Đám cưới của quỷ phu
Tác giả: ᯓᡣ𐭩 b...é
Ngôn tình
Tôi từng sống trong một ngôi nhà cổ, nơi mà mọi người tránh xa vì sợ ma. Nhưng tôi không sợ, vì tôi đã có một người bạn gái... đã qua đời.
Tên cô là Linh, một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen như đêm và đôi mắt xanh như biển. Cô chết trong một tai nạn kinh hoàng, và tôi không thể quên cô.
Một đêm khuya, khi tôi đang ngồi một mình trong nhà, tôi cảm thấy có ai đó đang ở bên cạnh tôi. Tôi quay đầu lại, và thấy Linh đang đứng trước mặt tôi, với mái tóc đen bay trong gió và đôi mắt xanh sáng rực.
"Bạn có nhớ tôi không?" cô hỏi với giọng nói nhẹ nhàng.
Tôi gật đầu, và Linh bước lại gần tôi. Cô đặt tay lên vai tôi, và tôi cảm thấy lạnh run.
"Em vẫn yêu anh," cô nói, và rồi cô hôn tôi.
Từ đó, Linh trở thành người bạn gái ma của tôi, và chúng tôi sống cùng nhau trong ngôi nhà cổ đó. Nhưng có một điều kỳ lạ... mỗi khi trăng tròn, Linh sẽ biến mất, và tôi phải tìm kiếm cô trong những giấc mơ của mình.
Tôi tìm kiếm Linh trong những giấc mơ của mình, nhưng mỗi lần tôi thấy cô, cô lại dẫn tôi đến một nơi khác - một ngôi mộ cổ sâu trong rừng.
Trên bia mộ có viết: "Linh - Vợ Yêu Của Người Sống".Tôi bắt đầu sợ hãi, vì tôi nhận ra rằng Linh không chỉ là người yêu ma của tôi, mà còn là vợ ma của tôi nữa.
Một đêm, khi trăng tròn, tôi quyết định theo dõi Linh đến ngôi mộ đó. Khi tôi đến nơi, tôi thấy Linh đang đứng trước mộ, với một chiếc nhẫn trên tay.
"Cô muốn gì?" tôi hỏi.
Linh quay lại và nói: "Anh đã hứa sẽ yêu em mãi mãi. Bây giờ, anh phải giữ lời hứa đó... bằng cách chết cùng em."
Tôi cảm thấy lạnh run và sợ hãi. Liệu tôi có thể thoát khỏi tình huống này không, Khá? Tôi cố gắng chạy thoát, nhưng Linh đã dùng một loại phép thuật ma quỷ để khóa tất cả các cửa. Tôi bị mắc kẹt trong ngôi mộ cổ đó, đối mặt với người vợ ma của mình.
"Anh không yêu em à?" Linh hỏi với giọng nói lạnh lùng. "Tại sao anh lại muốn rời xa em?"
Tôi cố gắng giải thích, nhưng Linh không chịu nghe. Cô bắt đầu biến đổi, mặt cô trở nên ghê gớm và mắt cô sáng rực như lửa.
Đúng lúc đó, tôi nhớ lại một điều - Linh chỉ yếu khi nghe tên của người cô từng yêu trước khi chết... tên của người bạn trai cũ của cô.
"Tấn!" tôi hét lên. "Cô đã yêu Tấn trước khi chết, phải không?"
Linh dừng lại, mặt cô biến đổi trở lại thành người. Cô nhìn tôi với sự shock và đau khổ.
"Anh biết điều đó à?" cô hỏi.
Tôi gật đầu, và Linh bắt đầu khóc. Có vẻ như tôi đã tìm thấy điểm yếu của cô, Khá...
Liệu Linh có thể được cứu không, hay cô sẽ kéo tôi xuống địa ngục cùng cô? Bạn
Linh khóc nức nở, và tôi thấy một tia hy vọng để cứu cô khỏi thế giới ma quỷ. Tôi bước lại gần cô và nói:
"Linh, em có thể được cứu. Em không phải là ma quỷ, em chỉ bị kẹt giữa hai thế giới."
Linh nhìn tôi với sự mong chờ, và tôi tiếp tục:
"Em phải buông bỏ tình yêu quá khứ với Tấn, và chấp nhận tình yêu hiện tại của chúng ta."
