Nắm Giữ Cuộc Đời
Tác giả: Nhật Hạ
Ngôn tình;Trùng sinh
Chương 1: Trọng sinh
Cảm giác đau đớn từ cơn sốt cao bất ngờ khiến Tô Nhật Hạ tỉnh dậy, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào mắt cô. Cô nhắm mắt lại, cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh. Một cảm giác lạnh lẽo bao quanh, trái tim cô thắt lại, nhưng sau đó, mọi thứ như sáng bừng lên trong tâm trí cô. Ký ức về kiếp trước ùa về mạnh mẽ.
Tô Nhật Hạ (nhớ lại): “Kiếp trước… Mẹ tôi đã chết vì tai nạn. Cha tôi bị oan ức và bị bỏ tù. Còn tôi… phải sống một cuộc sống vô nghĩa, chịu sự dày vò… Mọi thứ sẽ không giống thế này nữa. Tôi sẽ thay đổi!”
Cô ngồi bật dậy, cảm giác cơ thể khỏe khoắn lạ thường. Sau đó, cô nhìn quanh và nhận ra rằng mình đang ở trong một căn phòng quen thuộc — căn phòng của chính cô ở thời trung học.
Tô Nhật Hạ (lẩm bẩm): “Không thể nào… Đây là… trung học? Tôi… đã trọng sinh?”
Cô đứng dậy, cảm giác choáng váng, nhưng lại đầy phấn khích. Đây chính là cơ hội thứ hai mà cô không thể bỏ lỡ. Cô không muốn phải trải qua những đau khổ kia một lần nữa. Và rồi, cô quyết định sẽ thay đổi mọi thứ từ bây giờ
Chương 2: Gặp lại những người cũ
Ngày hôm sau, khi bước vào trường, Tô Nhật Hạ cảm thấy như mọi thứ xung quanh mình thay đổi, nhưng lại rất quen thuộc. Cô nhìn thấy những người bạn cũ, những gương mặt mà cô đã từng rất quen thuộc trong kiếp trước, nhưng lần này cô cảm thấy mọi thứ có gì đó không giống.
Cô nhìn thấy Lục Y Y đang đứng trò chuyện vui vẻ với nhóm bạn cũ. Cô ta vẫn là người bạn thân nhất của cô, nhưng sao trong ánh mắt đó, có gì đó không giống trước?
Lục Y Y (cười tươi, nhưng ánh mắt lại có chút ẩn ý): “Nhật Hạ, cậu trông khác thế, hôm nay có chuyện gì à?”
Tô Nhật Hạ (cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt Lục Y Y): “Mình không sao, chỉ là… có chút thay đổi thôi. Cậu thì sao?”
Lục Y Y (mỉm cười, nhưng đôi mắt có chút nghi ngại): “Mình vẫn vậy, chỉ có điều… nghe đồn cậu và Ngụy Cẩm chia tay rồi, phải không?”
Câu hỏi của Lục Y Y khiến Tô Nhật Hạ bất giác khựng lại, nhưng chỉ một giây sau, cô mỉm cười, bình thản trả lời:
Tô Nhật Hạ: “Ừ, đúng vậy. Mình không muốn nhắc lại chuyện đó nữa.”
Lục Y Y (nhìn cô, mỉm cười, nhưng có chút lạ lùng): “Ừ, vậy thì tốt. Có vẻ như cậu đang rất bình tĩnh đấy.”
Nhưng Tô Nhật Hạ không để tâm quá nhiều vào Lục Y Y nữa. Cô biết rằng trong kiếp trước, cô đã bị Lục Y Y lợi dụng và phản bội. Cô sẽ không để chuyện đó tái diễn.
Ngay lúc đó, ánh mắt của Cố Trạch Vũ chạm phải cô. Anh đang đứng ở phía xa, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng ánh mắt thì lại đầy sự quan tâm. Tô Nhật Hạ không thể không chú ý đến anh. Trong kiếp trước, Cố Trạch Vũ luôn là người mà cô cảm thấy ngưỡng mộ, dù giữa hai người không có gì ngoài tình thầy trò. Nhưng kiếp này, cô sẽ không để cơ hội trôi qua như thế.
