Lần đầu gặp cậu, tôi chỉ là một chấm nhỏ, lẫn vào vô vàn những gương mặt thoáng qua trong lớp học thêm năm lớp mười. Cậu ngồi ở bàn đầu, nơi ánh sáng dịu dàng của buổi chiều khẽ vuốt lên mái tóc, mơ hồ như giấc mộng chưa kịp đặt tên. Tôi thường chọn một góc khuất bên cạnh, như thể vô thức tìm kiếm một khoảng lặng an toàn giữa những cảm xúc còn chưa gọi thành tên, giữa những rung động khẽ khàng vừa mới hé nở.
Cậu học giỏi, một thứ tài năng lặng lẽ và khiêm nhường, khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ . Cậu không ồn ào, chẳng bao giờ cố gắng thu hút sự chú ý, nhưng dáng vẻ điềm tĩnh như mặt hồ và nụ cười khẽ nở trên khóe môi, dịu dàng như một cơn gió thoảng, lại âm thầm neo đậu ánh nhìn của tôi, một người vốn dĩ chẳng có gì nổi bật để được chú ý. Mỗi khi ánh mắt tôi vô tình lạc đến nơi cậu, nụ cười ấy luôn ở đó, không rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng đủ ấm áp để khẽ lay động một nhịp tim còn non dại.
Một lần, tôi chật vật với một bài toán hóc búa, những con số và ký hiệu như những mê cung rối rắm. Cậu không hề tỏ vẻ khó chịu chỉ khẽ nghiêng đầu, giọng nói trầm ấm và dịu dàng như một dòng suối nhỏ róc rách:
– “Chỗ này hình như cậu đang nhầm một chút… thử xem lại kỹ hơn ở bước này đi.”
Tôi giật mình, vội vàng cảm ơn, khuôn mặt có lẽ đã ửng đỏ vì xấu hổ. Cậu lại khẽ mỉm cười, một nụ cười thoáng qua như một cánh hoa rơi, rồi nhẹ nhàng quay về với trang vở của riêng mình, để lại trong tôi một cảm giác bâng khuâng khó tả. Khoảnh khắc ấy, tôi không chắc nhịp tim mình nhanh hơn vì xấu hổ thoáng qua… hay vì một xúc cảm mơ hồ, dịu dàng nào đó vừa khẽ chạm vào trái tim.
Cuối năm lớp mười, kỳ thi Toán sắp xếp chúng tôi cùng một phòng, dù giữa vẫn là khoảng trống của chiếc bàn gỗ cũ và một bạn nam ngồi im lặng như một bức tượng. Cậu và tôi ngồi ở phía cuối phòng, nơi ánh sáng không được rõ ràng, còn tôi gần khung cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy những tán lá xào xạc ngoài kia. Dù khoảng cách chẳng hề gần gũi, nhưng bằng một sợi dây vô hình nào đó, sự giúp đỡ của cậu vẫn lặng lẽ tìm đến tôi. Có lẽ chỉ là một ánh mắt khẽ khàng nhắc nhở khi tôi lạc lối giữa những con số, hay một cái gật đầu ý nhị khi tôi thoáng nghi ngờ về một đáp án. Tôi không thể nhớ rõ từng chi tiết, chỉ còn lưu giữ vẹn nguyên trong tâm trí hình ảnh nụ cười quen thuộc ấy, như một vệt nắng ấm áp xua tan đi sự lo lắng trong tôi khi rời khỏi phòng thi.
Lên lớp mười một, định mệnh lại một lần nữa sắp đặt chúng tôi cùng một không gian, ở những vị trí gần như trùng khớp với năm trước. Khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ thi vang lên, giải thoát những tâm hồn đang căng thẳng, tôi vội vã bước nhanh ra hành lang, không dám ngoảnh đầu lại, như thể sợ hãi điều gì đó đang chực chờ phía sau. Nhưng đến cuối hành lang vắng vẻ, một sự thôi thúc khẽ khàng, dịu dàng như một sợi tơ mỏng manh, níu chân tôi dừng lại. Cậu ở ngay phía sau, tựa như một bóng hình lặng lẽ dõi theo. Và nụ cười ấy lại hiện diện, bình thản và dịu dàng đến lạ, xua tan đi mọi bối rối trong lòng tôi. Tôi chỉ biết khẽ cúi đầu, một hành động ngượng ngùng nhưng chân thành, rồi lặng lẽ bước tiếp, mang theo một chút xao xuyến khẽ khàng, một dư vị ngọt ngào khó tả.