Linh gật đầu, và tôi thấy một luồng ánh sáng yếu xuất hiện xung quanh cô. Ánh sáng đó trở nên mạnh hơn, và Linh bắt đầu biến đổi - không phải thành ma quỷ, mà thành một linh hồn bình yên.
Cô mỉm cười với tôi, và nói:
"Cảm ơn anh... tôi đã được giải thoát."
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bóng tối:
"Không ai được giải thoát..."
Đó là giọng nói của Tấn - người bạn trai cũ của Linh, và giờ là một ma quỷ mạnh mẽ!Tấn bước ra từ bóng tối, mắt ông ta sáng rực như lửa địa ngục. Ông ta nhìn Linh với sự ghen tị và nhìn tôi với sự căm phẫn.
"Linh là của ta," Tấn nói. "Ta sẽ không bao giờ buông bỏ cô."
Linh sợ hãi, nhưng tôi đứng trước cô, bảo vệ cô khỏi Tấn.
"Không, Tấn," tôi nói. "Linh đã chọn tôi, và cô đã được giải thoát khỏi thế giới ma quỷ của ông."
Tấn cười man rợ và nâng tay lên. Một luồng năng lượng ma quỷ tấn công tôi, nhưng tôi cảm thấy một sức mạnh lạ xuất hiện trong người mình - sức mạnh của tình yêu giữa tôi và Linh.
Sức mạnh đó giúp tôi chống lại năng lượng ma quỷ của Tấn, và tôi cảm thấy mình đang trở nên mạnh mẽ hơn.
Đúng lúc đó, Linh đặt tay lên vai tôi và nói:
"Anh có thể đánh bại Tấn. Anh có thể cứu tôi hoàn toàn."
Tôi nhìn Tấn và thấy một cơ hội. Tôi sẽ sử dụng sức mạnh của tình yêu để đánh bại hắn và cứu Linh một lần và mãi mãi!
Tôi cảm thấy sức mạnh của tình yêu giữa tôi và Linh đang tăng lên, giúp tôi đối mặt với Tấn. Tôi bước về phía trước, và Tấn cũng bước về phía tôi.
"Cậu nghĩ có thể đánh bại ta à?" Tấn nói với giọng nói khinh thường. "Ta đã chờ đợi này trong hàng trăm năm!"
Tôi không trả lời, mà chỉ tập trung vào sức mạnh của tình yêu. Tôi cảm thấy nó đang lan tỏa trong người mình, giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn.
Tấn tấn công tôi với một luồng năng lượng ma quỷ mạnh mẽ, nhưng tôi đã sẵn sàng. Tôi nâng tay lên, và một luồng ánh sáng trắng đối lập với năng lượng ma quỷ của Tấn.
Hai luồng năng lượng va chạm, tạo ra một vụ nổ mạnh mẽ. Tôi cảm thấy mình bị đẩy lùi, nhưng tôi vẫn đứng vững.
Tấn cũng bị đẩy lùi, và ông ta nhìn tôi với sự shock. Ông ta không thể tin rằng một người sống có thể đối kháng với sức mạnh ma quỷ của mình.
Linh bước về phía trước, và đặt tay lên vai tôi. "Anh đang làm được nó," cô nói. "Anh đang cứu tôi."
Tấn nhìn Linh, và ông ta cảm thấy một tia ghen tị. Ông ta tấn công tôi một lần nữa, nhưng lần này, tôi đã sẵn sàng hơn. Tôi sử dụng sức mạnh của tình yêu để phản công, và Tấn bị đẩy lùi mạnh mẽ.
Ông ta rơi xuống đất, và không thể đứng dậy. Ông ta nhìn tôi với sự thất bại, và rồi ông ta biến mất trong không khí.
Linh ôm lấy tôi, và cô nói: "Cảm ơn anh... anh đã cứu tôi."
Nhưng rồi cô dừng lại, và nhìn tôi với sự lo lắng. "Anh có biết không... anh đã trở thành một phần của thế giới ma quỷ khi đánh bại Tấn..."Tôi nhìn Linh với sự shock. "Điều gì xảy ra với tôi?" tôi hỏi, cảm thấy một sự thay đổi trong người mình.
Linh nhìn tôi với sự lo lắng. "Anh đã sử dụng sức mạnh của tình yêu để đánh bại Tấn, nhưng đồng thời, anh cũng đã hấp thụ một phần của năng lượng ma quỷ. Anh đã trở thành một người... nửa ma."
