Drizzle[SolThun]
Tác giả: ngã xuống vũng lầy của cảm xúc
Read fun stories
Out of character
.
.
.
.
.
.
.
.
.
[Pain or Happiness]
Cảm giác mùa đông, với mưa phùn lắc rắc và cái lạnh thấm dần vào cơ thể, thật đặc biệt. Mỗi hạt mưa rơi như một tiếng thì thầm của mùa đông, nhẹ nhàng mà cũng đầy sức nặng. Những cơn giông hay sấm chớp thỉnh thoảng xé tan sự tĩnh lặng, mang lại một cảm giác huyền bí, khiến mọi thứ như bị ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc đầy sâu lắng.
Cái lạnh ấy không chỉ là cảm giác chạm vào làn da, mà dường như hòa vào trong tâm hồn, lặng lẽ bao bọc lấy suy nghĩ và cảm xúc. Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ ảo, như được phủ lên một lớp sương mỏng, làm cho không gian thêm phần huyền bí. Thế giới như lắng lại, mọi sự ồn ào dường như tan biến, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến từ cơn mưa, từ gió, và từ những khoảnh khắc thảnh thơi của mùa đông.
Dù có khó diễn tả, nhưng cảm giác ấy dễ dàng khiến người ta cảm thấy thư thái, bình yên, như thể mọi lo toan, mọi muộn phiền đều tan biến trong cái lạnh của mùa đông.
Mùa đông đến, như một làn sóng lạnh giá cuốn lấy mọi thứ, khiến không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng và đầy hoài niệm. Cái gió mùa thổi qua da thịt như cắt từng lớp lạnh vào cơ thể, khiến mỗi bước đi trở nên chậm rãi, nặng nề. Trong cái không khí uể oải ấy, con người chỉ muốn thu mình lại, tìm đến sự ấm áp của chiếc chăn bông, lắng nghe tiếng gió rít qua khe cửa, và ngắm nhìn thế giới ngoài kia qua khung cửa sổ mờ sương.
Bầu trời xám xịt, cơn mưa phùn rơi lâm thâm, như một bản nhạc nhẹ nhàng chạm vào tâm hồn. Từng giọt nước lăn dài trên kính cửa sổ, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài, tạo nên một khung cảnh mờ ảo, gần như làn sóng tĩnh lặng của thời gian. Cái lạnh không chỉ làm tê tái cơ thể, mà còn khiến tâm hồn con người trở nên mơ màng, lạc vào những suy tư, những ký ức cũ.
Mùa đông như thế, khiến mọi thứ chậm lại, mọi người tìm về với chính mình, với sự tĩnh lặng của không gian và thời gian. Đó là lúc cảm giác bình yên nhất, khi thế giới ngoài kia có vẻ xa vời và chỉ có những giây phút ấm áp bên trong mới là điều quan trọng nhất.
Những chiếc lá bàng vàng rực rỡ, ngày hôm qua vẫn còn bám víu vào cành cây, lắc lư trong gió mùa thu, hôm nay đã rụng xuống đất. Cơn mưa phùn và gió lạnh thổi qua như một lời tiễn biệt, khiến những chiếc lá vàng ấy dần buông tay, trôi về cội, nằm lặng lẽ trên mặt đất, tạo thành một thảm lá mềm mại. Mùa đông như thế, nhẹ nhàng nhưng đầy khắc nghiệt, mọi thứ phải học cách buông bỏ, để chờ đợi mùa xuân tươi mới.
Thi thoảng, một cơn gió mạnh lại lùa qua khe cửa sổ, mang theo cái lạnh tê tái. Tiếng gió rít qua kẽ hở như những lời thì thầm, làm không gian xung quanh trở nên vắng lặng và buốt giá. Những cơn gió mùa đông chẳng bao giờ tha thứ, cứ thốc vào từng lớp vỏ ngoài của con người, làm cho mọi thứ trở nên tĩnh mịch và lạnh lẽo. Đó là thời khắc mà mọi vật, kể cả những chiếc lá, đều im lặng chờ đợi sự ấm áp sẽ đến.
