả hai trông thật hạnh phúc, nụ cười của Minh Hy là nụ cười mà cô chưa từng thấy. Cô gái đó hoàn hảo, xinh đẹp, tự tin – hoàn toàn trái ngược với cô, một cô gái mảnh mai, ít nói, và không bao giờ dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
Một cảm giác cay đắng dâng lên trong lòng Thủy Linh. Cô nhìn chăm chăm vào bức ảnh, nhưng rồi, cô nhận ra rằng, dù cho trái tim cô có đau, cô không thể làm gì. Minh Hy có quyền yêu ai đó, và cô chỉ là một người lạ, một người không bao giờ có thể bước vào thế giới của anh.
Nhưng điều này cũng không làm cho cảm xúc của Thủy Linh thay đổi. Cô vẫn yêu anh, vẫn mang trong mình những giấc mơ về một tình yêu mà cô không thể chạm tới. Và mỗi đêm, cô lại chìm vào giấc mơ, nơi cô và Bùi Minh Hy lại yêu nhau say đắm, kết hôn và sống hạnh phúc bên nhau, dù tất cả chỉ là mơ.
Mối tình đơn phương này sẽ mãi là một phần trong tâm hồn cô, một bí mật mà chỉ có trái tim cô mới hiểu. Và cô biết, dù cho thực tế có khác xa giấc mơ, cô vẫn sẽ yêu anh theo cách riêng của mình, âm thầm và lặng lẽ.
----
Một hôm, khi Thủy Linh thức dậy, cô cảm thấy như mình đã trải qua một giấc mơ kỳ lạ. Giấc mơ ấy không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào bên Bùi Minh Hy, mà còn là sự đau lòng khi cô nhận ra rằng giấc mơ và thực tế mãi mãi là hai thế giới khác biệt. Nhưng một phần trong trái tim cô lại không thể dừng lại. Cô không thể ngừng nghĩ về Minh Hy, không thể ngừng tò mò về cuộc sống của anh.
Cả ngày hôm đó, cô không thể tập trung vào bài giảng. Lời giảng của giảng viên vang vọng trong tai nhưng không thể lọt vào tâm trí cô. Thủy Linh chỉ nghĩ về Minh Hy, về những hình ảnh anh đăng trên mạng xã hội, về những cô gái xinh đẹp mà anh thân thiết, về những nụ cười và cái ôm mà cô chưa bao giờ có thể chia sẻ.
Lúc tan học, Thủy Linh vô thức rẽ vào quán cà phê quen thuộc, nơi cô thường đến để thư giãn sau những giờ học căng thẳng. Cô vừa gọi một cốc nước, vừa mở điện thoại lên. Và như mọi lần, tay cô lại gõ vào ô tìm kiếm "Bùi Minh Hy". Nhưng hôm nay, có một điều gì đó lạ lùng. Minh Hy không chỉ là người cô tìm kiếm, mà giờ đây, anh đã trở thành một phần của cuộc sống cô. Một phần mà cô không thể ngừng nghĩ tới, dù chỉ là một thoáng.
Ngay khi cô mở trang cá nhân của Minh Hy, cô thấy một thông báo mới: Anh đăng một bức ảnh mới, nhưng lần này không phải là ảnh chơi bóng chuyền, mà là một bức ảnh ở quán cà phê, nơi mà cô đang ngồi. Minh Hy đang ngồi đó, bên cạnh một cô gái, người mà cô chưa bao giờ thấy trước đó. Họ ngồi rất gần nhau, cười nói vui vẻ, như thể họ đã thân quen từ lâu.
Thủy Linh cảm thấy tim mình như nghẹn lại. Cảm giác đó, cái cảm giác mà cô từng nghĩ sẽ không bao giờ đến, giờ đây lại cuốn lấy cô. Cô không thể dừng mắt khỏi bức ảnh, không thể dừng lại khi thấy Minh Hy mỉm cười bên cô gái kia. Nhưng rồi, có một điều khiến cô phải ngạc nhiên. Cô gái ấy cũng không phải là mẫu người cô nghĩ Minh Hy sẽ thích. Cô ta không xinh đẹp đến mức hoàn hảo, không có vẻ tự tin lộng lẫy như những cô gái mà Thủy Linh tưởng tượng anh sẽ yêu. Cô gái ấy có nét gì đó mộc mạc, dễ gần, nhưng lại có một sự nhẹ nhàng thu hút mà Thủy Linh không thể lý giải.
Cô lặng lẽ đóng điện thoại lại, ngả người vào ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô tự hỏi mình, liệu cô có thể làm gì để có được sự chú ý của Minh Hy? Liệu giấc mơ mà cô đã có từ lâu có thể trở thành hiện thực? Nhưng sự thực là, cô không có gì đặc biệt. Cô chỉ là một cô gái bình thường, mảnh mai, không nổi bật. Cô có thể giỏi võ, có thể tự tin trong những môn thể thao đối kháng, nhưng cô chưa bao giờ tự tin khi đứng trước một người như Minh Hy.
Thủy Linh không muốn mình trở thành một bóng mờ trong cuộc sống của anh. Cô không muốn chỉ đứng từ xa mà nhìn anh yêu đương với những cô gái khác. Nhưng cô không thể ngừng nghĩ về anh. Cảm giác về Minh Hy trong cô mạnh mẽ đến mức, mỗi khi anh xuất hiện trước mắt, cô lại cảm thấy như có một sức hút vô hình kéo cô lại gần.
Một tuần sau, khi Thủy Linh lại vô tình gặp Minh Hy trong sân trường, cô nhận ra rằng anh không chỉ là một người mà cô mơ về trong giấc mơ, mà anh còn là người thực tế, đang tồn tại trong thế giới này. Cô nhìn anh, cố gắng không để ánh mắt mình quá lâu, nhưng khi anh chạm vào ánh mắt cô, trái tim cô lại bắt đầu loạn nhịp. Minh Hy mỉm cười nhẹ, gật đầu chào cô, như thể anh đã nhận ra cô từ lâu. Nhưng rồi, anh lại quay đi, cùng nhóm bạn của mình, không để ý đến cô nhiều hơn.
Đó là khoảnh khắc mà Thủy Linh nhận ra một sự thật đau lòng. Minh Hy không thể nhớ cô, và có lẽ, anh không bao giờ biết đến sự tồn tại của cô. Nhưng điều đó cũng không khiến trái tim cô ngừng thổn thức. Cô sẽ tiếp tục yêu anh từ xa, sẽ tiếp tục sống trong những giấc mơ ngọt ngào mà cô và anh đã cùng xây dựng.
Thủy Linh đã học được cách sống chung với tình yêu đơn phương này. Cô biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể bước vào thế giới của Minh Hy, nhưng chỉ cần được nhìn thấy anh hạnh phúc, cô cũng cảm thấy mãn nguyện. Cô sẽ không bao giờ làm phiền anh, không bao giờ để anh biết đến cảm xúc của mình. Cô sẽ giữ mối tình này trong lòng, như một bí mật nhỏ, một điều đẹp đẽ mà chỉ riêng cô biết.
Và trong giấc mơ, cô lại thấy mình cùng Minh Hy, tay trong tay, đi qua những con phố nhỏ. Họ mỉm cười hạnh phúc, không cần lời nói, không cần gì ngoài nhau. Giấc mơ ấy vẫn tiếp tục, mãi mãi.