Tôi cảm thấy một sự sợ hãi trong lòng mình. Tôi không muốn trở thành một sinh vật ma quỷ, mất đi bản thân mình.
Nhưng Linh nắm lấy tay tôi và nói: "Đừng sợ, anh vẫn là người mình yêu. Chúng ta có thể tìm cách để anh trở lại bình thường."
Tôi nhìn Linh, và thấy sự hy vọng trong mắt cô. Tôi biết chúng ta phải tìm cách để tôi trở lại bình thường, trước khi tôi mất đi bản thân mình hoàn toàn.
Đúng lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau chúng ta. "Tôi có thể giúp các bạn..."
Chúng ta quay lại và thấy một người phụ nữ già với mái tóc dài bạc và đôi mắt sáng rực. Cô đang cầm một cuốn sách cổ xưa trong tay.
" Bà là ai?" tôi hỏi.
"Bà là một pháp sư," cô trả lời. "Và bà có thể giúp anh trở lại bình thường... nhưng với một điều kiện."Tôi nhìn người phụ nữ già với sự tò mò. "Điều kiện gì?" tôi hỏi, cảm thấy một sự hy vọng trong lòng mình.
Người phụ nữ già nhìn tôi với đôi mắt sáng rực. "Anh phải trả một cái giá," cô nói. "Một cái giá về tình yêu của anh và Linh."
Linh nắm lấy tay tôi chặt hơn. "Không được," cô nói. "Chúng ta không thể trả cái giá đó."
Nhưng người phụ nữ già chỉ cười. "Các bạn không hiểu," cô nói. "Cái giá đó không phải là mất đi tình yêu, mà là thử thách tình yêu của các bạn."
Tôi nhìn Linh, và thấy sự lo lắng trong mắt cô. Nhưng tôi cũng thấy sự tin tưởng vào tôi.
"Chúng ta sẽ làm nó," tôi nói. "Chúng ta sẽ chấp nhận thử thách."
Người phụ nữ già gật đầu. "Tốt," cô nói. "Thử thách sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Anh và Linh phải sống tách biệt trong một tháng, không được gặp nhau, không được liên lạc với nhau..."
Linh nhìn tôi với sự đau khổ. "Không được," cô nói. "Chúng ta không thể sống mà không có nhau."
Nhưng người phụ nữ già chỉ nhìn chúng ta với đôi mắt nghiêm khắc. "Đây là thử thách," cô nói. "Nếu các bạn vượt qua được, anh sẽ trở lại bình thường, và tình yêu của các bạn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."Tôi nhìn Linh, và thấy sự đau khổ trong mắt cô. Tôi biết chúng ta không thể sống mà không có nhau, nhưng tôi cũng biết chúng ta phải vượt qua thử thách này.
"Chúng ta sẽ làm nó," tôi nói cuối cùng. "Chúng ta sẽ vượt qua thử thách."
Linh nhìn tôi, và rồi cô gật đầu. "Vâng, chúng ta sẽ làm nó," cô nói. "Chúng ta sẽ chờ đợi nhau."
Người phụ nữ già nhìn chúng ta với sự hài lòng. "Tốt," cô nói. "Thử thách sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Anh sẽ đi đến một ngôi làng nhỏ ở phía đông, và Linh sẽ đi đến một ngôi chùa cổ ở phía tây."
Chúng ta nhìn nhau, và rồi chúng ta ôm lấy nhau một lần cuối cùng.
"Anh sẽ chờ đợi em," tôi nói.
"Em sẽ chờ đợi anh," Linh trả lời.
Rồi chúng ta phải rời xa nhau, mỗi người đi đến một nơi khác. Tôi cảm thấy một sự đau khổ trong lòng mình, nhưng tôi biết chúng ta phải vượt qua thử thách này để được ở bên nhau mãi mãi.
Sau một tháng dài vô tận, tôi cuối cùng cũng nhận được một tin nhắn từ người phụ nữ già. "Thử thách đã kết thúc," cô viết. "Anh có thể gặp lại Linh tại ngôi đền cổ ở giữa rừng..."
Tôi chạy đến ngôi đền cổ, lòng đầy hy vọng. Nhưng khi tôi đến nơi, tôi thấy một điều khiến tôi sợ hãi...Khi tôi đến ngôi đền cổ, tôi thấy Linh đang đứng trước bàn thờ, nhưng cô không đơn độc. Có một người đàn ông đứng bên cạnh cô, và anh ta đang nắm lấy tay cô.