Mùa đông đến, trời mưa phùn rơi lâm thâm, như những làn sương mỏng vương trên từng ngọn cây, từng mái nhà. Cái lạnh của mùa đông làm cho mọi người không còn thiết tha với việc ra ngoài, chỉ muốn thu mình lại trong không gian ấm áp của căn nhà, quây quần bên những người thân yêu. Bên cạnh bếp lửa vừa nhen, ngọn lửa bập bùng tỏa ra hơi ấm, xua tan đi cái giá rét ngoài kia. Hơi khói thơm từ những củ khoai, bắp ngô nướng thêm phần quyến rũ, lan tỏa trong không khí, làm dịu lòng người, tạo nên một không gian thật bình yên và ấm cúng.
Đây là thời điểm lý tưởng để tận hưởng những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Chỉ cần ngồi bên nhau, chia sẻ những câu chuyện, những tiếng cười nhẹ nhàng, cùng nhau thưởng thức món ăn nóng hổi, là đã đủ để cảm thấy hạnh phúc. Mùa đông như vậy, không cần những thứ xa hoa hay rộn ràng, chỉ cần sự ấm áp của tình yêu và hơi ấm của ngọn lửa, thế là đủ.
Mùa đông, bầu trời như phủ một lớp mây xám dày đặc, làm cho không gian trở nên trầm lặng và u ám. Những cơn gió lạnh thổi qua, cắt vào da thịt như muốn thấm sâu vào cơ thể, khiến ai ai cũng phải rụt cổ lại, kéo chặt chiếc khăn ấm quanh cổ, co ro trong chiếc áo ấm để chống lại cái rét thấu xương. Mùa đông luôn gắn liền với những cơn mưa và gió lạnh, như một dấu hiệu đặc trưng của mùa, tạo nên một không khí buồn bã, tĩnh mịch nhưng cũng vô cùng cuốn hút.
Sau một tuần dài khô hanh, hôm nay bầu trời như đã dịu lại, mưa phùn rơi nhẹ nhàng, đem theo hơi ẩm bao phủ cả không gian. Những giọt mưa lấm tấm rơi xuống đất, tạo thành những vệt mờ trên mặt đường, phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn đường vàng vọt. Cảm giác ẩm ướt trong không khí làm cho mọi thứ trở nên tĩnh lặng hơn, dường như thế giới xung quanh đang chìm vào giấc ngủ dài, chỉ còn tiếng mưa lách tách và những cơn gió thổi qua từng kẽ lá.
Cái lạnh cuối đông như làm mọi thứ trở nên chậm lại, nhắc nhở con người tìm về với những khoảnh khắc ấm áp, tìm về sự bình yên giữa cái rét buốt giá của thiên nhiên.
Khu vườn vào những ngày mùa đông mưa như chìm trong một không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua, cuốn theo những làn sóng nhẹ của những chiếc lá đang cọ xát vào nhau. Cả khu vườn im lìm, như thể mọi sinh vật trong đó đều đang tạm lánh khỏi cái lạnh của mùa đông, chỉ còn lại sự yên ắng của những ngày mưa phùn dai dẳng. Những cơn gió mùa khẽ vút qua, khiến những chiếc lá lay động, phát ra âm thanh xào xạc, như một bài ca nhẹ nhàng mà vắng lặng giữa không gian lạnh lẽo.
Thi thoảng, những hạt mưa nặng hạt đọng lại trên các tán lá xanh, tạo thành những giọt nước lấp lánh. Rồi, khi không chịu được sức nặng, chúng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, tạo thành những tiếng động nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ. Cảnh vật như hòa vào nhau trong một bức tranh mờ ảo, nơi mọi thứ đều chìm trong sự tĩnh lặng, nhưng lại ngập tràn sức sống tiềm ẩn, chờ đợi mùa xuân ấm áp sẽ đến, mang theo sự hồi sinh cho khu vườn.
Cảnh vật và con người trong những ngày mùa đông như bị khoác lên mình một lớp chậm rãi, ì ạch, như thể thời gian đang trôi qua một cách lững lờ, không vội vã. Mọi thứ cứ như một chiếc kén chưa kịp mở tung ra, nằm im lìm dưới cái lạnh rét buốt của mùa đông. Cây cối không còn tươi tắn như mùa xuân, không còn căng tràn sức sống như mùa hè, mà chỉ là những thân cây trơ trụi, những nhành cây khô héo, chờ đợi một ngày nào đó sự sống sẽ trở lại.