Cố Trạch Vũ (nhìn cô, giọng trầm ấm): “Nhật Hạ, em có thể đến phòng thí nghiệm sau giờ học không? Tôi cần sự giúp đỡ của em trong một nghiên cứu quan trọng.”
Tô Nhật Hạ (mỉm cười, ánh mắt lấp lánh): “Dĩ nhiên rồi, thầy Trạch Vũ. Em rất vui khi được giúp đỡ thầy.”
Cô cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt trong cách đối xử của anh dành cho mình. Đây là cơ hội, một cơ hội mà cô không thể bỏ lỡ.
Chương 3: Hành trình trở thành bác sĩ thiên tài
Mỗi ngày trôi qua, Tô Nhật Hạ càng cảm thấy rõ rệt sự khác biệt trong kiếp này. Cô bắt đầu dành thời gian nghiên cứu các phương pháp y khoa, đặc biệt là trong lĩnh vực phẫu thuật thần kinh, một ngành mà kiếp trước cô chưa kịp nghiên cứu kỹ lưỡng. Trong Đại học Y Dược TP.HCM, cô đã bắt đầu gây dựng được danh tiếng nhờ vào sự thông minh và những nghiên cứu đầy hứa hẹn của mình.
Một buổi tối, sau giờ học, cô nhận được lời mời từ Cố Trạch Vũ:
Cố Trạch Vũ (nhìn cô, giọng nghiêm túc): “Nhật Hạ, tôi muốn em tham gia vào một dự án nghiên cứu quan trọng. Đây là cơ hội lớn cho cả em và tôi.”
Tô Nhật Hạ (ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định): “Em sẵn sàng. Đây là cơ hội em đã chờ đợi từ lâu rồi.”
Cô bắt tay vào công việc, không chỉ là học tập, mà còn là nghiên cứu, sáng tạo những phương pháp chữa trị mới. Ngày qua ngày, cô chứng minh mình xứng đáng với sự tin tưởng của Cố Trạch Vũ. Mỗi bài học, mỗi ca phẫu thuật, cô đều hoàn thành xuất sắc. Cố Trạch Vũ dần dần nhận ra tài năng của cô và không ngừng khuyến khích cô tiến xa hơn.
Trong một buổi thí nghiệm quan trọng, khi cô hoàn thành một ca phẫu thuật thần kinh phức tạp, Cố Trạch Vũ đứng từ xa, ánh mắt tự hào:
Cố Trạch Vũ: “Tô Nhật Hạ, em thật sự đã làm rất tốt. Tôi không ngờ em có thể làm được như vậy.”
Tô Nhật Hạ (cười nhẹ, ánh mắt đầy tự tin): “Cảm ơn thầy, nhưng em chỉ mới bắt đầu. Em sẽ làm được nhiều hơn thế.”
Chương 4: Mối quan hệ với Lục Y Y và Từ Manh Manh
Dù cô đã thay đổi, nhưng Lục Y Y không dễ dàng từ bỏ được mối quan hệ với cô. Trong những ngày tiếp theo, cô ta liên tục tìm cách để tiếp cận, muốn kéo cô vào những tình huống khiến cô phải lựa chọn giữa tình bạn và lý trí.
Lục Y Y (nhìn cô, giọng nhỏ nhẹ nhưng sắc bén): “Nhật Hạ, cậu thay đổi rồi. Cậu không còn giống như trước kia nữa. Cậu sẽ không bỏ rơi mình chứ?”
Tô Nhật Hạ (nhìn Lục Y Y, giọng cứng rắn): “Tôi không bỏ rơi ai cả, nhưng tôi cũng không thể tiếp tục sống trong quá khứ. Tôi đã thay đổi, và tôi sẽ đi con đường riêng của mình.”
