Tôi là dương nhiên, là 1 trong những nạn nhân của bạo lực học đường.tôi ko biết phải nói j về cuộc đời của chính mình nx,nếu dùng 1 câu để nói thì chắc là sự uất ức ko thể nói ra. Từ cấp 1 tôi đã bị MN bắt nạt , bị MN gọi là “con lập dị, con xấu , xấu mà còn thích làm màu, suốt ngày ngồi khóc lóc bộ hết việc để làm hả, mày là đứa tự kỉ chỉ biết ngồi vẽ, bộ m ko chạm cỏ hả .” Đó mới chỉ là 1 phần trong vô số những câu nói miệt thị từ người khác . MN người nghĩ là “ sao ko nói với người khác “ nhưng tôi có nói với người khác chứ nhưng ngta chỉ nói là “ ko sao đâu chỉ là câu nói thôi mà có j mà phải làm quá lên thế “ hay “ bạn bè đùa nhau tí thôi mà j mà làm quá lên vậy “ những câu nói đây như sát muối vào trái tim đây vết thương của tôi . Khi lên cấp 2 chuyện cx ko khá hơn là bao khi tôi bị bắt nạt bằng những cách cực đoan như lm bài hộ chực ,nhật hộ mua đồ ăn hộ , thu tiền bảo kê… nếu ko làm theo sẽ bị bọn chúng đánh , đấm , nhúng đầu vào bồn cầu , bị quay video lm nhục . Bọn chúng như những con quỷ muốn ăn tươi nuốt sống tôi còn tôi ko thể phản kháng . Tôi chỉ là muốn đc bình yên cx ko thể có đc, 2 chữ BÌNH YÊN đối với tôi đó là 1 thứ xa xỉ. Rồi đến 1 ngày tao đã chọn cách ra ik để có thể bình yên, 2h34’ tôi đã gieo mình xuống từ toàn chung cư 18 tầng . Trước khi c.h.ế.t tôi đã viết 1 lá thư gửi đến người bạn thân nhất, tôi đã viết: “gửi bn , tôi cảm ơn vì bn đã lm bạn với tôi trong suốt những năm tháng qua và tôi cx xl vì đã ko thể đền đáp với bn đc điều j , tôi rất vui khi được chs với bn , nếu có đọc được lá thư này thì khi đó hãy đến nơi tôi yên nghỉ và đặt lên đó 1 bông hoa hương dương nhé! Tạm biệt và ko hẹn ngày gặp lại “ sau đó tôi đã gieo xuống từ nơi đấy . 2h40 tôi đã nhảy xuống, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi đây tôi đã ngủ 1 giấc ngủ, 1 giấc ngủ Vĩnh hằng. Tôi muốn bia mộ tôi đc đặt ở 1 cách đồng hoa trắng và tôi mong điều đó Thành sự thật .tạm biệt