Nguyệt (2/2)
Tác giả: Nanh
Ngôn tình;Học đường
Nguyệt không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra trong những ngày qua. Những buổi tối cô trằn trọc trong giường, những cuộc trò chuyện với Nhật cứ vương vấn mãi trong tâm trí cô. Họ không hề gặp nhau bằng thân xác, nhưng sự kết nối giữa họ lại mạnh mẽ đến mức khiến cô cảm thấy như thể anh đang ở ngay bên cạnh. Những cảm giác ấy khiến trái tim cô đôi lúc loạn nhịp, đôi lúc lại đầy sợ hãi. Cô không thể ngừng tự hỏi: liệu anh có thực sự là hồn ma, hay là một phần nào đó trong tâm trí cô đang tạo nên anh?
Đêm hôm đó, khi Nguyệt bước ra ban công để lấy một làn gió khuya, cô bỗng nghe tiếng Nhật vang lên trong tâm trí mình.
“Em sao rồi? Anh không muốn thấy em mệt mỏi.”
Nguyệt đứng đó, nhìn về phía bóng tối mờ mịt của con phố vắng. Mặt trời đã lặn, chỉ còn lại những ngọn đèn đường le lói trong không gian tối tăm. Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm trong từng lời nói của Nhật, và một lần nữa, trái tim cô lại quặn đau vì những cảm xúc khó tả.
“Em vẫn ổn. Nhưng... em không hiểu chuyện này lắm, Nhật. Anh... có thể là một hồn ma, nhưng anh lại biết em rất rõ. Tại sao lại có thể như thế?” – Cô hỏi, giọng nói vang lên nhẹ như một làn gió thoảng qua.
Nhật im lặng một lúc, rồi đáp lại, giọng anh trầm và ấm áp, như thể muốn giấu đi một điều gì đó.
“Em biết không, Nguyệt, anh không phải lúc nào cũng là hồn ma. Cũng có một thời gian, anh từng là một người sống, một con người như bao người khác. Nhưng vì một lý do nào đó, anh không thể rời đi, và giờ đây, anh chỉ còn lại là một bóng hình...”
Nguyệt không thể kiềm chế được sự tò mò trong mình. Cô quay lại đối diện với bức tường, gương mặt như thoáng chút bối rối.
“Vậy anh đã làm gì để không thể rời đi? Có phải là một lỗi lầm nào đó?”
Nhật ngừng lại một lúc lâu, như thể đang đấu tranh với những ký ức cũ kỹ và đau đớn. Cô có thể cảm nhận được nỗi buồn trong giọng nói của anh.
“Anh đã yêu một người mà không thể có được. Điều đó khiến anh phải trả giá, và giờ đây, anh chỉ còn lại là một linh hồn không thể siêu thoát.”
Nguyệt cảm thấy trái tim mình nhói đau khi nghe những lời này. Cô hiểu rằng Nhật đã phải trải qua những nỗi đau lớn lao trước khi trở thành như bây giờ. Một phần nào đó trong cô, cô muốn biết rõ hơn về quá khứ của anh, muốn giúp anh thoát khỏi những đau thương đã trói buộc anh.
“Anh có thể nói cho em biết về quá khứ của anh không? Em muốn hiểu anh hơn.” – Cô hỏi, giọng mềm mại nhưng đầy quyết tâm.
Nhật im lặng, như thể đang suy nghĩ một điều gì đó, rồi anh đáp lại với giọng buồn bã.
“Em sẽ biết thôi, Nguyệt. Khi đến lúc thích hợp, anh sẽ kể cho em nghe mọi thứ.”
Nguyệt không hỏi thêm, nhưng sự tò mò trong lòng cô ngày càng lớn dần. Cô không thể chỉ đứng nhìn Nhật mãi như một bóng ma, cô muốn hiểu anh, muốn giúp anh vượt qua những nỗi đau đã đeo bám anh suốt bao nhiêu năm tháng.
---
Ngày hôm sau, Nguyệt trở lại trường học, nhưng tâm trí cô vẫn không thể rời khỏi những suy nghĩ về Nhật. Những ngày tiếp theo, những cuộc gặp gỡ với Nhật trong tâm trí cô tiếp tục, mỗi lúc một trở nên mạnh mẽ hơn. Anh vẫn ở bên cạnh cô, nhưng cô lại cảm thấy có một khoảng cách không thể vượt qua. Một khoảng cách không chỉ về thể xác, mà còn là những bí ẩn trong quá khứ của Nhật mà cô chưa thể hiểu rõ.
Một ngày nọ, khi cô đang ở trong lớp học, những cơn đau đầu bất chợt ập đến khiến cô phải dừng lại. Cô đặt tay lên trán, nhắm mắt, cảm nhận cơn đau đang dâng lên. Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu cô, lần này là giọng của Nhật, không phải trong tâm trí mà là thật sự vang lên.
