Chào mừng các bạn đến với thế giới của "Biển Sâu"!
Cứ gọi tôi là Vinea, hân hạnh.
Các bạn đọc và góp ý giúp tôi, tôi định dùng ý tưởng này để viết truyện mà không biết có ổn không.
Chúc bạn đọc vui vẻ.
---
Âm thanh nhỏ giọt của nước vang lên đều đặn, từng tiếng "tách...tách..." xuyên qua màn đêm tĩnh lặng. Không khí lạnh lẽo phả vào lớp da, len lỏi qua từng thớ cơ, tê buốt đến tận xương tủy. Hắn mở mắt, chậm rãi và nặng nề, đôi đồng tử giãn ra để bắt kịp với bóng tối dày đặc bao quanh.
Bàn tay hắn chạm vào nền đất lạnh ngắt, thô ráp và ẩm ướt. Một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng quen thuộc đến kỳ lạ. Hắn hít vào thật sâu, không khí đặc quánh mùi ẩm mốc và bụi bặm, tựa như nơi này đã bị lãng quên từ hàng thế kỷ.
Không gian xung quanh im lìm. Không một tiếng động, không một dấu hiệu của sự sống. Chỉ có những giọt nước đều đặn rơi, như đếm từng khoảnh khắc trôi qua. Hắn không vội vã, hắn nằm yên, để những cảm giác đó từ từ thấm vào.
Phải mất một lúc lâu, hắn mới chống tay ngồi dậy. Ánh sáng le lói xuyên qua một khe nứt nhỏ trên trần, chiếu thành một đường sáng yếu ớt giữa bóng tối. Hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm vào nó. Những hạt bụi lơ lửng, nhảy múa trong luồng sáng yếu ớt ấy, như đang kể lại câu chuyện của thời gian.
Hắn không vội kiểm tra xung quanh. Đôi mắt xanh dương trầm lặng lướt qua từng chi tiết một, bức tường đá nứt nẻ phủ đầy rêu xanh, nền gạch cũ kỹ nứt vỡ, một chiếc bàn gỗ mục nát nằm nghiêng bên góc phòng.
Có một chiếc đồng hồ cũ, mặt kính nứt vỡ, kim ngừng lại ở con số mười hai. Bụi phủ đầy bề mặt, nhưng lớp gỉ sét vẫn lộ rõ qua từng kẽ nứt. Bên cạnh là một tờ lịch, màu giấy đã ngả vàng, con số cuối cùng bị mờ nhòe bởi thời gian. America đưa tay phủi nhẹ, ngón tay miết qua từng vệt bụi, để lại dấu vết mờ ảo trên bề mặt nhám.
Gần đó là một cuốn sổ bìa da, dây buộc đã sờn rách. Hắn cầm lên, từng trang giấy vàng ố khẽ rung lên khi gió nhẹ lướt qua. Dòng chữ viết tay nguệch ngoạc trải dài trên từng trang, mực đen đã nhạt dần nhưng vẫn rõ ràng. Những ký ức mơ hồ dần dần trở lại, từng hình ảnh, từng tiếng nói, như thể chúng chưa bao giờ biến mất.
Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu...lần nữa.
---
America, hắn ngồi lặng im, ánh mắt xa xăm dõi theo lớp bụi bay chầm chậm dưới tia sáng nhạt. Những ký ức vỡ vụn trôi qua tâm trí hắn, rời rạc như mảnh gương vỡ không cách nào ghép lại. Hắn nhớ về những lần bị bỏ rơi, những lời xì xào sau lưng, những ánh mắt dè bỉu mỗi khi bước qua hành lang.
"Tại sao...là mình?"
Câu hỏi vang lên trong đầu, dai dẳng và đầy ám ảnh. Hắn không phải nhân vật chính, không phải kẻ được yêu thương hay bảo vệ. Chỉ là một cái tên lướt qua trong câu chuyện của kẻ khác, một cái bóng tồn tại chỉ để tô điểm cho sự nổi bật của người khác.
Cơn đau âm ỉ kéo dài từ sâu trong tâm trí, như một vết sẹo cũ bị xé toạc lần nữa. America siết chặt nắm tay, những ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay đến trắng bệch. Không, lần này sẽ không như trước. Hắn không còn là con tốt thí, không còn là cái tên bị gạt sang một bên. Hắn đã trở lại, và lần này, hắn sẽ thay đổi tất cả.
Một nụ cười khẽ nhếch trên khóe môi, đôi mắt ánh lên tia nhìn quyết tuyệt. Không gian xung quanh vẫn im lặng, nhưng trong tâm trí hắn, mọi thứ đã bắt đầu chuyển động...
_Biển Sâu_