Ẩn Danh
Tác giả: Ẩn Danh
Ngôn tình
Mùa hè năm ấy đến thật khác biệt. Cả làng dường như chìm trong cái nắng oi ả, nhưng cũng là lúc những cơn mưa đến bất ngờ, như thể bầu trời đang trút hết mọi cảm xúc vào những giọt nước lạnh lẽo. Hà My đứng bên cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài, nơi cơn mưa đang vội vã rơi xuống mặt đất.
Hà My đã từng yêu mùa hè. Những buổi sáng dài, tiếng ve kêu ồn ào, tiếng bước chân lạch bạch của lũ trẻ chạy quanh nhà, tất cả đều là ký ức đẹp đẽ trong lòng cô. Nhưng từ khi anh rời đi, mùa hè trở thành một mùa đầy tiếc nuối và cô đơn. Anh là người đã cùng cô chạy qua những con đường đầy nắng, nắm tay cô dưới những cơn mưa, chia sẻ những câu chuyện chẳng bao giờ có hồi kết. Nhưng giờ đây, mùa hè chỉ còn là khoảng trống, nơi những kí ức ấy không bao giờ quay lại.
Hôm nay, cô quyết định sẽ đi ra ngoài. Dù cơn mưa không ngừng rơi, Hà My vẫn bước ra sân, cảm nhận hơi lạnh của những giọt nước mát rượi trên làn da. Cô đi một mình, không còn ai bên cạnh để cùng chạy dưới cơn mưa, không còn ai gọi tên cô trong những lúc cô lạc lõng.
Cô đi qua cánh đồng lúa xanh rì, những hạt lúa đã bắt đầu chín vàng. Cảnh vật quanh cô vẫn đẹp như ngày nào, nhưng sao nó vắng vẻ đến thế. Hà My dừng lại, ngồi xuống một góc nhỏ dưới bóng cây, nhìn ra xa. Một con đường mòn dẫn về phía làng, nơi những ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm rải rác. Cô nhớ những ngày xưa, nơi ấy có một người luôn bên cô, nhưng giờ đây chỉ còn lại những con đường vắng vẻ.
Đột nhiên, một tiếng gọi quen thuộc vang lên từ phía sau lưng. Hà My quay lại, và trong ánh sáng mờ mờ của cơn mưa, cô thấy một người đang chạy đến. Là Anh, người đã từng là một phần của mùa hè của cô.
"Em không sao chứ?" Anh hỏi, hơi thở gấp gáp, mắt nhìn cô đầy lo lắng. "Anh vừa mới về, nghe nói em không khỏe."
Hà My nhìn anh, nụ cười yếu ớt trên môi. "Em ổn mà... Chỉ là những ký ức, chúng làm em cảm thấy lạc lõng."
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, im lặng một lúc, chỉ có tiếng mưa rơi đều đều. Rồi anh nhẹ nhàng nói: "Có những mùa hè không bao giờ kết thúc, Hà My. Em có thể quên đi những đau thương, nhưng mùa hè trong tim em sẽ luôn sống mãi."
Cô không biết phải nói gì, chỉ cảm nhận được sự ấm áp từ anh, từ những lời nói mà dường như đã ngủ yên trong tim mình. Mùa hè không phải là một mùa của nỗi buồn, mà là mùa của sự trở lại và những lần bắt đầu lại.
Hà My đứng dậy, nhìn về phía trước, cảm nhận được những cơn mưa không còn là nỗi cô đơn nữa. Mùa hè có thể không còn như xưa, nhưng nó luôn mang đến cơ hội mới, một lần nữa để yêu thương và sống lại.Mùa hè dưới cơn mưa luôn mang lại một cảm giác khó tả, vừa tươi mát, vừa se lạnh, như một vòng tay ấm áp giữa những ngày oi ả. Hôm nay, cơn mưa đến bất ngờ, trút nước xuống những con phố vắng vẻ, làm dịu đi cái nóng nực của mùa hè. Ngồi bên cửa sổ, Mai nhìn những giọt mưa lăn dài trên kính, lòng chợt trào dâng những kỷ niệm cũ.
Hồi nhỏ, mỗi lần mưa về, Mai lại cùng lũ bạn chạy ra sân, nhảy múa trong mưa, cười đùa vang vọng khắp xóm. Mưa là lúc chúng nó cảm thấy tự do nhất, không có những nỗi lo âu của người lớn, không có bài tập hay những mối bận tâm chẳng đáng có. Những buổi chiều mưa, những trò chơi hồn nhiên ấy đã trở thành phần ký ức không thể nào quên trong lòng Mai.