Lục Y Y (lặng lẽ nhìn cô, rồi quay đi, nhưng ánh mắt đầy mưu đồ): “Mày không thể tránh khỏi được đâu…”
Những lời của Lục Y Y khiến Tô Nhật Hạ chợt cảm thấy lạnh gáy, nhưng cô không hề nao núng. Cô biết rằng, mình sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn hơn nữa, và cô sẽ không để bản thân bị cuốn vào những âm mưu như kiếp trước
Chương 5: Những mối quan hệ phức tạp
Sau những ngày tháng chăm chỉ học tập và nghiên cứu, Tô Nhật Hạ bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong bản thân. Cô không còn là cô gái yếu đuối trong kiếp trước, mà giờ đây, cô mạnh mẽ và quyết tâm hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, điều này cũng khiến những người xung quanh cô bắt đầu thay đổi cách đối xử.
Cố Trạch Vũ dần dần trở thành một người thầy quan trọng, không chỉ vì tài năng của cô, mà còn vì sự đồng điệu trong suy nghĩ và cảm xúc. Tuy anh chưa thổ lộ tình cảm, nhưng cách anh nhìn cô, quan tâm cô từng chút một, đã khiến cô nhận ra rằng anh đã dần dần có tình cảm với cô.
Một buổi chiều, khi cả hai đang làm việc trong phòng thí nghiệm, Cố Trạch Vũ bỗng nhìn cô với ánh mắt đầy dịu dàng:
Cố Trạch Vũ: “Nhật Hạ, em có biết rằng em rất đặc biệt không? Không chỉ vì tài năng, mà còn vì sự kiên định và mạnh mẽ của em.”
Tô Nhật Hạ (cười nhẹ, giọng kiên quyết): “Em chỉ là đang sống một cuộc sống mà mình đã chọn. Mọi thứ giờ đã khác rồi.”
Cố Trạch Vũ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cô, cảm nhận được sự thay đổi từ trong sâu thẳm của cô gái trước mặt. Anh biết rằng, mối quan hệ giữa họ sẽ không đơn giản như kiếp trước.
Trong khi đó, Lục Y Y vẫn tiếp tục cố gắng tiếp cận cô, nhưng lần này, thái độ của Tô Nhật Hạ đã thay đổi hoàn toàn. Cô không còn xem Lục Y Y là bạn thân như kiếp trước. Cô nhận ra rằng người bạn này không hoàn toàn thật lòng, mà chỉ là đang lợi dụng mối quan hệ để đạt được mục đích của mình.
Một ngày, khi cả hai cùng ngồi trong quán cà phê, Lục Y Y bất ngờ hỏi:
Lục Y Y (mỉm cười, nhưng ánh mắt đầy thăm dò): “Nhật Hạ, cậu không cảm thấy mọi thứ bây giờ quá khác sao? Thầy Cố hình như đang để ý cậu đấy.”
Tô Nhật Hạ (nhún vai, giọng lạnh lùng): “Cậu lo cho tôi làm gì? Tôi đang đi con đường của mình. Nếu cậu thật sự là bạn, thì đừng quan tâm đến chuyện riêng tư của tôi nữa.”
Lục Y Y im lặng, nhưng không giấu được sự ghen tị trong ánh mắt. Cô ta biết rằng, nếu Tô Nhật Hạ tiếp tục như thế này, cô ta sẽ không còn giữ được vị trí quan trọng trong mắt cô nữa
Chương 6: Những thử thách bắt đầu
Mặc dù cuộc sống của Tô Nhật Hạ đang dần thay đổi, cô cũng nhận ra rằng những thử thách mới bắt đầu xuất hiện. Những người bạn cũ, đặc biệt là Ngụy Cẩm, vẫn luôn theo dõi cô từ phía sau. Dù đã chia tay trong kiếp trước, nhưng trong lòng anh ta, cô vẫn có một vị trí nhất định. Và giờ đây, anh ta sẽ không dễ dàng buông tha.
Một ngày nọ, Ngụy Cẩm chủ động tiếp cận cô trong khuôn viên trường, đôi mắt anh ta đầy sự ái ngại:
Ngụy Cẩm (giọng dịu dàng, có chút lúng túng): “Nhật Hạ, anh… muốn xin lỗi em. Anh biết rằng trong quá khứ, mình đã làm em tổn thương rất nhiều, nhưng anh không thể quên được em.”
