Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Trần Đăng Dương là tổng tài trẻ tuổi của một tập đoàn lớn, nổi tiếng với vẻ ngoài lạnh lùng và quyết đoán. Anh luôn giữ mình trong khuôn khổ của công việc và lý trí, không có chỗ cho cảm xúc hay những mối quan hệ ngoài công việc. Dương thà cô độc, thà lạnh lùng với tất cả còn hơn phải đối diện với những cảm xúc mà anh không thể kiểm soát.
Tuy nhiên, mọi thứ bắt đầu thay đổi khi anh gặp Lê Quang Hùng – một chàng trai có tính cách trẻ con, hồn nhiên và không giống những người mà Dương thường tiếp xúc. Hùng là một người hoàn toàn trái ngược với Dương, cậu dễ dàng làm quen với mọi người, và luôn nhìn mọi thứ bằng đôi mắt ngây thơ nhưng cũng đầy sự yêu đời.
Cuộc gặp gỡ của họ không phải là một cái gì đó lãng mạn ngay từ đầu, mà là một sự tình cờ trong một buổi họp báo. Hùng là một nhân viên mới được cử đến giúp Dương giải quyết vấn đề về truyền thông. Dương nhận thấy sự bối rối và ngây ngô của Hùng, nhưng lại không thể phủ nhận rằng cậu ta có một sự tươi mới mà anh chưa bao giờ cảm nhận được.
"Anh Đăng Dương, em nghĩ chúng ta nên đưa ra kế hoạch khác cho buổi họp báo này," Hùng nói, mắt sáng lên khi đưa ra ý tưởng mới.
Dương nhìn cậu, một chút kinh ngạc thoáng qua trong ánh mắt lạnh lùng của anh. "Em muốn thay đổi mọi thứ chỉ vì cảm giác của mình?" Anh hỏi, giọng lạnh lùng như mọi khi.
Hùng nhìn lại Dương, không chút e ngại, chỉ nở nụ cười: "Em chỉ muốn giúp anh có một buổi họp báo thành công, chứ không phải để anh phải lo lắng nhiều quá."
Lần đầu tiên, Dương cảm thấy có gì đó trong lòng mình rung động. Cậu ấy không sợ anh, không ngần ngại khi đối diện với sự lạnh lùng của anh. Dường như Hùng có thể nhìn thấu anh, khiến anh không thể tiếp tục giữ vững bức tường băng giá của mình.
Chương 2: Từ Lạnh Lùng Đến Dịu Dàng
Dần dần, Dương bắt đầu để ý đến Hùng nhiều hơn. Mỗi lần cậu xuất hiện là một làn gió mới trong không gian vốn đầy sự cứng nhắc và nghiêm túc của Dương. Hùng với tính cách trẻ con của mình luôn làm những điều ngốc nghếch, nhưng lại khiến Dương cảm thấy bất giác phải mỉm cười. Cậu luôn biết cách làm tan chảy những giây phút căng thẳng, và dường như chỉ có Hùng mới khiến Dương cảm thấy mình được sống thật với bản thân.
Một buổi tối, Dương đột nhiên nhận ra rằng mình không thể tiếp tục làm ngơ cảm xúc của mình. Hùng không chỉ là một người đồng nghiệp, mà dường như đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh.
"Em có bao giờ nghĩ về anh không?" Dương hỏi, không thể che giấu cảm xúc mình nữa. Anh nhìn Hùng, đôi mắt bình thản nhưng lại ẩn chứa một điều gì đó mà Hùng không thể hiểu hết.
Hùng ngạc nhiên, đôi mắt sáng ngời như phản chiếu lại vẻ nghiêm túc của Dương. "Em… không biết. Anh Đăng Dương, em chỉ nghĩ chúng ta là bạn. Nhưng… em thích những lúc bên anh. Anh làm em cảm thấy… bình yên."
Dương nghe xong, trái tim anh như bị đánh thẳng vào một điểm yếu. Cảm giác mà anh chưa bao giờ biết tên là gì, giờ đây rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn Hùng, nhưng trong lòng lại có một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn bảo vệ cậu ấy.
Chương 3: Những Giọt Nước Mắt Và Những Cảm Xúc Dài Dằng Dặc
Tuy nhiên, câu chuyện tình yêu của họ không hề đơn giản. Dương vẫn còn vướng mắc với quá khứ của mình – một quá khứ đầy đau thương và sự lạnh lùng, khiến anh không dám tin vào tình yêu nữa. Cảm xúc của Dương đối với Hùng không chỉ là tình yêu đơn thuần, mà còn là sự giải thoát khỏi những vết thương cũ.
Hùng, mặc dù có vẻ ngoài trẻ con và vô tư, nhưng cũng không dễ dàng để đối mặt với sự lạnh lùng của Dương. Cậu muốn được yêu thương, nhưng đôi khi lại cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm ấy. "Anh có yêu em không?" Hùng hỏi trong một đêm khuya, khi cả hai ngồi bên nhau trong yên lặng.
Dương quay sang, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hùng: "Anh không biết mình có yêu em không, nhưng anh cần em ở bên cạnh mình."
Câu trả lời này khiến Hùng rơi nước mắt. Cậu biết Dương đang đấu tranh với chính mình, và cậu cũng hiểu rằng nếu họ không thể vượt qua được những vướng mắc này, cả hai sẽ mãi chỉ là những người xa lạ trong cuộc đời của nhau.
Chương 4: Tình Yêu Và Sự Thật
Sau một thời gian dài đấu tranh với cảm xúc của mình, Dương cuối cùng nhận ra rằng anh không thể sống thiếu Hùng. Hùng là người duy nhất có thể làm anh buông bỏ sự lạnh lùng, người duy nhất có thể khiến anh cảm thấy mình là một con người thật sự.
"Em là của anh, Hùng. Anh không thể sống thiếu em," Dương nói, ánh mắt anh kiên định và đầy tình yêu.
Hùng mỉm cười, nở một nụ cười hạnh phúc mà Dương chưa bao giờ thấy, và đáp lại: "Em cũng vậy, anh Dương."