Mai thở dài, nhớ về một mùa hè đặc biệt, khi cô cùng thằng Minh, đứa bạn thân từ thuở bé, đi dọc con đường làng ngập tràn mưa, tìm những chiếc lá, những cánh hoa trôi theo dòng nước. Hôm ấy, mưa lớn hơn bao giờ hết, và dường như, mọi thứ trở nên gần gũi và bình yên lạ thường.
Minh nhìn Mai, ánh mắt đầy ắp những câu hỏi mà không cần nói thành lời. "Sao không về nhà đi, mưa to quá rồi," Minh nói, nhưng Mai chỉ cười. "Mưa mà, không có gì phải lo. Chỉ cần chúng ta còn có nhau."
Mùa hè năm ấy, dù mưa có tầm tã đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhanh đến thế nào, Mai vẫn nhớ mãi khoảnh khắc đó, khoảnh khắc của tuổi thơ vô lo và đầy mơ mộng.
Ngày hôm nay, khi cơn mưa lại đến và những giọt nước vẫn rơi tí tách ngoài cửa sổ, Mai không thể không nghĩ đến Minh. Thời gian đã trôi qua, và giờ đây, mỗi khi mưa về, cô lại cảm nhận được sự trống vắng, những khoảng lặng trong lòng mà dường như không ai có thể lấp đầy.
Mai không biết Minh giờ ở đâu, làm gì, nhưng ký ức về những ngày hè mưa vẫn còn nguyên vẹn, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Những lần cùng nhau đi qua cánh đồng, đạp xe dưới những tán cây xanh mướt, hay chỉ đơn giản là ngồi bên nhau trong căn nhà nhỏ, nghe tiếng mưa ngoài sân, đều trở thành một phần của một thời tuổi trẻ đầy ngọt ngào và thanh xuân.
Một ngày, Minh đã phải đi xa, theo gia đình vào một thành phố khác. Họ đã hứa với nhau sẽ giữ liên lạc, nhưng những cuộc gọi dần thưa thớt, những bức thư ít đi. Rồi một ngày, Mai không còn nhận được tin tức từ Minh nữa. Thế nhưng, cơn mưa này lại như một lời nhắc nhở về tình bạn, về những gì đã qua.
Mai bước ra khỏi nhà, cảm nhận từng cơn gió mát lạnh, hơi ẩm từ đất và không khí mưa làm tâm hồn cô bâng khuâng. Cô đi về phía con đường cũ, con đường mà ngày trước hai đứa vẫn thường đi dạo mỗi khi mưa về. Những ngôi nhà bên đường vẫn như vậy, cây cối vẫn xanh mướt, nhưng có điều gì đó đã khác.
Đến cuối con đường, Mai dừng lại, nơi chiếc cầu nhỏ xưa kia, nơi mà cô và Minh đã đứng, ngắm nhìn dòng sông cuộn trôi dưới mưa. Một làn gió nhẹ thoảng qua, như một lời thì thầm của quá khứ. Cô khẽ mỉm cười, tựa như Minh vẫn đứng cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ấm áp và trìu mến.
"Minh, nếu cậu ở đây, chắc chắn chúng ta lại cùng nhau chạy dưới cơn mưa, lại cười đùa như xưa." Mai thì thầm trong lòng, rồi quay người bước đi. Có thể Minh không còn bên cô nữa, nhưng mùa hè dưới cơn mưa, với tất cả những kỷ niệm ngọt ngào, vẫn sẽ mãi sống trong trái tim cô.
Cơn mưa dần tạnh, ánh nắng yếu ớt bắt đầu xuyên qua những đám mây, tạo nên một cầu vồng mờ ảo trên bầu trời. Mai dừng lại nhìn lên, trong lòng cảm thấy một sự bình yên, như thể mùa hè này vẫn còn mãi, và tình bạn ấy sẽ không bao giờ phai mờ.Mai đứng dưới cầu vồng, một ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi qua những giọt nước đọng lại trên lá cây. Cảm giác bình yên và ấm áp lan tỏa trong lòng cô, như thể mùa hè ấy, những ngày xưa cũ, vẫn còn đâu đó ở quanh đây, chỉ chờ được chạm vào. Cô thở dài một hơi nhẹ nhàng, rồi quay trở lại con đường quen thuộc dẫn về nhà.
Dù Minh đã rời xa, nhưng Mai nhận ra rằng, ký ức không bao giờ có thể mất đi. Chúng vẫn sống trong từng cơn mưa, trong từng ngọn gió, trong mỗi bước chân cô đi qua những con phố thân thuộc. Cô nhớ Minh, nhưng không còn cảm thấy quá đỗi buồn bã nữa. Tình bạn ấy, dù có xa cách, vẫn vẹn nguyên, như làn mưa mùa hè luôn trở lại mỗi năm.