Con người cũng vậy, trong mùa đông, ai cũng trở nên trầm lặng, đôi khi có cảm giác như bị hút vào trong chính bản thân mình, không còn cái vội vàng, sôi nổi của những ngày xuân hè. Cái lạnh như khiến tâm hồn cũng trở nên im lặng, mơ màng, chờ đợi một sự thức tỉnh. Mọi thứ như đang chờ đợi một phép màu, chờ đợi ánh nắng ấm áp của mùa xuân sẽ quay lại, để phá vỡ sự tĩnh lặng này, để mang đến sự sống, sự tươi mới và sự bừng tỉnh cho tất cả. Mùa đông, dù lạnh lẽo và buồn tẻ, nhưng lại là thời gian của sự chờ đợi, sự lắng đọng, để chuẩn bị cho một mùa xuân đầy hy vọng sẽ đến.
Những khóm hoa cúc nở muộn trong mùa đông, dù ướt sũng nước mưa, nhưng vẫn kiên cường đứng vững. Dưới làn mưa phùn, cánh hoa như uể oải, nhưng chúng vẫn không chịu gục ngã, vẫn kiên định đợi chờ khoảnh khắc nắng ấm sẽ trở lại. Những giọt nước mưa lấp lánh trên cánh hoa, tạo nên vẻ đẹp mong manh nhưng đầy sức sống, như thể hoa đang nhắc nhở rằng, dù trong cái lạnh giá của mùa đông, sự sống vẫn luôn tìm cách vươn lên.
Mọi thứ trong những ngày này như chầm chậm trôi, như chiếc đồng hồ im lìm, không vội vàng, không xôn xao. Thời gian như đang lắng lại, mỗi khoảnh khắc trôi qua nhẹ nhàng, kéo dài như muốn cho con người có đủ thời gian để suy ngẫm, để tĩnh lặng. Và giữa cái lạnh của mùa đông, có những thứ vẫn kiên cường, vẫn tiếp tục tồn tại, chờ đợi sự thay đổi của thời gian, chờ đợi sự tái sinh của mùa xuân, khi mọi thứ sẽ trở lại tươi mới, đầy sức sống.
Mưa phùn trong mùa đông luôn có một vẻ gì đó nhẹ nhàng, âm ỉ nhưng lại kéo dài, như thể không bao giờ muốn dứt. Những hạt mưa không to như mưa rào mùa hạ, nhưng lại thấm vào không khí, làm cho mọi thứ trở nên ướt át và lạnh lẽo. Dù không ồn ào, không vội vã, nhưng sự liên tục của nó như một lời nhắc nhở về cái lạnh thấm vào từng ngóc ngách của không gian.
Hôm nay cũng vậy, mưa vẫn rơi, cứ lặng lẽ suốt đêm qua và tiếp tục đến sáng nay. Từng giọt mưa nhỏ xíu rơi xuống, không gây chú ý nhưng lại mang theo cái lạnh rét buốt đặc trưng của mùa đông, thấm vào da thịt, làm cho mọi thứ trở nên trầm tĩnh và mơ màng. Cảm giác ấy không dễ chịu, nhưng lại rất đặc biệt, khiến người ta có cảm giác muốn thu mình lại, tìm kiếm sự ấm áp trong những khoảnh khắc yên bình giữa cơn mưa.
Mưa phùn trong mùa đông, dù không rào rạt như mưa mùa hạ, nhưng lại kéo dài dai dẳng, như một lời thì thầm của đất trời. Hạt mưa nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng lại mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, thấm sâu vào từng lớp áo, từng cơn gió. Cái lạnh ấy không vội vã, nó nhẹ nhàng len lỏi, cứ thế làm cho mọi thứ trở nên âm u, tĩnh mịch hơn.