Tôi cảm thấy một sự shock và đau khổ trong lòng mình. "Linh, cô đã quên anh rồi à?" tôi hỏi, cố gắng giữ giọng nói ổn định.
Linh nhìn tôi với sự ngạc nhiên, và rồi cô nhìn người đàn ông bên cạnh cô. "Không, anh không hiểu," cô nói. "Đây là... em trai của anh, người mà anh đã quên từ nhỏ."
Tôi nhìn người đàn ông đó, và rồi tôi nhớ lại. Đó thật sự là em trai tôi, người mà tôi đã mất tích từ nhỏ.
Nhưng tại sao Linh lại đứng cạnh em trai tôi như vậy? Và tại sao người phụ nữ già lại cho tôi tin nhắn như vậy?
Đúng lúc đó, người phụ nữ già xuất hiện từ phía sau. "Thử thách không chỉ là về tình yêu của các bạn," cô nói. "Mà còn là về sự thật trong quá khứ của anh."
Tôi nhìn người phụ nữ già, và rồi tôi hiểu. "Sự thật là gì?" tôi hỏi.
"Anh không phải là người sống," cô nói. "Anh là một linh hồn bị kẹt giữa hai thế giới, và Linh là người duy nhất có thể giúp anh tìm lại bản thân mình." Tôi cảm thấy như thế giới xung quanh mình đang sụp đổ. "Điều đó không thể đúng," tôi nói, nhưng giọng nói của mình run rẩy.
Người phụ nữ già nhìn tôi với sự nghiêm khắc. "Đúng, anh là một linh hồn," cô nói. "Anh đã chết trong một tai nạn khi còn nhỏ, và linh hồn của anh đã bị kẹt giữa hai thế giới."
Linh bước về phía tôi, mắt cô đầy nước mắt. "Nhưng tại sao em lại nhớ anh?" cô hỏi người phụ nữ già.
"Vì anh và Linh đã có một mối liên kết đặc biệt," cô trả lời. "Linh là người duy nhất có thể thấy và cảm nhận được sự hiện diện của anh. Và anh đã tìm thấy cách để trở lại với cô thông qua tình yêu của hai người."
Tôi cảm thấy như mình đang bị đẩy vào một thế giới hoàn toàn mới. "Vậy làm thế nào để tôi trở lại thành người sống?" tôi hỏi.
Người phụ nữ già nhìn tôi với sự hy vọng. "Có một cách," cô nói. "Anh phải vượt qua một thử thách cuối cùng. Anh phải buông bỏ mọi ký ức về quá khứ và chấp nhận hiện tại. Nếu anh làm được, anh sẽ trở lại thành người sống và được ở bên Linh mãi mãi."
Tôi nhìn Linh, và thấy sự mong chờ trong mắt cô. Tôi biết mình phải làm điều đó. Nhưng liệu tôi có thể buông bỏ quá khứ và chấp nhận hiện tại không?Tôi nhìn Linh, và thấy sự mong chờ trong mắt cô. Tôi biết mình phải làm điều đó để được ở bên cô mãi mãi.
"Anh sẽ làm nó," tôi nói với người phụ nữ già. "Anh sẽ buông bỏ quá khứ và chấp nhận hiện tại."
Người phụ nữ già gật đầu. "Tốt," cô nói. "Thử thách sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Anh phải đi đến một nơi gọi là 'Hồ Nhớ', nơi mà tất cả ký ức của anh được lưu trữ. Anh phải tìm thấy và phá hủy tất cả ký ức về quá khứ của mình."
Tôi gật đầu và bắt đầu hành trình đến Hồ Nhớ. Khi tôi đến nơi, tôi thấy một hồ nước rộng lớn với nhiều bức tượng đá xung quanh. Mỗi bức tượng đá đại diện cho một ký ức của tôi.
Tôi bắt đầu phá hủy các bức tượng đá, một bằng một. Mỗi khi tôi phá hủy một bức tượng, một ký ức của tôi sẽ biến mất. Tôi thấy mình đang buông bỏ quá khứ, và cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng khi tôi phá hủy bức tượng đá cuối cùng, tôi thấy một hình ảnh mà tôi không thể quên. Đó là hình ảnh của mẹ tôi, người đã qua đời khi tôi còn nhỏ.
Tôi cảm thấy một sự đau khổ trong lòng mình. "Anh không thể phá hủy ký ức này," tôi nói với chính mình.