“Em sao vậy, Nguyệt?”
Nguyệt giật mình, mở mắt nhìn xung quanh. Cả lớp vẫn đang học, nhưng cô không cảm thấy sự hiện diện của Nhật bên cạnh mình. Đầu cô vẫn đau, nhưng cô có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Nhật.
“Em không sao, chỉ là hơi mệt thôi.” – Nguyệt đáp lại trong tâm trí, nhưng không thể nào giấu được cảm giác lo lắng trong lòng mình.
Nhật im lặng, rồi một lúc sau, cô cảm nhận được anh đang tiến lại gần, dù không thể nhìn thấy anh.
“Anh sẽ không để em một mình. Em phải chăm sóc bản thân nhiều hơn.”
Câu nói của Nhật khiến Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô tựa vào bàn học, cố gắng lấy lại tinh thần. Nhưng những cơn đau đầu vẫn không ngừng đến, khiến cô cảm thấy như có gì đó không ổn.
Tối hôm đó, khi Nguyệt trở về nhà, những cơn đau lại kéo đến. Cô không biết mình đang bị gì, nhưng điều cô nhận ra là không chỉ là những cơn đau thể xác mà còn là cảm giác bất an không thể tả.
Khi cô vừa bước vào phòng, cô cảm nhận được sự hiện diện của Nhật, nhưng lần này không phải trong tâm trí mà là thực sự. Nhật đứng trước cửa phòng, đôi mắt nhìn cô với vẻ nghiêm túc.
“Có phải em đang giấu giếm gì không, Nguyệt? Em không phải là người dễ bị đau như vậy.”
Nguyệt nhìn anh, cảm giác hoang mang lấp đầy lòng cô. “Em không biết nữa... cảm giác này rất lạ. Anh... anh có cảm nhận gì về điều này không?”
Nhật chần chừ một chút, rồi đáp lại, giọng anh trầm xuống. “Có thể em đang gặp nguy hiểm, Nguyệt. Anh không thể chắc chắn, nhưng hãy cẩn thận.”
Câu nói của Nhật khiến Nguyệt cảm thấy lo sợ. Cô bắt đầu cảm thấy mình không chỉ đang đối mặt với một hồn ma mà là những điều không thể lý giải. Cô không biết liệu anh có thể bảo vệ cô khỏi điều gì đó tồi tệ hơn hay không, nhưng một điều cô chắc chắn là, không gì có thể ngăn cản mối quan hệ này.
--
Nguyệt không thể ngừng nghĩ về những điều kỳ lạ đang xảy ra với mình. Mối quan hệ với Nhật, những sự kiện siêu nhiên liên tục xảy đến, và giờ đây, một cảm giác bất an lạ lùng đang bao trùm lấy cô. Cô bắt đầu nhận ra rằng những cơn đau đầu không phải ngẫu nhiên, mà có liên quan đến một điều gì đó lớn lao hơn. Một điều gì đó mà cô chưa hề sẵn sàng để đối mặt.
Kể từ hôm đó, mỗi đêm cô lại mơ thấy những hình ảnh mơ hồ của một ngôi đền cổ, nơi những nghi thức bí ẩn diễn ra. Những cơn đau đầu dần dần trở nên dữ dội hơn, nhưng cùng lúc, cô cũng cảm thấy những khả năng mới lạ trong bản thân mình đang bắt đầu thức tỉnh. Cô cảm nhận được một sức mạnh tiềm ẩn, dường như một phần linh hồn nào đó trong cô đang gọi mời.
Nhật vẫn luôn ở bên cô, mặc dù chỉ là một linh hồn, nhưng anh không bao giờ bỏ mặc cô. Anh vẫn dõi theo mỗi bước đi của cô, bảo vệ cô từ phía sau. Nhưng Nguyệt không thể chỉ mãi sống trong bóng tối, trong sự bảo vệ của Nhật. Cô phải làm chủ cuộc sống của chính mình, và có lẽ, con đường để làm vậy chính là học cách điều khiển sức mạnh mà mình đang sở hữu.
Một đêm, khi Nguyệt đang mơ màng trong giấc ngủ, một giọng nói vang lên trong tâm trí cô, giọng nói không phải của Nhật mà là của một người khác.
“Nguyệt, em có thể trở thành đại pháp sư.”
Cô giật mình thức giấc, trái tim đập thình thịch. Đó là giọng nói trong trẻo, nhưng đầy uy lực, một giọng nói mà cô chưa từng nghe qua. Cô vội ngồi dậy, nhìn xung quanh, nhưng phòng vẫn yên tĩnh. Không có ai ở đó.