Hôm nay cũng giống như bao ngày khác trong mùa đông, mưa vẫn rơi, cứ lặp đi lặp lại từ đêm qua đến sáng nay. Từng giọt mưa nhỏ, như những nỗi niềm không nói thành lời, mang theo hơi lạnh đặc trưng của mùa đông. Chúng không ầm ĩ, không vội vã, nhưng lại khiến mọi thứ xung quanh như dừng lại, chìm vào một không gian mờ ảo và cô đơn. Cảm giác ấy, dù không dễ chịu, nhưng lại khiến người ta nhớ về những khoảnh khắc yên bình, khi ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt mưa rơi lặng lẽ, và cảm nhận được cái lạnh buốt giá đang hiện diện trong từng hơi thở.
Những ngôi nhà cao tầng với cửa kính mờ đục, lớp nước mưa bám kín trên bề mặt, tạo thành những vệt dài, rõ rệt như những dấu ấn của thời gian. Mưa đã làm cho không gian trở nên u ám, mờ nhạt, làm tĩnh lặng mọi thứ. Những giọt nước lăn dài trên kính, giống như những suy tư, lặng lẽ, không vội vàng.
Trong không khí ẩm ướt và lạnh giá của mùa đông, các hoạt động mua sắm, giải trí dường như cũng trở nên yên tĩnh hơn. Khác hẳn với mùa hè đầy sôi động, náo nhiệt, mùa đông khiến con người có phần thu mình lại, ít ra ngoài hơn. Các trung tâm thương mại hay khu vui chơi trở nên vắng vẻ, mọi người chủ yếu tìm đến những không gian ấm áp trong nhà, tận hưởng sự tĩnh lặng, hoặc chỉ đơn giản là thư giãn bên tách trà nóng. Trời mưa, cơn lạnh làm cho những kế hoạch ngoài trời dần bị gác lại, con người trở nên thận trọng, quan ngại hơn với những hoạt động bên ngoài, chỉ mong tìm thấy sự ấm áp trong những khoảng lặng của mùa đông.
Cầm trên tay cốc cà phê nóng, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, cảm giác ấm áp len lỏi vào từng ngón tay. Những giọt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, rơi đều đặn, tạo thành những tiếng động nhỏ xíu nhưng lại đầy quyến rũ trong không gian tĩnh lặng. Mỗi lần nhìn ra ngoài, ánh mắt của Thunderstorm không chỉ dừng lại ở những giọt mưa, mà còn dường như đang đi tìm một ký ức xa xăm, một khoảnh khắc đặc biệt đã từng xảy ra.
Nhìn cơn mưa rơi như vậy, anh lại nhớ đến ngày mà anh và cậu lần đầu gặp nhau. Cảm giác ấy thật khó tả, như thể mưa phùn và cái lạnh của mùa đông đã khiến mọi thứ chậm lại, nhưng lại mang đến cho anh một cảm giác gần gũi, một sự kết nối kỳ lạ mà không thể giải thích nổi. Những giọt mưa rơi như nhắc anh về lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi ánh mắt vô tình chạm nhau giữa cơn mưa lạnh, tạo nên một khoảnh khắc lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa. Những ký ức ấy, dù mờ nhạt, nhưng vẫn như vẹn nguyên trong trái tim, như những giọt mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ, âm ỉ, nhưng không bao giờ phai mờ.
Ngày mưa phùn hôm ấy, bầu trời như phủ lên một tấm màn xám mỏng, tạo ra một không gian huyền bí, nhẹ nhàng mà u ám. Cái không khí mát lạnh của mùa đông như thấm vào từng ngóc ngách, khiến cho mọi thứ trở nên tĩnh lặng, gần như tách biệt khỏi thế giới ồn ào bên ngoài. Những hạt mưa nhỏ li ti bay lơ lửng trong gió, như những viên ngọc sáng lấp lánh, nhưng lại không gây ra tiếng động lớn, chỉ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, tạo thành một lớp sương mỏng bao phủ khắp mọi thứ.
