Chương 1: “Bạn học mới, nhìn cái là biết khó gần”
Ngày đầu tiên chuyển lớp, Trần Văn được xếp ngồi cạnh Lâm An – người nổi tiếng là “nữ thần học bá” của lớp 11A2. Cô gái ấy không bao giờ sai bài kiểm tra, không bao giờ trễ học, không bao giờ... cười đùa với con trai.
Cậu nghĩ: "Loại con gái kiểu này chắc chẳng bao giờ để ý đến mình."
Nhưng khi tiếng trống tan trường vang lên, Lâm An đột nhiên quay sang, hỏi:
> “Cậu có định học nghiêm túc không? Tôi không muốn bạn cùng bàn kéo tụt phong độ đâu.”
Trần Văn: “...?”
---
Chương 2: Cô gái đầu tiên khiến tôi thấy… áp lực
Sau một tuần, Trần Văn phát hiện: Lâm An không chỉ học giỏi, mà còn nhớ tên tất cả các định lý nâng cao.
Lúc cả lớp được phát đề Toán chuyên khó như “lên trời”, Trần Văn đang vò đầu bứt tai thì Lâm An đã quay sang, nhỏ giọng:
> “Câu 4 sai dữ kiện rồi. Đừng cố nữa. Cậu giải lố hướng.”
Lần đầu tiên trong đời, cậu bị người ta soi bài.
Lần đầu tiên, cậu không nổi nóng – mà lại... thấy người ta quá ngầu.
---
Chương 3: Dưới lớp vỏ lạnh lùng, ai cũng biết ghen
Lâm An thường hay giúp bạn khác học bài, có lần còn bị một nam sinh lớp bên tặng trà sữa.
Hôm đó, Trần Văn đẩy nhẹ ly trà sữa sang một bên:
“Cô ấy không thích uống ngọt.”
Lâm An cau mày: “Cậu là ai mà nói thay tôi?”
Trần Văn nhún vai, ánh mắt lạnh tanh:
“Là bạn cùng bàn – có quyền cảnh báo người khác tránh phí công.”
Hôm đó, lớp đồn rằng Trần Văn bắt đầu biết ghen.
---
Chương 4: Cảm nắng không phải chuyện của học bá… cho đến khi cậu tới
Trần Văn có thói quen ngồi một mình ở thư viện sau giờ học. Một hôm trời mưa, Lâm An tới, đặt lên bàn cậu một hộp cơm nhỏ.
> “Đừng học mãi mà bỏ bữa. Cậu nhìn xanh xao lắm rồi.”
Cậu ngẩng lên, nhìn cô gái học bá tưởng như “sắt đá” ấy, nhẹ nhàng cười:
> “Cậu không cần quan tâm tôi đâu.”
> “Không phải quan tâm. Là... tôi thấy cậu đáng lo.”
Câu nói đó như mũi tên đâm trúng trái tim tưởng chừng bất động suốt bao năm.
---
Chương 5: Tỏ tình kiểu học bá
Kỳ thi học kỳ cuối cùng. Cả lớp hồi hộp chờ kết quả. Lâm An vẫn đứng top đầu.
Trần Văn – bất ngờ – đứng thứ 2 toàn khối, nhờ Lâm An âm thầm giúp đỡ cả kỳ.
Tối hôm ấy, cậu nhắn tin cho cô:
> "Tôi đã bắt kịp cậu rồi. Giờ tôi có được phép thích cậu chưa?"
Lâm An gọi lại, giọng bình tĩnh nhưng tim đập loạn:
> “Tôi không thích bị làm phiền…
Nhưng nếu là cậu, thì chắc tôi có thể phá lệ một chút.”
Chương 6: Thử thách học sinh giỏi cấp thành phố
Kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố đang đến gần, và năm nay, Lâm An được giao trọng trách dẫn đầu đội tuyển Toán của lớp. Trần Văn – dù không thích khoe khoang – cũng được đưa vào danh sách vì điểm số đứng đầu lớp.
Cả lớp căng thẳng ôn luyện. Trái ngược với sự bình tĩnh của Lâm An, Trần Văn luôn cảm thấy một sức ép rất lớn. Cậu không muốn làm bạn mất mặt, và cũng không muốn đứng sau Lâm An.
Một buổi chiều, khi Lâm An thấy Trần Văn đang mải suy nghĩ ở góc thư viện, cô quyết định lại gần.
> “Cậu không cần phải căng thẳng như vậy đâu. Mọi chuyện đều ổn.”
Cậu quay lại, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc mà Lâm An chưa từng thấy.
> “Cảm ơn, nhưng… tôi muốn lần này mình thắng. Không phải vì tôi, mà là vì… tôi không muốn cậu phải thất vọng.”