Khi Mai trở về nhà, cô chợt nhận ra một điều gì đó. Cô đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nơi mà cơn mưa đã lặng lẽ rút đi, để lại một không gian tĩnh lặng, thanh thản. Có lẽ, đôi khi cuộc sống không cần quá nhiều lời nói, không cần những cuộc gặp gỡ thường xuyên. Tình cảm, những mối quan hệ thật sự quan trọng, vẫn sẽ vĩnh viễn được giữ gìn trong trái tim mỗi người, dù có thời gian, có khoảng cách.
Và vào những ngày mưa như thế này, Mai biết rằng, tình bạn ấy vẫn mãi là một phần của cô, như một phần không thể thiếu trong ký ức, là một phần của mùa hè năm ấy dưới cơn mưa. Mỗi khi mưa về, cô sẽ luôn nhớ về những khoảnh khắc ấy – những khoảnh khắc đẹp đẽ và vô giá, là ký ức mà thời gian không thể xóa nhòa.
Mai mỉm cười, lặng lẽ quay lại phòng, để cơn mưa bên ngoài ru cô vào giấc ngủ, trong những giấc mơ mơ màng về mùa hè, về Minh, và về những ngày không bao giờ phai.
Sáng hôm sau, Mai tỉnh dậy từ giấc ngủ nhẹ nhàng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, đổ lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, nơi cô để một vài cuốn sách và những bức tranh vẽ dở. Cảm giác yên bình hôm qua vẫn còn vương lại trong không khí. Cô kéo tấm rèm qua một bên, nhìn ra ngoài, những đám mây trắng đang vươn mình ra khỏi bầu trời, và cô biết, mùa hè lại về.
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, và Mai phải bước tiếp trên con đường của mình. Mặc dù ký ức về Minh không bao giờ phai mờ, cô hiểu rằng đã đến lúc cô phải đối diện với hiện tại. Và như một dấu hiệu, vào lúc Mai đang chuẩn bị bước ra ngoài, tiếng chuông cửa vang lên.
Cửa mở, và đứng trước mặt cô là một người mà cô không ngờ tới — Lâm Phong, trợ lý của tổng tài, người luôn im lặng và nghiêm túc. Anh cười nhẹ, nụ cười không quá tươi nhưng đủ để làm dịu đi không khí căng thẳng.
"Chào Mai, tôi có một việc muốn nhờ bạn," Lâm Phong nói, giọng anh trầm nhưng đầy sự kiên định. "Chúng tôi đang tổ chức một cuộc họp quan trọng. Và tôi nghĩ bạn sẽ là người giúp chúng tôi hoàn thành một phần không thể thiếu."
Mai nhìn anh, một chút ngạc nhiên nhưng cũng không thiếu phần tò mò. "Việc gì vậy?"
Lâm Phong lặng lẽ bước vào, ánh mắt không rời cô. "Tôi muốn bạn giúp tôi thuyết trình trong cuộc họp sắp tới. Bạn có thể không?"
Mai hơi ngừng lại, suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Cô biết đây là một cơ hội mà mình không thể bỏ qua, dù nó khiến cô có chút do dự. "Được rồi, tôi sẽ giúp bạn."
Ngay lúc ấy, cô cảm nhận được một điều gì đó trong không khí, một sự thay đổi nhỏ nhưng đáng chú ý. Có lẽ cuộc sống của cô đang bắt đầu bước sang một trang mới. Mai không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng cô đã sẵn sàng đối mặt.
Ngày hôm đó, Mai và Lâm Phong cùng nhau chuẩn bị cho cuộc họp. Trong lúc làm việc chung, cô nhận ra rằng Lâm Phong không chỉ là một người có trách nhiệm trong công việc, mà còn là người có sự hiểu biết sâu sắc về con người và tình cảm. Anh không nói nhiều về bản thân, nhưng qua những cử chỉ nhỏ, cô cảm nhận được sự quan tâm và tôn trọng mà anh dành cho cô.
Có lẽ, tình bạn hay tình yêu không nhất thiết phải được thể hiện bằng những lời nói hoa mỹ. Đôi khi, nó chỉ đơn giản là sự hiện diện đúng lúc, trong những khoảnh khắc cần thiết nhất.
Ngày hôm đó, sau cuộc họp thành công, Lâm Phong và Mai đứng ở hành lang, nơi ánh sáng nhẹ nhàng từ hoàng hôn chiếu xuống. "Cảm ơn vì đã giúp đỡ," anh nói, nụ cười nhẹ nhàng trở lại trên môi. "Tôi biết bạn có thể làm được."
Mai mỉm cười đáp lại, lòng cô ấm áp một cách lạ kỳ. Cô chưa biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, cô biết rằng mình không đơn độc trên con đường này.