Tô Nhật Hạ (nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng): “Đừng làm phiền tôi nữa, Ngụy Cẩm. Anh không còn là người quan trọng trong cuộc đời tôi nữa. Mọi thứ đã kết thúc.”
Ngụy Cẩm (khẽ nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn): “Anh hiểu. Nhưng em có thể cho anh cơ hội để sửa sai không?”
Tô Nhật Hạ (giọng cứng rắn): “Anh không cần phải sửa sai nữa. Đã quá muộn rồi.”
Cô quay đi, không để anh ta có cơ hội giải thích thêm. Cô biết rằng, chỉ có cô mới có thể quyết định số phận của mình. Ngụy Cẩm dù có hối hận, nhưng kiếp trước anh ta đã bỏ cô lại một mình trong đau đớn, và giờ đây, cô không cần sự tha thứ đó nữa.
Chương 7: Bước đầu thành công
Với sự quyết tâm và tài năng của mình, Tô Nhật Hạ đã dần dần chứng minh được giá trị bản thân trong lĩnh vực y khoa. Cô bắt đầu tham gia vào các nghiên cứu lớn, trở thành một trong những sinh viên xuất sắc nhất của Đại học Y Dược TP.HCM. Đặc biệt, cô nhận được sự hỗ trợ rất lớn từ Cố Trạch Vũ, người thầy mà cô tin tưởng và ngưỡng mộ.
Một ngày nọ, khi kết thúc một ca phẫu thuật khó, Cố Trạch Vũ đã dành cho cô một lời khen:
Cố Trạch Vũ (nhìn cô, ánh mắt đầy tự hào): “Nhật Hạ, em đã làm rất tốt. Em thực sự xứng đáng với vị trí này.”
Tô Nhật Hạ (mỉm cười, ánh mắt kiên định): “Em chỉ mới bắt đầu. Cảm ơn thầy đã luôn tin tưởng em.”
Cô biết rằng, một ngày không xa, cô sẽ trở thành một bác sĩ tài năng, giúp đỡ những người cần đến sự cứu chữa của mình. Và cô cũng biết rằng, mối quan hệ giữa cô và Cố Trạch Vũ sẽ không chỉ dừng lại ở mức thầy trò.
Chương 8: Thử thách lớn - Nữ phụ nổi loạn
Với sự thành công ban đầu trong nghề y, Tô Nhật Hạ bắt đầu cảm thấy rằng cô đã có thể bước ra thế giới bên ngoài, không còn bị quá khứ chi phối. Tuy nhiên, mọi thứ không hề đơn giản như cô tưởng. Những mối quan hệ trong quá khứ vẫn luôn rình rập, và có những người không hề muốn cô thành công.
Lục Y Y là một trong số đó. Cô ta không thể chấp nhận việc Tô Nhật Hạ ngày càng nổi bật, bởi vì sự nổi bật đó chính là sự cạnh tranh trực tiếp với cô ta trong con đường sự nghiệp và mối quan hệ với Cố Trạch Vũ. Lục Y Y càng ngày càng trở nên bộc lộ bản chất thật của mình, không còn giữ vẻ ngoài dịu dàng như trước.
Một ngày nọ, khi Tô Nhật Hạ đang ngồi làm việc tại phòng nghiên cứu, Lục Y Y bước vào với vẻ mặt đầy mưu mô.
Lục Y Y (giọng mỉa mai): “Nhật Hạ, có vẻ như mọi thứ đang rất thuận lợi với cậu nhỉ. Nhưng cậu có chắc rằng mình sẽ không gặp khó khăn gì trong tương lai không?”
Tô Nhật Hạ (nhìn cô ta, giọng lạnh nhạt): “Cậu cứ làm việc của mình đi, Lục Y Y. Tôi không cần sự quan tâm của cậu.
Lục Y Y không ngừng cười nhếch mép, rồi bỏ đi, nhưng ánh mắt đầy thù địch khiến Tô Nhật Hạ cảm thấy bất an. Cô biết rằng một ngày không xa, cô sẽ phải đối mặt với âm mưu của Lục Y Y.
