các nhân vật Hoàng Đức Duy (top) và Nguyễn Quang Anh (bot), Một đêm lén lútSau cái đêm rượt đuổi kịch tính trên đường phố Sài Gòn, Nguyễn Quang Anh tưởng rằng mọi chuyện đã được giải quyết. Hoàng Đức Duy, với ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng, đã khiến cậu tin rằng không có gì có thể chia cắt họ. Nhưng trái tim của Quang Anh, dù yêu Đức Duy đến mức nào, vẫn luôn mang chút bướng bỉnh và tò mò của tuổi trẻ. Cậu muốn chứng minh rằng mình không chỉ là “Hoàng phu nhân” trong mắt mọi người, mà còn là một Nguyễn Quang Anh độc lập, tự do, và có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.Đêm nay, Sài Gòn lại rực rỡ ánh đèn. Quang Anh đứng trước gương trong phòng ngủ, ngắm nghía bản thân trong bộ đồ mà cậu biết chắc sẽ khiến Đức Duy nổi điên nếu nhìn thấy: một chiếc áo crop top đen bó sát, để lộ vòng eo thon gọn, kết hợp với quần jeans rách ôm sát đôi chân dài. Đôi môi cậu được tô một lớp son bóng nhẹ, khiến gương mặt vốn đã xinh đẹp nay càng thêm phần quyến rũ. “Chỉ đi một chút thôi, anh ấy sẽ không biết đâu,” Quang Anh lẩm bẩm, cố tự thuyết phục bản thân. Cậu biết Đức Duy bận họp với đối tác tối nay, và đây là cơ hội hiếm hoi để cậu “trốn” ra ngoài một chút, tận hưởng không khí sôi động của một quán bar nổi tiếng ở quận 1.Quang Anh lén lấy chìa khóa chiếc Audi trắng, lặng lẽ rời khỏi biệt thự sang trọng của Đức Duy. Cậu không biết rằng, trong bóng tối, một ánh mắt sắc lạnh đang theo dõi từng động tác của cậu.Phần 1: Ánh đèn bar và ánh mắt của Đức DuyCảnh 1: Quang Anh trong quán barQuán bar Luxe, một trong những địa điểm hot nhất Sài Gòn, sáng rực ánh đèn neon và rung lên bởi tiếng nhạc EDM đinh tai. Quang Anh bước vào, lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Với dáng người nhỏ nhắn nhưng cân đối, gương mặt đẹp trai pha chút nữ tính, và phong cách ăn mặc táo bạo, cậu như một viên ngọc sáng giữa đám đông. Quang Anh mỉm cười, tự nhủ rằng cậu chỉ đến để thư giãn, nhảy một chút, và tận hưởng cảm giác tự do mà lâu nay cậu hiếm khi có.Cậu gọi một ly cocktail, ngồi ở quầy bar, đôi mắt lấp lánh nhìn đám đông đang nhảy múa. Một người đàn ông cao lớn, ăn mặc lịch lãm, tiến đến gần cậu. “Chào em, đi một mình à?” Người đàn ông nở nụ cười quyến rũ, giọng nói trầm ấm.Quang Anh nhướn mày, không quá thân thiện nhưng cũng không muốn tỏ ra thô lỗ. “Ừ, tôi đi một mình. Có vấn đề gì không?” Cậu nhấp một ngụm cocktail, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ cuốn hút.Người đàn ông cười lớn, rõ ràng bị thu hút bởi thái độ kiêu kỳ của Quang Anh. “Không, chỉ là thấy em nổi bật quá. Muốn mời em một ly được không?”Quang Anh định từ chối, nhưng trước khi kịp mở miệng, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ đặt lên vai cậu. Hơi thở nóng rực phả vào tai cậu, kèm theo một giọng nói trầm thấp, lạnh đến thấu xương: “Cậu ta không rảnh để uống với anh.”Quang Anh giật mình, quay lại, và trái tim cậu như ngừng đập khi nhìn thấy Hoàng Đức Duy. Anh đứng đó, cao lớn, bộ vest đen ôm sát cơ thể, đôi mắt sắc như dao nhìn thẳng vào người đàn ông kia, như thể chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến đối phương tan biến. Người đàn ông lúng túng, lùi lại một bước rồi nhanh chóng biến mất vào đám đông.Quang Anh nuốt nước bọt, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. “Anh… anh làm gì ở đây?” Cậu lắp bắp, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng đôi tay đã bắt đầu run.Đức Duy không trả lời. Anh cúi xuống, ánh mắt quét qua bộ đồ thiếu vải của Quang Anh, lông mày nhíu chặt. Không nói một lời, anh nắm lấy cổ áo crop top của Quang Anh, kéo cậu đứng dậy và lôi ra khỏi quán bar. Sức mạnh của Đức Duy khiến Quang Anh không kịp phản kháng, chỉ có thể lảo đảo bước theo.Cảnh 2: Trên xe – Sự im lặng đáng sợBên ngoài quán bar, chiếc Ferrari đen bóng đã chờ sẵn. Đức Duy gần như ném Quang Anh vào ghế phụ, đóng sầm cửa xe trước khi bước lên ghế lái. Không khí trong xe nặng nề đến ngạt thở. Quang Anh ngồi co ro, không dám nhìn thẳng vào Đức Duy. Cậu có thể cảm nhận được cơn giận bốc lên từ người đàn ông bên cạnh, dù anh không nói một lời.Đức Duy khởi động xe, chiếc Ferrari lao vút vào màn đêm. Đường phố Sài Gòn lướt qua ngoài cửa sổ, nhưng không ai trong số họ mở miệng. Quang Anh cắn môi, cố tìm lời giải thích, nhưng mỗi lần nhìn sang Đức Duy, cậu lại thấy khuôn mặt anh đỏ bừng vì giận. Đôi tay anh siết chặt vô-lăng, các khớp ngón tay trắng bệch, như thể đang kìm nén một cơn bão.“Anh… anh đừng giận mà,” Quang Anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhỏ xíu, gần như lạc đi trong tiếng động cơ. “Em chỉ đi chơi một chút thôi…”Đức Duy vẫn im lặng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước. Sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn bất kỳ lời trách mắng nào. Quang Anh cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cậu biết mình đã sai, nhưng không ngờ Đức Duy lại giận đến mức này.Cảnh 3: Về đến nhà – Cơn giận bùng nổKhi cả hai về đến biệt thự, Đức Duy dừng xe trước gara nhưng không bước xuống ngay. Anh ngồi đó, đôi tay vẫn nắm chặt vô-lăng, hơi thở nặng nề. Quang Anh nhìn anh, trái tim đập thình thịch. “Anh… em xin lỗi,” cậu thì thầm, giọng run run. “Em không nghĩ anh sẽ thấy…”Đức Duy đột nhiên quay sang, ánh mắt như thiêu đốt. “Không nghĩ anh sẽ thấy?” Giọng anh trầm thấp, nhưng mỗi từ đều sắc như dao. “Nguyễn Quang Anh, em nghĩ anh là ai? Một thằng ngốc để em lén lút đi bar, mặc cái thứ