Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống khuê các lộng lẫy của phủ hội đồng Nguyễn. Quang Anh, chàng công tử út cưng chiều, khẽ vén rèm nhìn ra khoảng sân lát đá trắng. Tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng nhạc du dương từ sảnh vọng lại, nhưng tâm trí chàng lại hướng về một nơi khác, một con người khác.
Đức Duy, một chàng trai lớn lên từ xóm nghèo ven sông, cuộc sống quanh quẩn với ruộng đồng và những buổi chiều thả diều trên bãi cỏ. Gương mặt rám nắng, đôi mắt sáng ngời và nụ cười hiền hậu của Duy đã vô tình lọt vào trái tim Quang Anh trong một lần hội làng.
Hai người như hai đường thẳng song song, tưởng chừng không bao giờ chạm nhau. Quang Anh quyền quý, Đức Duy bình dân. Quang Anh áo gấm lụa là, Đức Duy áo vải thô sơ. Thế nhưng, định mệnh trớ trêu lại se duyên cho họ bằng những buổi trò chuyện ngắn ngủi bên gốc đa cổ thụ đầu làng. Quang Anh bị cuốn hút bởi sự chân chất, mộc mạc và tấm lòng lương thiện của Đức Duy. Đức Duy cảm mến sự dịu dàng, thông minh và cả nỗi cô đơn ẩn sâu trong đôi mắt của chàng công tử.
Tình cảm nảy nở âm thầm, như một đóa hoa dại lặng lẽ vươn mình trong khe đá. Họ trao nhau những ánh mắt vội vã, những lời hẹn ước khe khẽ dưới bóng trăng. Quang Anh trộm mang những món quà nhỏ đến tặng Duy, những chiếc khăn tay thêu vội, những chiếc lược gỗ giản dị. Đức Duy đáp lại bằng những bó hoa dại hái ven sông, những con diều tự tay làm.
Nhưng làm sao ngọn lửa tình yêu có thể cháy mãi trong bóng tối? Sự khác biệt về thân phận như bức tường thành sừng sững ngăn cản họ. Gia đình Quang Anh, với những lễ nghi và phép tắc nghiêm ngặt, làm sao chấp nhận một người con rể xuất thân thấp kém như Đức Duy?
Những lời đồn đoán bắt đầu lan rộng trong phủ. Những ánh mắt dò xét, những lời bóng gió khiến Quang Anh ngày càng lo sợ. Chàng biết, nếu chuyện này bị phát giác, Đức Duy sẽ phải chịu khổ sở biết bao.
Cuối cùng, ngày mà Quang Anh lo sợ nhất cũng đến. Hội đồng Nguyễn biết chuyện. Cơn thịnh nộ của người đứng đầu gia tộc như sấm sét giáng xuống. Quang Anh bị giam lỏng, mọi liên lạc với bên ngoài đều bị cắt đứt.
Đức Duy, không thấy người thương đến hẹn, lòng như lửa đốt. Chàng tìm mọi cách để liên lạc, nhưng tất cả đều vô vọng. Những lời hỏi han của chàng chỉ nhận lại những cái lắc đầu lạnh lùng và ánh mắt thương hại của người dân trong làng.
Thời gian cứ thế trôi đi, mang theo bao nhiêu khắc khoải và tuyệt vọng. Quang Anh, trong căn phòng lạnh lẽo, chỉ còn biết ôm chặt chiếc khăn tay Đức Duy tặng, nước mắt âm thầm rơi. Chàng biết, giữa họ là một khoảng cách không thể nào vượt qua.
Một buổi chiều tà, Đức Duy lặng lẽ đứng bên bờ sông, nơi hai người từng trao nhau những lời thề non hẹn biển. Gió thổi mạnh làm lay động vạt áo vải thô của chàng. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả dòng sông, nhưng trong mắt Đức Duy chỉ toàn một màu xám xịt.
Chàng biết, tình yêu của họ như đóa hoa sớm nở tối tàn. Nó đẹp, nó rực rỡ, nhưng quá mong manh để chống lại những khắc nghiệt của cuộc đời.
Ngày Quang Anh bị ép hôn với tiểu thư con quan trong vùng, Đức Duy chỉ đứng lặng lẽ ở cuối làng nhìn đoàn rước dâu xa dần. Tiếng trống kèn rộn rã như xé nát trái tim chàng.
Kể từ đó, người ta không còn thấy nụ cười trên môi Đức Duy nữa. Chàng sống khép mình, bầu bạn với cánh đồng và dòng sông. Trong tim chàng, hình bóng Quang Anh vẫn luôn hiện hữu, như một vết sẹo không bao giờ lành.
Còn Quang Anh, dù sống trong nhung lụa, bên cạnh người vợ môn đăng hộ đối, nhưng trái tim chàng đã chết lặng. Mỗi đêm trăng sáng, chàng lại nhớ đến những buổi hẹn hò vụng trộm, nhớ đến nụ cười hiền hậu của người con trai ấy.
Cuộc đời họ rẽ sang hai hướng khác nhau, mang theo những nỗi đau âm ỉ. Tình yêu của Quang Anh và Đức Duy, dù đẹp đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một câu chuyện buồn, một ký ức day dứt về một thời đã qua.