どこかに行って
花が咲きそうです。
𝟸𝟹𝟸𝟸𝟶𝟸𝟺 cô gái ấy mất rồi...
𝟷𝟾𝟷𝟷𝟸𝟶𝟸𝟹 cô ấy được chuẩn đoán bị mắc ung thư máu lúc đó đã là giai đoạn giữa.
Hôm ấy tôi đi cũng cô ấy đến bệnh viện vì cô ấy nói sức khỏe không tốt, khi gần đến nơi, cô ấy ho, ho ra rất nhiều máu tôi hoảng lắm chỉ có thể phóng nhanh đến bệnh viện nhưng khi đến nơi tôi thấy cô ấy đã ngất đi, ngất trên vùng máu của chính mình. Tôi xuống xe bế cô vào bệnh viện.
𝟶𝟹:𝟶𝟽 vị bác sĩ ấy bước ra khuôn mặt nặng nề, tôi thấy vậy liền hỏi:
_ Cô ấy có sao không vậy bác sĩ?
Nhưng vị bác sĩ ấy không nói gì chỉ đưa hồ sơ bệnh án cho tôi. Lúc đọc song tôi sốc nặng, cả người cứng đờ. Một y tá đi tới nói với tôi rằng cô ấy đã tỉnh, tôi hoàn hồn đi vào trong phòng nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy, tim thắt lại.
Cô nhìn tôi mỉm cười, như ánh ban mai. Cô an ủi tôi," mọi thứ sẽ ổn".
𝟸𝟻-𝟷𝟷-𝟸𝟶𝟸𝟹 cô ra viện. Vì cô ấy nói với tôi:
_ Tớ cũng muốn sống Hoa Hoa à, nhưng tớ không muốn sống trong một vẻ ngoài không hoàn hảo // Cô nhìn tôi cười //
_ Tớ đâu muốn chết, tớ cũng sợ, sợ một ngày phải rời xa khỏi thế giới này, nhưng nếu phải chết tớ muốn bản thân chết với một vẻ ngoài xinh đẹp, dạng dỡ nhất
_ Vậy nên hãy ở bên tớ nhé cho đến khi tớ không còn tồn tại.
Tôi không nói gì đưa cô ấy về nhà...
𝟷-𝟸-𝟸𝟶𝟸𝟺 cô nhập viện vì ho ra rất nhiều máu, Vậy là bệnh của cô ấy đã đến giai đoạn cuối rồi.
𝟷𝟽𝟸𝟸𝟶𝟸𝟺 tôi nhìn cô ấy nằm trên giường bệnh, cả người là những thiết bị y tế. Tôi xót lắm...
𝟷𝟷:𝟻𝟺 tôi đã khí giấy từ bỏ điều trị cho cô...
𝟷𝟸:𝟶𝟾 tôi đã tự tay rút ống thở của cô, tôi đau lắm nhưng tôi không lỡ, không lỡ nhìn cô đau khổ trên giường bệnh...
𝟷𝟾𝟸𝟸𝟶𝟸𝟻 hôm nay là ngày sinh nhật cũng là ngày giỗ của cô, nhớ lại lòng lại đau nhói...
Tôi tự hỏi liệu như vậy có nên...
あの世でも幸せを祈ってます…
元気出して、もう痛くないよ…