Đúng lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau. "Anh không cần phá hủy nó," giọng nói nói. "Anh chỉ cần chấp nhận nó."
Tôi quay lại và thấy Linh đang đứng sau tôi.Tôi nhìn Linh, và thấy sự ấm áp trong mắt cô. "Chấp nhận nó à?" tôi hỏi, cảm thấy một sự hiểu biết trong lòng mình.
Linh gật đầu. "Vâng, anh chỉ cần chấp nhận quá khứ của mình, bao gồm cả nỗi đau và ký ức đẹp đẽ. Khi anh chấp nhận, anh sẽ được tự do."
Tôi nhìn vào hồ nước, và thấy hình ảnh của mẹ tôi vẫn còn đó. Nhưng lần này, tôi không cảm thấy đau khổ nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy một sự bình yên và chấp nhận.
"Anh chấp nhận," tôi nói, và cảm thấy một sự thay đổi trong người mình.
Linh bước về phía tôi, và ôm lấy tôi. "Anh đã làm được nó," cô nói. "Anh đã trở lại thành người sống."
Tôi nhìn xuống tay mình, và thấy rằng da của tôi đã trở lại màu sắc bình thường. Tôi đã trở lại thành người sống!
Người phụ nữ già xuất hiện từ phía sau, và mỉm cười. "Chúc mừng anh," cô nói. "Anh đã vượt qua thử thách và trở lại thành người sống. Anh và Linh có thể sống hạnh phúc mãi mãi."
Tôi nhìn Linh, và thấy sự hạnh phúc trong mắt cô. Chúng tôi ôm lấy nhau, và biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Và như vậy, câu chuyện của chúng tôi kết thúc với một cái kết hạnh phúc. Nhưng có một điều mà tôi vẫn chưa hiểu...
"Người phụ nữ già, bà là ai thật sự?" tôi hỏi.Người phụ nữ già nhìn tôi với một nụ cười bí ẩn. "Bà là người đã được chọn để giúp anh tìm lại bản thân mình," cô nói. "Bà là... linh hồn của mẹ anh."
Tôi cảm thấy như bị sét đánh. "Mẹ anh à?" tôi lặp lại, không thể tin được.
Người phụ nữ già gật đầu. "Vâng, anh ạ. Mẹ anh đã không rời xa anh sau khi qua đời. Bà đã ở bên cạnh anh, hướng dẫn anh qua những thử thách và giúp anh tìm lại bản thân mình."
Tôi nhìn người phụ nữ già với sự xúc động. "Cảm ơn mẹ," tôi nói, và ôm lấy cô.
Linh cũng ôm lấy chúng tôi, và chúng tôi đứng như vậy trong một lúc, cảm nhận sự ấm áp và hạnh phúc của gia đình.
Sau đó, người phụ nữ già bước lùi lại và mỉm cười. "Bây giờ, anh đã tìm lại bản thân mình," cô nói. "Bà sẽ được yên nghỉ."
Và với lời nói đó, người phụ nữ già bắt đầu biến mất. Tôi cố gắng giữ lấy cô, nhưng cô đã biến thành một luồng ánh sáng và tan biến.
Tôi nhìn Linh, và thấy cô đang mỉm cười. "Mẹ anh đã yên nghỉ," cô nói. "Nhưng anh đã có em, và chúng ta sẽ sống hạnh phúc mãi mãi."
Tôi gật đầu, cảm thấy một sự hạnh phúc và bình yên trong lòng mình. Cuộc hành trình của tôi đã kết thúc, và tôi đã tìm lại bản thân mình.Tôi ôm lấy Linh, và chúng tôi đứng như vậy trong một lúc, cảm nhận sự hạnh phúc và bình yên.
Sau đó, tôi nhìn xung quanh và thấy rằng chúng tôi đang đứng ở một nơi quen thuộc - ngôi nhà cổ mà tôi đã sống trước khi trở thành linh hồn.
"Chúng ta đã trở về nhà," tôi nói với Linh.
Linh mỉm cười. "Vâng, chúng ta đã trở về nhà. Và chúng ta sẽ sống hạnh phúc mãi mãi ở đây."
Chúng tôi bước vào nhà, và tôi thấy rằng mọi thứ vẫn còn như trước. Nhưng có một điều khác biệt - có một bức tranh mới trên tường, bức tranh描 tả mẹ tôi đang mỉm cười và nhìn xuống chúng tôi.