Nhưng cảm giác ấy không biến mất. Nguyệt có thể cảm nhận được rằng có ai đó đang gọi cô, từ một nơi rất xa xôi, nơi mà cô chưa thể hình dung ra.
“Anh là ai?” – Nguyệt thầm hỏi trong tâm trí, đôi mắt mở to nhìn vào bóng tối trong phòng. Nhưng câu trả lời không đến ngay lập tức. Cô lại cảm thấy cơn đau đầu nặng nề ập đến, khiến cô phải gục xuống giường.
Lúc này, một hình ảnh vội vàng lướt qua tâm trí cô – một người đàn ông lớn tuổi, mặc trang phục của một pháp sư cổ, với những ký tự huyền bí lấp lánh trên cơ thể. Ông ấy là ai? Và tại sao ông lại gọi cô?
Vừa khi cơn đau giảm bớt, cô nghe tiếng Nhật vang lên trong đầu.
“Nguyệt, em cảm thấy sao? Anh thấy rằng có một thứ gì đó đang đến gần em. Đừng sợ, anh sẽ ở bên em.”
Nhật dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cô. Anh lo lắng, nhưng không biết làm thế nào để giúp cô vượt qua.
“Anh có thể cảm nhận được gì không, Nhật?” – Nguyệt hỏi, giọng cô đầy lo âu.
“Có một sức mạnh đang thức tỉnh trong em, Nguyệt. Nhưng em cần phải học cách kiểm soát nó, nếu không nó sẽ làm hại em. Anh không thể giúp em trong việc này. Nhưng em phải tự mình tìm hiểu. Chỉ khi em hiểu rõ về bản thân mình, em mới có thể điều khiển được nó.”
Nguyệt suy nghĩ một lúc, lòng đầy mâu thuẫn. Cô không muốn bị cuốn vào những điều huyền bí này, nhưng đồng thời, cô cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác. Nếu không làm chủ được sức mạnh này, liệu cô có thể bảo vệ bản thân trước những nguy hiểm đang đến gần?
---
Ngày hôm sau, Nguyệt tìm đến thư viện của trường học. Đây là nơi cô thường đến để tìm sự yên tĩnh, nhưng hôm nay cô không chỉ tìm kiếm sự tĩnh lặng mà còn tìm kiếm những manh mối về khả năng siêu nhiên mà mình đang có. Cô đã thử tra cứu về những hiện tượng kỳ lạ liên quan đến linh hồn và pháp thuật, nhưng không thể tìm ra điều gì cụ thể.
Cô cảm thấy như thể có một bức tường vô hình ngăn cách cô với những bí mật mà cô đang tìm kiếm. Đúng lúc đó, cô chợt nhận ra một cuốn sách cổ trên kệ, bìa của nó đã cũ và ố vàng theo thời gian. Đó là một cuốn sách dày, với những ký tự mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Cô mở trang đầu tiên, và ngay lập tức, những ký tự đó bắt đầu chuyển động. Chúng sáng lên một cách kỳ lạ, như thể chúng đang sống.
"Pháp thuật không phải là một thứ dễ dàng để nắm bắt. Chúng ta phải học cách điều khiển linh hồn và sức mạnh tiềm ẩn trong bản thân. Khi bạn bắt đầu khám phá sức mạnh ấy, bạn sẽ phải đối mặt với những thử thách không thể lường trước."
Nguyệt giật mình, cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô không thể tin vào mắt mình. Đây là cuốn sách mà cô đã tìm kiếm từ lâu, và nó dường như đã tự mở ra để chỉ dẫn cô trên con đường này. Cô tiếp tục đọc, và dần dần, cô phát hiện ra rằng bản thân có khả năng cảm nhận và điều khiển linh hồn, một khả năng mà cô chưa hề biết đến.
Những trang sách này không chỉ chứa đựng kiến thức về pháp thuật, mà còn về những cách thức kết nối với linh hồn và những bí mật của thế giới bên kia. Cô không thể ngừng đọc, cho đến khi đột ngột một giọng nói khác lại vang lên trong đầu cô, khiến cô giật mình.
“Đã đến lúc rồi, Nguyệt. Hãy học cách kiểm soát sức mạnh này, và khi em làm được, anh sẽ mãi mãi ở bên em.”
Là giọng của Nhật. Anh đã nghe thấy những gì cô đang học, và dường như đang cổ vũ cô bước tiếp trên con đường này.
Nguyệt không còn do dự nữa. Cô đã quyết tâm. Cô sẽ trở thành một pháp sư, và cô sẽ bảo vệ chính mình, bảo vệ người mình yêu. Nhưng con đường phía trước không hề dễ dàng, và cô biết rằng thử thách chỉ mới bắt đầu.
---