Đường phố trở nên ẩm ướt, vệt nước đọng lại trên mặt đường phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ những chiếc đèn đường, khiến cho khung cảnh trở nên mờ ảo, như thể thời gian cũng ngừng lại, chỉ có mưa và ánh sáng lặng lẽ giao hòa với nhau. Mọi thứ trong khoảnh khắc ấy trở nên mờ nhạt, chìm vào một không gian lạnh lẽo nhưng lại đầy lôi cuốn. Cảnh vật cứ thế trôi qua, như thể đang chờ đợi một điều gì đó sẽ đến, giống như một câu chuyện chưa được kể, một ký ức chưa trọn vẹn.
Anh bước chậm rãi trên con phố ướt, cố nép mình dưới chiếc ô để tránh những hạt mưa tinh nghịch lướt qua, lạnh lẽo và mơn man trên làn da. Mưa rơi đều, nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi thứ xung quanh anh trở nên mờ đi. Đột nhiên, ánh mắt anh vô tình chạm phải ánh mắt của người ấy, như thể một sợi dây vô hình nào đó kéo cả hai lại gần nhau, tạo ra một kết nối lạ lùng mà không thể lý giải được.
Người ấy đứng dưới mưa, mái tóc hơi ướt, những giọt mưa lấm tấm trên làn tóc mềm mại. Một nụ cười mỉm thoáng hiện trên môi, giản dị nhưng lại chứa đầy sự ấm áp. Dù đứng giữa cơn mưa lạnh, ánh nhìn ấy như một tia nắng ấm áp, khiến cho anh cảm thấy như mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt. Cả thế giới dường như ngừng chuyển động, chỉ còn lại hình bóng của người ấy, làn sóng mắt đầy kỳ diệu ấy, và sự lặng yên trong không gian mưa phùn.
Câu chuyện đầu tiên bắt đầu thật đơn giản, chỉ là một lời chào hỏi, nhẹ nhàng và tự nhiên, trong tiếng mưa rơi nhè nhẹ. Dưới cơn mưa phùn mờ ảo, âm thanh của những giọt nước rơi như nhạc nền cho khoảnh khắc đầu tiên của hai người. Nhưng, dù chỉ là những lời chào thông thường, giọng nói ấy lại vang lên với một sự ấm áp lạ kỳ, ánh mắt ấy lại như ánh sáng dịu dàng trong màn mưa, khiến trái tim anh bỗng nhiên bối rối.
Mỗi từ ngữ, mỗi ánh nhìn như một sợi chỉ vô hình kéo họ lại gần nhau, dù không nói ra, nhưng cảm giác ấy lại rõ ràng như chính sự hiện diện của mưa. Mưa phùn không chỉ là những giọt nước rơi từ bầu trời, mà nó trở thành người bạn đồng hành, chứng kiến khoảnh khắc định mệnh ấy. Chính dưới làn mưa ấy, một câu chuyện mới bắt đầu, đầy bất ngờ và ngập tràn cảm xúc, như một vệt sáng xuyên qua không gian tĩnh lặng của mùa đông.
Về sau, mỗi lần nhớ lại, anh vẫn cảm thấy ngày mưa phùn hôm đó thật đặc biệt, như một bức tranh lãng mạn mà cả hai đã vô tình vẽ nên. Mưa nhẹ nhàng, rơi đều đặn như những nét vẽ mảnh mai, cuốn lấy không gian tĩnh lặng xung quanh. Trong làn mưa ấy, người ấy hiện lên như một hình bóng ấm áp, đối lập hoàn toàn với cái lạnh của mùa đông. Ánh mắt và nụ cười ấy như một ngọn lửa nhỏ, xua tan đi cái giá lạnh, mang lại cho anh một cảm giác kỳ lạ và ấm áp khó tả.
Mỗi chi tiết của ngày hôm đó, từ giọt mưa tí tách cho đến cái nhìn đầu tiên, như khắc sâu vào trí nhớ. Mưa phùn không chỉ là một cơn mưa, mà là dấu ấn của một khoảnh khắc quan trọng, một bước ngoặt trong cuộc đời anh. Tất cả những gì anh cảm nhận được là sự dịu dàng và gần gũi, như một ký ức ngọt ngào không thể quên, cứ mãi theo anh trong từng ngày tháng sau này.