Rồi một ngày, qua một dòng chia sẻ tình cờ trong nhóm lớp, tôi biết cậu đang ấp ủ một cuốn tiểu thuyết học đường. Không có những tình tiết kịch tính, những mối tình lãng mạn tuổi học trò, chỉ là câu chuyện nhẹ nhàng và chậm rãi về một chàng trai trầm lặng, với một thế giới nội tâm phong phú như một khu vườn bí mật và một cái nhìn tinh tế, sâu sắc về cuộc sống xung quanh. Những dòng chữ cậu viết được mọi người trầm trồ khen ngợi, bảo rằng văn phong cậu chững chạc và sâu lắng hơn rất nhiều so với tuổi.
Tò mò, tôi khẽ mở trang sách điện tử. Càng đọc, tôi càng cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ, một cảm giác như đang lật giở những trang nhật ký của một người mà mình thầm lặng quan tâm.
Không phải tôi thấy hình bóng mình trong đó, mà là… tôi thấy cậu, ẩn hiện một cách rõ ràng sau từng con chữ, sau mỗi dòng cảm xúc được trau chuốt tỉ mỉ.
nhân vật ấy dường như cởi mở hơn, dám mạnh dạn thể hiện những suy nghĩ sâu kín và những cảm xúc phức tạp của mình. Đọc những dòng ấy, tôi vừa ngạc nhiên như khám phá ra một bí mật, vừa khẽ mỉm cười như tìm thấy một sự đồng điệu thầm lặng, như thể đang được nhìn thấy một phần tâm hồn thầm kín mà cậu vẫn luôn giấu kín.
Tôi khẽ vui mừng. Không chỉ vì có cơ hội được chạm vào thế giới nội tâm phong phú của cậu qua những con chữ chân thật, mà còn vì… trong câu chuyện ấy, dường như trái tim vẫn còn là một khoảng trống yên bình, chưa có bóng dáng của một tình yêu nào gõ cửa. Trong thế giới cậu tạo ra, những rung động lứa đôi vẫn còn là một điều xa xôi, và điều đó khẽ mang đến cho tôi một cảm giác an yên lạ lùng, một hy vọng nhỏ bé không dám gọi thành tên.
Chúng tôi vẫn cùng nhau đến lớp học thêm, vẫn ngồi ở những chiếc bàn gỗ quen thuộc phía trước. Nhưng giữa tôi và cậu vẫn luôn tồn tại một khoảng lặng tế nhị, một sự ngại ngùng không thể diễn tả bằng lời. Chúng tôi ít trò chuyện, những câu trao đổi thường chỉ xoay quanh những bài toán khô khan. Chỉ khi tôi thực sự bế tắc, cất tiếng hỏi, cậu đáp lại bằng giọng nói trầm tĩnh và dịu dàng, không chút hờ hững, như thể sự giúp đỡ ấy là một điều hiển nhiên. Mối quan hệ của chúng tôi có lẽ chỉ dừng lại ở mức “bình thường”, thậm chí là “chưa đủ thân thiết để gọi là bạn”. Nhưng với tôi, từng ánh mắt khẽ chạm nhau trong lớp học vắng, từng cái nghiêng đầu lặng lẽ giúp đỡ ngày ấy vẫn là những khoảnh khắc quý giá, những viên ngọc thô mà tôi âm thầm cất giữ thật kỹ trong một góc nhỏ của trái tim.
Đôi khi, trong những đêm khuya tĩnh lặng, tôi khẽ tự hỏi, liệu mình có đang âm thầm ngưỡng mộ một người dường như thuộc về một thế giới khác, một tầng trời cao hơn? Một người quá đỗi dịu dàng, quá đỗi điềm tĩnh, dường như quá xa vời để tôi có thể chạm tới. Nhưng mỗi khi ký ức về nụ cười khẽ ấy ùa về, nhớ đến ánh mắt lặng lẽ nhìn tôi nơi cuối hành lang dài sau buổi thi, một cảm xúc dịu dàng lại trào dâng, khiến tôi không nỡ buông bỏ những hy vọng mong manh.
Có lẽ, trong câu chuyện cuộc đời cậu, tôi chỉ là một vai phụ thoáng qua, một nốt nhạc nhỏ bé trong bản giao hưởng rộng lớn. Nhưng trong trái tim tôi, cậu là cả một chương sách dài, một chương mang tên: dịu dàng không nói thành lời, một thứ tình cảm lặng lẽ mà tôi trân trọng giữ gìn, như một bí mật ngọt ngào của riêng mình.