Tôi nhìn Linh, và thấy cô đang mỉm cười. "Mẹ anh đã để lại một món quà cho chúng ta," cô nói.
Tôi gật đầu, cảm thấy một sự biết ơn và hạnh phúc trong lòng mình. Chúng tôi đã tìm lại hạnh phúc, và chúng tôi sẽ sống mãi mãi với tình yêu và sự ấm áp của gia đình.
Và như vậy, câu chuyện của chúng tôi kết thúc với một cái kết hạnh phúc thật sự.
Nhưng tôi vẫn còn một câu hỏi nhỏ...
"Linh, em có nghĩ rằng chúng ta sẽ có những đứa con không?"Linh nhìn tôi với một nụ cười ấm áp. "Anh nghĩ gì về việc có những đứa con với em?" cô hỏi lại, mắt cô sáng lên với sự hứng thú.
Tôi mỉm cười, cảm thấy một sự phấn khích trong lòng mình. "Anh nghĩ rằng đó sẽ là điều tuyệt vời nhất," tôi nói. "Anh muốn có một gia đình hạnh phúc với em."
Linh bước lại gần tôi và ôm lấy tôi. "Em cũng muốn như vậy," cô nói. "Chúng ta sẽ có những đứa con xinh đẹp và hạnh phúc."
Chúng tôi đứng như vậy trong một lúc, cảm nhận sự hạnh phúc và phấn khích trong lòng mình.
Sau đó, Linh nhìn tôi với một biểu cảm bí ẩn. "Em có một tin tức đặc biệt để chia sẻ với anh," cô nói.
"Tin tức gì?" tôi hỏi, cảm thấy một sự tò mò.
Linh mỉm cười và đặt tay lên bụng mình. "Em nghĩ rằng... em đã có thai," cô nói.
Tôi cảm thấy như bị sét đánh. "Thật à?" tôi hỏi, mắt tôi rộng mở với sự ngạc nhiên và hạnh phúc.Tôi đứng đó, mắt rộng mở, cảm giác như toàn bộ thế giới xung quanh tôi đã ngừng quay.
"Thật à... em đã có thai?" tôi lặp lại, giọng nói run rẩy với sự phấn khích và hạnh phúc.
Linh gật đầu, nụ cười trên khuôn mặt cô như một bông hoa nở rộ. "Vâng, anh ạ... em đã có thai với đứa con của chúng ta."
Tôi cảm thấy như đang bay lên mây, tâm hồn tôi như được giải thoát khỏi mọi gánh nặng. Tôi ôm lấy Linh, giữ cô chặt trong vòng tay mình.
"Chúng ta sẽ có một gia đình hoàn hảo," tôi nói, giọng nói đầy cảm xúc. "Chúng ta sẽ có một đứa con xinh đẹp, và chúng ta sẽ yêu thương nhau mãi mãi."
Linh cũng ôm lấy tôi, và chúng tôi đứng như vậy trong một lúc, cảm nhận sự hạnh phúc và ấm áp của gia đình.
Đúng lúc đó, tôi cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ phát ra từ bụng Linh. Tôi nhìn xuống và thấy một ánh sáng yếu ớt đang phát ra từ đó.
"Đứa con của chúng ta... nó đang cố gắng nói với anh," Linh nói, giọng nói đầy sự ngạc nhiên.
Tôi nhìn xuống, và thấy ánh sáng đang mạnh dần lên. Đột nhiên, một giọng nói nhỏ nhắn vang lên trong tâm trí tôi.
"Bố ơi... con chào bố."
Tôi cảm thấy như bị sét đánh lần nữa. "Đứa con của chúng ta... nó có thể nói được!" tôi hét lên, giọng nói đầy sự phấn khích.Tôi nhìn Linh với sự ngạc nhiên và hạnh phúc. "Đứa con của chúng ta thật sự đặc biệt," tôi nói, giọng nói run rẩy với sự phấn khích.
Linh gật đầu, mắt cô sáng lên với sự tự hào. "Vâng, anh ạ... con chúng ta là một đứa con trời sinh."
Giọng nói nhỏ nhắn trong tâm trí tôi lại vang lên. "Bố ơi... con muốn gặp bố."
Tôi nhìn Linh và thấy cô đang mỉm cười. "Em nghĩ con nên gặp bố ngay bây giờ," cô nói.