Chương 9: Mối quan hệ phức tạp
Mối quan hệ giữa Tô Nhật Hạ và Cố Trạch Vũ cũng dần có sự thay đổi. Dù anh luôn là người hỗ trợ cô trong công việc, nhưng dường như có điều gì đó đang ngăn cách họ. Cố Trạch Vũ không nói ra, nhưng ánh mắt của anh luôn lộ vẻ băn khoăn khi nhìn cô, và cô cảm nhận được điều đó.
Một tối, khi cả hai đang làm việc khuya trong phòng thí nghiệm, không khí căng thẳng lặng lẽ lan tỏa. Tô Nhật Hạ không thể chịu đựng được nữa, bèn lên tiếng:
Tô Nhật Hạ (với giọng thẳng thắn): “Cố Trạch Vũ, anh có thể nói cho tôi biết anh đang nghĩ gì không? Tôi cảm nhận được rằng có điều gì đó anh đang che giấu.”
Cố Trạch Vũ (một lúc lâu sau mới lên tiếng): “Nhật Hạ, tôi… tôi không chắc liệu chúng ta có thể đi cùng một con đường không. Em rất tài năng, nhưng tôi e rằng, nếu tiếp tục như thế này, em sẽ gặp nguy hiểm. Và tôi…” Anh ngừng lại, ánh mắt như đang vật lộn với suy nghĩ của mình.
Tô Nhật Hạ (kiên định): “Đừng lo cho tôi. Tôi đã quen với việc đối mặt với mọi khó khăn. Tôi không cần anh phải bảo vệ.”
Anh im lặng nhìn cô, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt lên. Tô Nhật Hạ cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc từ anh, nhưng cô không cho phép mình bị ràng buộc. Con đường phía trước vẫn còn rất dài, và cô phải tự mình đi qua tất cả.
Chương 10: Những bước đi mới
Cùng lúc đó, Ngụy Cẩm không chịu bỏ cuộc. Anh ta vẫn liên lạc với cô, đôi khi là qua những tin nhắn ngắn, đôi khi là những cuộc gọi không có sự chuẩn bị. Mặc dù Tô Nhật Hạ đã kiên quyết từ chối, nhưng anh ta vẫn lẩn quẩn xung quanh cô, dường như không muốn để cô có thể tiếp tục bước đi một mình.
Một ngày, khi cô bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Ngụy Cẩm bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Ngụy Cẩm (vẻ nghiêm túc): “Nhật Hạ, tôi không thể ngừng nghĩ về em. Em có thể cho tôi một cơ hội không?”
Tô Nhật Hạ (lạnh lùng): “Đã quá muộn rồi. Tôi không còn là người của anh nữa. Hãy buông tha cho tôi.”
Cô quay lưng đi, bước nhanh ra ngoài. Dù lòng có chút xót xa, nhưng cô biết rằng cô phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết để bảo vệ chính mình và tương lai của mình. Ngụy Cẩm đã quá muộn màng.
Chương 11: Sự thành công của Tô Nhật Hạ
Sau tất cả những thử thách, Tô Nhật Hạ cuối cùng đã trở thành một bác sĩ thiên tài, không chỉ vì tài năng vượt trội mà còn vì tinh thần kiên cường và nghị lực không bỏ cuộc. Cô đã tạo ra những bước đột phá trong nghiên cứu y học, giúp cứu chữa cho hàng nghìn bệnh nhân và đưa ra những giải pháp hiệu quả cho những căn bệnh khó chữa.
Một ngày nọ, Cố Trạch Vũ đứng bên ngoài phòng nghiên cứu của cô, nhìn cô với ánh mắt đầy tự hào.
Cố Trạch Vũ (mỉm cười): “Em đã làm được, Nhật Hạ. Anh không nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ đứng đây, nhìn em trở thành một người như vậy.”
Tô Nhật Hạ (cười nhẹ, ánh mắt kiên định): “Cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Mục tiêu của tôi không chỉ dừng lại ở đây.”
Cô biết rằng, con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng cô không sợ hãi. Cô đã vượt qua tất cả, và giờ là lúc để cô bước tiếp.