Nhớ lại những ký ức xưa cũ ấy, anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Hạnh phúc vì đã gặp được cậu, người đã cho anh cảm giác như tia nắng chiếu rọi sau mỗi cơn mưa, làm ấm lòng anh trong những khoảnh khắc lạnh lẽo và mờ mịt của mùa đông. Những ký ức ấy không chỉ là những khoảnh khắc đã qua mà còn là nguồn động lực tiếp thêm sức mạnh cho anh mỗi ngày.
Đang mải mê suy nghĩ, chìm đắm trong những cảm xúc ngọt ngào ấy, thì bỗng một đôi tay vòng qua eo, ôm lấy anh từ phía sau. Anh giật mình, nhưng ngay lập tức cảm nhận được sự ấm áp và quen thuộc của cậu, như thể không có gì có thể làm anh cảm thấy an yên hơn vào lúc này. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo âu, mọi suy tư đều tan biến, chỉ còn lại sự bình yên và hạnh phúc khi có cậu bên cạnh.
Sao nay anh dậy sớm thế.. Còn sớm mà.. - Giọng nói ngái ngủ của Solar từ phía sau, đầu gục vào vai anh, phả ra hơi nóng ấm áp khiến anh cảm thấy như thế giới xung quanh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
- Anh cảm thấy hơi khó ngủ nên ra đây.. Còn em thì sao? - Anh đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút mơ màng trong không khí buổi sáng.
- Thiếu hơi anh em không ngủ ngon được.. - Solar thều thào, giọng nói ngập tràn sự mệt mỏi nhưng cũng đầy yêu thương, như thể chỉ cần anh gần bên là mọi thứ đều trở nên ổn.
- Solar này, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? - Anh khẽ hỏi, đôi mắt sáng lên khi nhớ về khoảnh khắc đầu tiên, một ký ức ngọt ngào mà anh mãi không quên.
- Nhớ chứ.. Đó là lần đầu em cảm thấy biết thương nhớ là gì mà.. - Solar nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt như muốn hòa vào những ký ức xưa cũ, nơi mọi cảm xúc lần đầu tiên bừng sáng trong trái tim.
Thunderstorm xoay người lại, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên khuôn mặt người con trai kia, đôi mắt đong đầy sự âu yếm và quan tâm. Anh nâng đầu đối phương lên, động tác nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ đi khoảnh khắc tinh tế này. Áp môi mình lên môi đối phương, một cách dịu dàng và ấm áp đến lạ kỳ. Cảm giác ấy không chỉ là sự tiếp xúc giữa đôi môi, mà như là sự hòa quyện của những cảm xúc thầm lặng đã chờ đợi bấy lâu.
Môi chạm môi, không vội vã, mà ngọt ngào, như một lời hứa, một sự kết nối giữa hai trái tim. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong không gian, như thể mùa đông bỗng trở nên ấm áp hơn, bao quanh họ là sự yên bình và an toàn. Mọi điều xung quanh dường như ngừng lại, chỉ còn lại những giây phút này, chỉ có sự im lặng và những cảm xúc chân thành, không cần nói gì thêm.
- Anh yêu em, Solar - Giọng Thunderstorm nhẹ nhàng, như một lời thổ lộ sâu thẳm từ tận đáy lòng. Những lời ấy như muốn hòa vào không khí mùa đông, ấm áp và chân thành.
- Em cũng yêu anh, Thundy - Solar đáp lại, ánh mắt rực sáng trong ánh đèn mờ, lấp lánh như những ngôi sao trong đêm tối. Câu nói ấy như một lời cam kết, không chỉ là sự đáp lại mà còn là sự thấu hiểu và trân trọng dành cho nhau.
Khoảnh khắc ấy, không cần thêm lời nói, chỉ có sự hiện diện của nhau và những cảm xúc chân thật tràn đầy. Mọi thứ xung quanh như tạm ngừng, chỉ còn lại tình yêu của họ, ấm áp và vững chãi như chính mùa đông đang bao bọc lấy họ.
End
Số từ _ 3921
Ddujtmej tôi yêu SolThun/SolHali vcl mọi người ạ
Đừng hỏi sao Solar lại gọi Thunder là anh trong khi fic là SolThun -)))
Tại Thundy lớn hơn Sol 2 tuổi :))) [Con ả đam mê bot lớn tuổi hơn top]