Lâm An mỉm cười, nhéo nhẹ vào tay cậu:
> “Cậu thắng không quan trọng, chỉ cần cậu cố gắng hết mình thôi.”
---
Chương 7: Ngày đi thi – và những lần ánh mắt vô tình gặp nhau
Ngày thi, không khí trong phòng thi căng thẳng đến mức ai cũng im lặng. Trần Văn nhìn qua, bắt gặp ánh mắt Lâm An – như một lời động viên. Lúc đó, cậu chợt nhận ra, không phải chuyện thắng thua, mà là cảm giác có cô ấy bên cạnh, là đủ.
Sau khi thi xong, cả đội tụ tập lại chờ kết quả. Mặc dù đã hết sức cố gắng, cả lớp vẫn không thể vượt qua kỳ thi một cách hoàn hảo, nhưng thành tích của họ vẫn nằm trong top 3 của thành phố.
Lâm An và Trần Văn đứng cùng nhau, nhìn bảng thông báo kết quả.
> “Chúng ta làm tốt lắm rồi.” – Lâm An nhẹ nhàng nói.
Trần Văn, lần đầu tiên, cảm thấy thật nhẹ nhõm.
> “Không phải là tôi làm tốt. Là… chúng ta làm tốt.”
---
Chương 8: Lâm An và người thứ ba
Một tuần sau kỳ thi, Lâm An nhận được tin nhắn từ một người bạn cũ, Tạ Minh – người đã rời khỏi trường từ năm lớp 9, nhưng lại bất ngờ xuất hiện và muốn gặp lại cô.
Lâm An cảm thấy có chút lo lắng. Tạ Minh vốn là người theo đuổi cô từ trước, và cậu ta vẫn chưa buông bỏ. Cô đã từ chối khéo, nhưng lần này, không hiểu sao cô lại cảm thấy bất an.
Tạ Minh mời cô đi uống trà, và Lâm An đồng ý.
Vào buổi hẹn, Tạ Minh nhìn cô với ánh mắt đầy thâm tình:
> “ Lâm An, tôi biết cậu vẫn chưa quên tôi, phải không?”
Lâm An hơi chột dạ, nhưng ngay lúc đó, Trần Văn xuất hiện. Cậu bước đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Minh.
> “Cậu là ai? Sao lại có thể mời cô ấy ra ngoài mà không được sự đồng ý của bạn trai cô ấy?”
Lâm An sửng sốt. Trần Văn đứng đó, như một lá chắn bảo vệ cô, mặc dù giữa họ chỉ mới là tình bạn.
Tạ Minh cười nhạt:
> “Có vẻ như tôi đã hiểu nhầm rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Sau khi Tạ Minh đi, Trần Văn nhìn Lâm An:
> “Cậu không phải làm gì cả. Tôi chỉ… không muốn thấy cậu bị ai làm phiền.”
Lâm An nhìn cậu, tim đập nhanh. Chưa bao giờ cô cảm thấy có một ai đó bảo vệ mình như vậy.
> “Cảm ơn, nhưng… chúng ta chỉ là bạn...”
Trần Văn mỉm cười, nhìn cô mà không nói gì thêm.
Chương 9: Lời tỏ tình chính thức
Sau những sự kiện căng thẳng đó, Trần Văn và Lâm An vẫn giữ khoảng cách, nhưng bầu không khí giữa họ đã không còn lạnh lùng như trước nữa. Cậu thỉnh thoảng gửi tin nhắn giúp đỡ Lâm An khi cô cần, và cô cũng quan tâm cậu hơn.
Một buổi chiều đẹp trời, sau giờ học, Trần Văn mời Lâm An đi dạo quanh công viên gần trường. Họ ngồi trên băng ghế, bên cạnh hồ nước trong vắt.
Trần Văn quay sang, đôi mắt sáng lên, như muốn nói điều gì đó quan trọng.
> “Lâm An, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng… tôi nghĩ tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi.”
Lâm An ngạc nhiên, mắt cô mở to. Câu nói của Trần Văn như một làn sóng xô đến, khiến cô không thể thở nổi.
> “Cậu… cậu nói thật sao?”
Trần Văn gật đầu, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chân thành.
> “ Đúng vậy, tôi nói thật. Tôi không muốn cứ mãi đứng ngoài nhìn cậu từ phía sau, tôi muốn… được ở gần cậu, nếu cậu đồng ý.”
Lâm An mỉm cười, trái tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.
> “Cậu không phải lo lắng. Mình thật ra... cũng đã thích cậu từ lâu rồi.”
- Thật sao Lâm An
Trần Văn vui mừng khôn xiết ,bế cô xoay vòng mấy lượt
Chương 10: Một chương mới
Từ hôm đó, mối quan hệ giữa Trần Văn và Lâm An trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Họ không chỉ là bạn cùng lớp nữa mà đã là người đặc biệt của nhau.