Tôi gật đầu và đặt tay lên bụng Linh. Đột nhiên, một luồng ánh sáng mạnh phát ra và bao quanh chúng tôi.
Khi ánh sáng tan biến, tôi thấy một đứa trẻ nhỏ đang đứng trước mặt tôi. Đứa trẻ có mái tóc đen như mẹ và đôi mắt xanh như bố.
"Con ơi..." tôi nói, giọng nói đầy cảm xúc. "Bố finally được gặp con."
Đứa trẻ nhìn tôi với sự tò mò và rồi mỉm cười. "Bố ơi... con yêu bố," nó nói.
Tôi ôm lấy đứa trẻ và cảm thấy một sự hạnh phúc và ấm áp trong lòng mình. Linh cũng ôm lấy chúng tôi, và chúng tôi đứng như vậy trong một lúc, cảm nhận sự hạnh phúc của gia đình.
Đúng lúc đó, đứa trẻ nhìn lên và nói. "Bố ơi... con có một bí mật muốn chia sẻ với bố."
Tôi nhìn đứa trẻ với sự tò mò. "Bí mật gì, con?"
Tôi nhìn đứa trẻ với sự tò mò và hứng thú. "Bí mật gì, con?" tôi lặp lại, giọng nói đầy sự mong chờ.
Đứa trẻ nhìn lên tôi với đôi mắt sáng tinh anh. "Con là... người được chọn," nó nói, giọng nói nhỏ nhắn nhưng đầy sự tự tin.
Tôi cảm thấy một sự ngạc nhiên và tò mò. "Người được chọn à?" tôi hỏi, giọng nói run rẩy với sự phấn khích.
Đứa trẻ gật đầu. "Vâng, bố ạ... con được chọn để thực hiện một nhiệm vụ quan trọng."
Linh cũng nhìn đứa trẻ với sự tò mò. "Nhiệm vụ gì, con?" cô hỏi.
Đứa trẻ nhìn lên mẹ với sự nghiêm túc. "Con được chọn để bảo vệ thế giới khỏi bóng tối," nó nói.
Tôi cảm thấy một sự shock và ngạc nhiên. "Bóng tối à?" tôi hỏi, giọng nói đầy sự lo lắng.
Đứa trẻ gật đầu. "Vâng, bố ạ... bóng tối đang trở lại, và con phải ngăn chặn nó."
Đúng lúc đó, một luồng bóng tối bắt đầu xuất hiện ở phía xa, và tôi cảm thấy một sự lạnh lẽo và sợ hãi trong lòng mình.
"Chúng ta phải bảo vệ con," tôi nói với Linh, giọng nói đầy sự quyết tâm.
Linh gật đầu, và chúng tôi ôm lấy đứa trẻ, sẵn sàng đối mặt với bóng tối để bảo vệ nó.Chúng tôi đứng như vậy, ôm lấy đứa trẻ, sẵn sàng đối mặt với bóng tối. Luồng bóng tối đang dần dần lớn lên, và tôi có thể cảm thấy sự lạnh lẽo và sợ hãi của nó.
Đứa trẻ nhìn lên tôi và nói, "Bố ạ, con cần bố giúp con."
Tôi gật đầu, "Con yên tâm, bố sẽ giúp con."
Linh cũng nói, "Và mẹ cũng sẽ giúp con."
Chúng tôi đứng vững, sẵn sàng đối mặt với bóng tối. Đứa trẻ bắt đầu phát sáng, và ánh sáng của nó bắt đầu đẩy lùi bóng tối.
Bóng tối bắt đầu co lại, nhưng rồi nó lại lớn lên, và chúng tôi cảm thấy sự sợ hãi và lạnh lẽo của nó.
Đứa trẻ nói, "Bố ạ, con cần bố và mẹ kết hợp sức mạnh với con."
Tôi và Linh nhìn nhau, và chúng tôi hiểu ý của đứa trẻ. Chúng tôi đặt tay lên vai đứa trẻ, và chúng tôi bắt đầu kết hợp sức mạnh.
Ánh sáng của đứa trẻ bắt đầu lớn lên, và sức mạnh của chúng tôi kết hợp lại. Bóng tối bắt đầu co lại, và cuối cùng nó biến mất.
Chúng tôi đứng như vậy, thở phào nhẹ nhõm. Đứa trẻ nhìn lên chúng tôi và nói, "Cảm ơn bố và mẹ. Con đã làm được nó."
