"Tím chiều qua ngõ"
— Truyện ngắn —
Tôi thương em.
Thương lắm, người con gái tôi thầm thương trộm nhớ.
Giờ em lớn rồi, khôn rồi. Em giỏi giang, hiền thục, cứ chiều chiều lại mặc chiếc áo bà ba màu tím, tóc tết hai bên, gánh đôi thùng nước đi qua con hẻm nhỏ. Em đẹp lắm. Nhưng em cũng ác lắm… Em biết không?
Chỉ một lần em nghiêng đầu nhìn tôi thôi… đã khiến tôi say cả đời.
Chiều hôm đó – cái chiều Hà Nội nắng thì ít mà mưa thì rình rập.
Tôi ngồi chình ình trên ghế gỗ cũ kỹ trước nhà.
Thằng nghèo như tôi thì có gì để bận tâm đâu – ngoài đi làm thuê, còn lại chỉ hút thuốc nhìn trời, đốt thời gian bằng khói và ký ức.
Nhớ lúc mấy cô trong xóm hay chọc ghẹo tôi, tôi cười nhẹ – cái kiểu cười như đang chế giễu cả những lời ong bướm ấy.
Và rồi…
Em xuất hiện.
Tay em cầm gáo nước, mắt long lanh như suối trong, nghiêng đầu nhìn tôi:
“Anh gì ơi… Anh là ai thế?
Anh cứ hút thuốc lá kiểu này… thì hại cho anh… hại cả cho em tôi nữa đấy!”
Giọng em mát rượi như gió đầu hè.
Tôi như tỉnh cả người. Lúng túng dập vội điếu thuốc, hai tay đỏ ửng – là vì xấu hổ, hay vì em nhìn tôi lâu quá?
Tôi không rõ.
Chỉ biết từ khoảnh khắc đó… tôi muốn ngắm em mãi mãi.
Em quay bước đi – dáng gánh nước nhẹ tênh, tà áo tím bay theo gió, tóc đong đưa.
Thỉnh thoảng em ngoái lại nhìn tôi, nhoẻn miệng cười.
Tim tôi lúc đó… như muốn chạy ra khỏi ngực.
Tôi quyết định làm lại cuộc đời – bỏ làm thuê, học nghề may.
Tôi nghĩ… rồi sẽ có ngày tôi xách mớ vải lành, mang theo lòng thành qua nhà bác Năm – thầy của em – để hỏi cưới em về làm vợ.
Nhưng đời mà… ai nói trước được chữ "ngờ"?
Hôm đó, tôi về…
Định tạt qua nhà em lần đầu tiên, lòng phơi phới như nắng sớm.
Ai ngờ…
Tôi đứng sững trước cổng nhà em –
Khi thấy em mặc váy cưới trắng tinh, tay trong tay… cùng thằng Huy – thằng con ông chủ tiệm tạp hóa đầu phố.
Em cười đẹp lắm. Đẹp như thể cả mùa xuân đang tụ lại nơi em.
Nhưng tôi… mắt cay. Mũi cũng cay. Cả lòng… thì tê dại.
Nếu hôm nay tôi là chú rể…
Có lẽ sẽ tốt biết mấy?
Nhưng không. Tôi chỉ là thằng nghèo biết cầm kéo và giấc mơ.
Tôi quay đi, không chúc mừng, không oán trách.
Chỉ lặng lẽ… đem tim mình chôn theo màu áo tím năm nào.
Chôn luôn những ngày thơ dại…
Trong chiều Hà Nội – khi em ngoái đầu, nghiêng nghiêng, cười với tôi…