Chắc chắn, cả hai sẽ cùng nhau đi qua những tháng năm thanh xuân đẹp đẽ, có thể là cả những thử thách và gian nan, nhưng họ đều tin rằng tình yêu chân thành sẽ làm cho tất cả trở nên tốt đẹp.
Chương 11: Kỳ nghỉ hè - Khoảnh khắc gần nhau hơn
Mùa hè đến, và kỳ nghỉ hè này có vẻ đặc biệt hơn bao giờ hết với Trần Văn và Lâm An. Cả hai đã trở thành một cặp đôi, mặc dù họ vẫn cố gắng giữ bí mật, không để mọi người biết, bởi vì Trần Văn không muốn Lâm An bị chú ý quá nhiều.
Cả lớp tổ chức một chuyến du lịch ngắn ngày vào cuối tuần, và lần này, Trần Văn và Lâm An được xếp ngồi cùng nhau trong chuyến xe.
Trên con đường dài, trời nắng ấm, Lâm An ngồi gần cửa sổ, ánh sáng chiếu qua, làm tôn lên nét dịu dàng của cô gái. Trần Văn nhìn Lâm An, và một cảm giác ấm áp lan tỏa trong cậu. Họ đã là một phần trong thế giới của nhau, và Trần Văn cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Đến khi xe dừng lại ở khu nghỉ dưỡng, Trần Văn nhẹ nhàng nói:
> “Hè này, nếu có thể, chúng ta sẽ đi xa hơn nữa, được không?”
Lâm An quay sang, mỉm cười. Cô đã biết cậu muốn nói gì, và thực sự, cô cũng mong chờ những ngày tháng đó, khi mà cô và cậu có thể bên nhau nhiều hơn, không phải giấu diếm nữa.
> “Được, tôi sẽ đi đâu cũng được, miễn là có cậu.”
Chương 12: Một lần nữa bên nhau - Thử thách mới
Sau kỳ nghỉ hè, năm học mới bắt đầu. Mọi thứ thay đổi, và cả Trần Văn và Lâm An đều nhận ra rằng, mặc dù học tập và trách nhiệm quan trọng, nhưng tình cảm giữa họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
Mới đầu năm học, một thử thách mới xuất hiện. Lâm An được chọn làm lớp trưởng, và Trần Văn trở thành người hỗ trợ cô trong các hoạt động của lớp. Cả hai không chỉ là bạn học mà còn cùng nhau dẫn dắt lớp đi tới những thành công mới.
Một ngày, khi cả lớp đang chuẩn bị cho một cuộc thi lớn, Lâm An nhìn Trần Văn và nói:
> “Cậu giúp tớ một lần nữa nhé? Không phải vì lớp trưởng, mà vì tớ.”
Trần Văn mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
> “Đương nhiên rồi. Cậu là người đặc biệt nhất với tôi.”
Chương 13: Những giây phút ngọt ngào
Cuối học kỳ, thành tích của lớp không chỉ đứng đầu trong trường mà còn lọt vào top 3 thành phố. Lâm An và Trần Văn đều tự hào về thành quả của mình. Sau buổi lễ trao giải, cả hai đứng bên nhau, ngắm nhìn hoàng hôn ở một góc sân trường.
Trần Văn siết nhẹ tay Lâm An và thỏ thẻ:
> “Tớ không muốn rời xa cậu, cho dù là sau khi tốt nghiệp… tớ sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cậu.”
Lâm An ngẩng lên nhìn cậu, mắt cô long lanh:
> “Tớ cũng vậy. Bất kể chúng ta đi đâu, làm gì, tớ sẽ luôn nhớ về cậu.”
Họ trao nhau một nụ hôn nhẹ, như một lời hứa hẹn, rằng dù có thay đổi thế nào, tình cảm này sẽ không bao giờ phai nhạt
Chương 14: Chuyến đi cuối cùng – Cái kết đẹp của thanh xuân
Ngày cuối cùng của năm học, Trần Văn và Lâm An quyết định thực hiện một chuyến đi xa. Đây là lần đầu tiên họ có thể đi cùng nhau mà không có bất kỳ ai làm phiền.
Họ cùng nhau khám phá những cảnh đẹp mới, nắm tay nhau đi dạo dưới những tán cây xanh mát, thả mình vào không gian yên bình. Tình yêu giữa họ càng thêm bền chặt.
Khi đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, nhìn xuống dòng sông xanh biếc, Trần Văn thầm thì:
> “Chúng ta sẽ có một tương lai tuyệt vời. Cùng nhau đi đến cuối con đường này nhé.”
Lâm An gật đầu, nở nụ cười hạnh phúc:
> “Dù có khó khăn gì, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Cùng nhau.”