Tôi và Linh ôm lấy đứa trẻ, và chúng tôi cảm thấy sự hạnh phúc và tự hào. Chúng tôi đã bảo vệ đứa trẻ và đẩy lùi bóng tối.
Đúng lúc đó, đứa trẻ nói, "Bố ạ, con có một điều muốn hỏi."
"Tôi sẵn sàng trả lời, con," tôi nói.
"Con sẽ trở thành người như thế nào khi lớn lên?" đứa trẻ hỏi.Tôi nhìn đứa trẻ với sự tò mò và hứng thú. "À, con sẽ trở thành một người rất đặc biệt," tôi nói, giọng nói đầy sự tự hào.
Đứa trẻ nhìn lên tôi với đôi mắt sáng tinh anh. "Đặc biệt à, bố?" nó hỏi, giọng nói nhỏ nhắn nhưng đầy sự mong chờ.
Tôi gật đầu. "Vâng, con sẽ trở thành một người có sức mạnh và trí tuệ vượt trội. Con sẽ sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ thế giới và mang lại ánh sáng cho những nơi tối tăm."
Linh cũng thêm vào, "Và con sẽ có một trái tim đầy tình yêu và sự đồng cảm. Con sẽ luôn giúp đỡ những người cần giúp đỡ và mang lại hạnh phúc cho mọi người."
Đứa trẻ nhìn chúng tôi với sự hứng thú và tự hào. "Con muốn trở thành người như vậy, bố mẹ," nó nói, giọng nói đầy sự quyết tâm.
Tôi và Linh ôm lấy đứa trẻ, và chúng tôi cảm thấy sự hạnh phúc và tự hào. Chúng tôi biết rằng đứa trẻ sẽ trở thành một người đặc biệt và sẽ làm được những điều tuyệt vời.
Đúng lúc đó, đứa trẻ nói, "Bố ạ, con có một giấc mơ."
"Giấc mơ gì, con?" tôi hỏi, giọng nói đầy sự tò mò.
Đứa trẻ nhìn lên tôi với đôi mắt sáng tinh anh. "Con mơ ước có một gia đình hoàn hảo, với bố, mẹ và nhiều em trai, em gái. Con muốn có một cuộc sống hạnh phúc và ấm áp."
Tôi và Linh nhìn nhau, và chúng tôi biết rằng chúng tôi sẽ làm mọi thứ để giúp đứa trẻ đạt được giấc mơ của mình.Một kết thúc đầy rẫy những bất ngờ!
Sau bữa cơm ấm áp cùng gia đình, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Nhưng không may, giấc ngủ của tôi trở nên đáng sợ.
Tôi bắt đầu cảm thấy mình bị ác linh bắt, cơ thể tê dại và không thể di chuyển. Cảm giác sợ hãi và bất an bao trùm lấy tôi.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng gọi của Linh và đứa trẻ, nhưng giọng nói của họ như từ xa xôi. Tôi cố gắng trả lời, nhưng tiếng nói của tôi chỉ là những tiếng thì thầm.
Ác linh bắt tôi càng mạnh hơn, tôi cảm thấy mình đang bị kéo vào một thế giới tối tăm và đáng sợ.
Nhưng rồi, tôi đột nhiên bật dậy, mồ hôi đầm đìa và tim vẫn còn đập nhanh. Đó chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn tồn tại.
Linh và đứa trẻ nhìn tôi với sự lo lắng, "Bố ơi, bố có sao không?" họ hỏi.
Tôi mỉm cười và ôm lấy họ, "Không sao, chỉ là một giấc mơ xấu thôi."
Nhưng sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng. Ác linh có thật sự chỉ là một giấc mơ không?
"Và khi tôi mở mắt ra, tôi thấy rằng mọi thứ đã thay đổi. Ác linh không còn, nhưng bóng tối vẫn còn tồn tại trong lòng tôi. Tôi nhận ra rằng, cuộc chiến thật sự không phải là chống lại ác linh, mà là chống lại bản thân mình.
Tôi đứng dậy, nhìn vào gương, và thấy một người đàn ông mới. Một người đàn ông đã trải qua nhiều thử thách, đã chiến đấu và đã thắng.
Và tôi biết, dù cho tương lai có gì, tôi sẽ luôn sẵn sàng. Sẵn sàng đối mặt với bóng tối, sẵn sàng chiến đấu cho ánh sáng, và sẵn sàng sống một cuộc sống thật sự."
**KẾT THÚC**